Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 583: Dậy dỗ đám người Dạ Vũ



“Ngươi thật là nam?”. Diệp Tiểu Du khó tin nói.

“Muốn thử không?”. Sở Như Mộng đi tới nâng lên cằm của Diệp Tiểu Du cười nói. Trên thân Mị Thể phát huy ra cực kỳ hoàn mỹ khiến người khác nhìn đều ngẩn người.

“Đừng đụng nàng”. Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày khẽ nói.

“Còn nói nàng không phải người của ngươi? Ghen?”. Sở Như Mộng bật cười hỏi.

“Không phải, nói chung ngươi đừng đụng nàng là được”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

Nói đùa, Diệp Tiểu Du nhưng là kế thừa ký ức của A Tỳ Y Na, nữ nhân kia ngoài danh hiệu Bách Sự Thông, còn một danh hiệu nữa là Tà Thần. Hắn cũng không muốn để Sở Như Mộng đi gần với nữ nhân này, nói không chừng ngày nào đó chết cũng không biết chết thế nào.

Sở Như Mộng nghe vậy cũng không nói gì thêm.

“Được rồi, chuyện này gác qua một bên. Hiện tại ta cũng không muốn nói nhảm nhiều, tiểu Điệp, tiểu Miêu, tiểu Kiếm. Ba người các ngươi hiện tại là lục giai đỉnh phong đúng không? Ta cho các ngươi ba tháng đột phá tới thất giai, có thể chứ?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Ca, cái này có chút khó khăn, dù sao…”.

“Tài nguyên không cần để ý, chỉ cần nói cho ta có được hay không”. Lạc Cảnh Thiên cắt ngang lời của tiểu Điệp hỏi.

“Có thể”.

“Tốt, Ngọc La Sát, Bối Nhĩ Tư, hai người các ngươi có nhiệm vụ khác, những người các ngươi mang theo, người nào chưa bước vào thất giai, nhất là từ lục giai thất đoạn trở lên. Ta muốn tròng vòng nửa năm các ngươi đều phải bước vào thất giai. Những người khác thời gian một năm phải đạt tới cảnh giới này, tài nguyên ta có thể cung cấp đầy đủ, có thể không?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn hai người kia hỏi.

“Lão đại, e rằng có chút khó khăn, dù sao đám huynh đệ mỗi người thiên phú khác biệt…”.

“Nếu như không thể trong thời gian ta đưa ra bước vào được thất giai, như vậy người này cũng không cần ở lại đây, đơn giản là chờ chết mà thôi. Tại chủ chiến trường, thất giai là giới hạn cơ bản, bởi vì chỉ có thất giai mới có năng lực sinh tồn”.

“Ngược lại chỉ có thể trở thành vướng víu, đừng trách ta nói nặng lời, lần hành động này của chúng ta rất nguy hiểm, các ngươi không chỉ phải đột phá thất giai, còn phải học được làm thế nào tránh né cao đẳng thú tập kích, nhận biết đủ mọi U6zo9 thứ nguy hiểm tại chủ chiến trường”.

“Hiểu chứ?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

“Biết rõ, lão đại”. Bối Như Tư nặng nề gật đầu đáp.

“Tốt, các ngươi hiện tại mang theo mấy người tiểu Điệp trở về phòng, sau đó tới trong sân gặp ta”.

Rất nhanh, Bối Nhĩ Tư cùng Ngọc La Sát liền mang theo ba đứa nhỏ trở về phòng.

“Các ngươi theo ta”. Lạc Cảnh Thiên nhìn mấy người khác nhẹ giọng nói, sau đó liền dẫn đầu đi ra ngoài.

Mấy người khác không hỏi nhiều liền đi theo.

Một lát sau, đám người liền tới trong sân vườn, nơi này rất rộng, hoàn toàn có thể đủ cho Lạc Cảnh Thiên thi triển. Dù cho không đủ cũng không sao, hắn có thể dùng năng lực của mình cưỡng ép cải tạo địa hình cũng không phải vấn đề gì.

“Các ngươi hiện tại thực lực đều đạt tới thất giai ngũ đoạn?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn mấy người Dạ Vũ hỏi.

“Lão đại, ngoài ta cùng Lam Khả Vi ra, những người khác đều dừng lại ở thất giai tứ đoạn”. Dạ Vũ nói.

“Được rồi, hiện tại chín người các ngươi hướng ta công kích, đừng lưu thủ”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Lão đại, cái này…”. Cung Bắc Hải nhất thời do dự.

“Thế nào? Sợ làm ta bị thương? Các ngươi nếu không động thủ, vậy thì ta động”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

Không chờ đám người phản ứng, một giây sau Lạc Cảnh Thiên liền động. Chỉ thấy hắn trên tay xuất hiện vòng tròn ma pháp, sau đó vỗ xuống đất. Mặt đất bắt đầu rung chuyển, một làn sóng xung kích hướng về đám người bắn tới.

Mấy người Dạ Vũ cả kinh, vội vàng dùng hộ thân linh lực đón đỡ. Nhưng mà sau đó đám người nhất thời ngẩn ra, bởi vì công kích… hoàn toàn không có tác động tới họ.

Lạc Cảnh Thiên thân ảnh biến mất, sau đó xuất hiện sau lưng họ, hai tay tụ lực, sau đó liên tục tung chưởng pháp…

Pháp Giới Hư Không Bồ Tát Ấn!

Như Ý Thiên Thủ Quan Âm Ấn!

Thiên Cổ Lôi Âm Như Lai Ấn!

Giáng Thế Bất Động Minh Vương Ấn!

Ngay lập tức, hàng trăm chưởng ảnh đánh về phía đám người Dạ Vũ.

Oanh! Oanh! Oanh!

Từng tiếng nổ vang lên, đám người Dạ Vũ bị đánh trở tay không kịp, thậm chí có người nhất thời sơ sẩy mà bị thương nhẹ.

“Nhớ kỹ, tại chủ chiến trường, bất kỳ lúc nào các ngươi đều có thể gặp được công kích giống như ta mạnh gấp trăm lần, ngàn lần. Cho nên muốn giữ mạng, tốt nhất vẫn lưu lại một tay phòng ngừa xung quanh. Ta cũng không muốn nhìn các ngươi chết ở chỗ này”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh trầm giọng vang lên.

Mấy người Dạ Vũ nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên chiến ý.

“Lão đại, vậy chúng ta sẽ không nương tay”. Dạ Vũ cười nói.

Ngay sau đó hắn liền động, thân thể lóe lên liền xuất hiện trước mặt Lạc Cảnh Thiên, một quyền đập tới.

Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên, vẻn vẹn đưa ra một ngón tay đỡ lấy nắm đấm của Dạ Vũ. Dạ Vũ thấy cảnh này liền trợn tròn mắt, cái này không khoa học. Rõ ràng thực lực của hắn mạnh hơn Lạc Cảnh Thiên, làm sao một quyền này lại bị đón đỡ dễ dàng như vậy?!

Nhưng mà một giây sau, ‘Lạc Cảnh Thiên’ trước mặt đột nhiên nổ tung. Dạ Vũ ngẩn ra, da đầu bỗng nhiên run lên, hắn vô thức ngẩng lên liền thấy được Lạc Cảnh Thiên không biết từ lúc nào lại đứng ở trên không, một chưởng ảnh khổng lồ đập xuống hắn, tốc độ cực kỳ nhanh.

Dạ Vũ biến sắc, trong nháy mắt, hắn khí tức trên người biến đổi, sau đó mở miệng rống lớn.

Rống!

Sư tộc huyết mạch thiên phú – Sư Tử Hống!

Oanh!

Trên không trung, đạo chưởng ảnh khổng lồ kia bị tiếng rống đánh tan. Nhưng Dạ Vũ vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, bởi vì… ‘Lạc Cảnh Thiên’ lần nữa lại biến mất.

Đám người khác đứng ngoài nhìn trợn mắt há mồm. Thực lực của Dạ Vũ rất mạnh, hoặc là nói rất biến thái. Họ từng cùng nhau tỉ thí, Dạ Vũ thực lực so với Lam Khả Vi còn mạnh hơn một chút, nhưng mà đối mặt với Lạc Cảnh Thiên hoàn toàn là hai loại thái cực.

Hoặc nói đúng hơn là bị trêu đùa có chút thảm.

Không công bị hao tổn lượng lớn linh lực, lại thêm một chiêu huyết mạch thiên phú, mà ngay cả góc áo của Lạc Cảnh Thiên cũng không chạm tới. Cái này…

Chênh lệch lớn như vậy sao? Lạc Cảnh Thiên rõ ràng chỉ là thất giai nhất đoạn đó a.

“Các ngươi cứ đứng như vậy nhìn hắn bị đánh sao?”. Lạc Cảnh Thiên liếc nhìn đám người còn lại, âm thanh lạnh nhạt vang lên.

“Cái này…”.

“Lên đi, hắn có năng lực ứng phó toàn bộ các ngươi”. Sở Như Mộng ở bên cạnh lên tiếng.

Mấy người Cung Bắc Hải hít sâu một hơi, sau đó đồng loạt ra tay. Lạc Cảnh Thiên ánh mắt lóe lên, trên tay xuất hiện Bạch Cốt Tiêu. Bạch Cốt Tiêu phát ra ánh sáng hào quang rực rỡ, ngay sau đó, cánh tay Lạc Cảnh Thiên vung lên, một đạo quang mang lóe lên, ngay lập tức, toàn bộ sân vườn biến thành một vùng băng giá.

Băng Phong Chi Địa!

Cái rét lạnh phủ lên đám người, cảm nhận lấy cơn gió lạnh lẽo, đám người nhịn không được hít sâu một hơi. Bởi vì bầu trở đổ tuyết, thêm gió mạnh cản trở tầm nhìn của họ một cách toàn diện. Thậm chí ngay cả phạm vi xung quanh 20m cũng nhìn không rõ ràng.

“Chiến đấu, không phải chỉ dùng mắt để quan sát, mà phải dùng cả cảm giác để chiến đấu. Nhất là đối phó cao đẳng thú, chúng có thể ở tại bất kỳ chỗ nào tiến hành tập kích các ngươi. Cho nên…”.

Âm thanh Lạc Cảnh Thiên vang lên, hắn không có nói hết lời, bởi vì hắn dùng hành động thực tế cho họ lên một bài học.

Hàn Băng Thịnh Yến!

Trên bầu trời, hàng ngàn mũi tên băng rơi xuống trên đầu đám người Dạ Vũ. Do thời tiết che chắn nên không có ai thấy được, chỉ nghe được từng tiếng gió xẹt qua.

Phanh!

Một mũi tên cắm xuống dưới chân Lam Khả Vi, nàng nhất thời biến sắc, vừa ngẩng đầu lên liền thấy được vô số mũi tên rơi xuống. Trong nháy mắt, Lam Khả Vi sau lưng mọc ra đôi cánh, sau đó vỗ mạnh vài cái.

Các mũi tên trên không trung bị lực lượng mạnh mẽ quét đi sạch sẽ.

Lạc Cảnh Thiên hơi kinh ngạc một chút, nhưng chỉ lắc đầu lẩm bẩm nói.

“Lực lượng rất mạnh, đáng tiếc dùng sai cách”.

Một giây sau, một giai điệu âm thanh vang lên.

Bất Hủ Chương Nhạc – Thống Khổ Thiên Khúc!

Âm điệu rơi vào tai đám người, nhất là Lam Khả Vi, bị Lạc Cảnh Thiên đặc biệt ‘chiếu cố’. Chỉ thấy Lam Khả Vi đột nhiên ôm đầu kêu lên đầy đau đớn. Kế tiếp, bốn phía xung quanh lại xuất hiện bốn cái vòng tròn ma pháp, từ bên trong bắn ra vô số mũi tên băng lao về phía đám người.

Ngay tại lúc này, Mộ Thanh Tuyết ánh mắt sáng lên, nàng nâng lên chiếc đuôi của mình quật mạnh xuống đất, nhất thời một mặt đất rung chuyển, trong nháy mắt những vòng tròn kia biến mất.

“Tìm được ngươi, lão đại”. Cung Bắc Hải khóe miệng nhếch lên, ngay sau đó, tốc độ hắn phát ra cực kỳ kinh người, chỉ mất một giây liền vọt ra vài trăm mét. Hắn nâng lên thanh kiếm trong tay chém ngang qua, nhưng mà sau đó, gương mặt hắn nhất thời biến sắc.

“Tiểu tử, muốn bắt được ta, ngươi vẫn còn non lắm”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên.

Trong nháy mắt, Cung Bắc Hải thân thể mất đi khống chế, bị ép xuống mặt đất không ngóc đầu lên nổi.

Bởi vì dưới chân hắn lúc này là một cái ma pháp trận – Trọng Lực Thuật!

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.