Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 584: Mã Hiểu Linh tới



“Ai u, quan sát rất nhạy bén nha, đáng tiếc còn thiếu một chút nữa”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Cung Bắc Hải bị ép trên mặt đất, hắn liền mở miệng cười nói.

Lúc này đám người Dạ Vũ cũng phát hiện Lạc Cảnh Thiên thông qua âm thanh mà Cung Bắc Hải phát ra, họ lập tức lao tới chỗ đó. Có điều khi tới nơi liền bị Cung Bắc Hải ngăn lại.

“Đừng tới, có Trọng Lực Thuật lão đại bố trí”. Cung Bắc Hải lớn giọng nói.

“Thanh Tuyết”. Dạ Vũ khẽ kêu lên.

Mộ Thanh Tuyết hiểu ý, lập tức tiếp cận một chút, duỗi ra chiếc đuôi của mình về phía Cung Bắc Hải, Cung Bắc Hải vội vươn tay lên nắm lấy, sau đó liền được Một Thanh Tuyết kéo ra.

“Lão đại, không dám đánh trực diện sao?”. Dạ Vũ nhìn Lạc Cảnh Thiên cười hỏi.

“Đánh trực diện? Có thể, cho các ngươi một cơ hội”. Lạc Cảnh Thiên cười đáp.

“Lão đại, ngươi xác định?”. Dạ Vũ kinh ngạc hỏi, hắn chỉ nói đùa một chút, nhưng không nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên lại đáp ứng.

“Thử một chút a, không thử một chút, ngươi làm sao biết như thế nào là tuyệt vọng đâu”. Lạc Cảnh Thiên nói.

Đám người: …

“Lão đại, đây là ngươi nói, đừng có đổi ý”.

“Đương nhiên, tất cả đều tới a, dùng thực lực mạnh nhất của các ngươi”.

Đám người nghe vậy hơi nhíu mày một chút, nhưng rất nhanh liền dãn ra. Lạc Cảnh Thiên đã nói vậy hẳn là có tự tin chịu được. Như vậy họ cũng sẽ không cần phải khách khí.

Ngay sau đó, đám người đồng thời vận chuyển linh lực, sau đó đánh ra chiêu thức mạnh nhất của mình.

Nhìn một đống chiêu thức bắn tới, Lạc Cảnh Thiên hơi híp mắt lại, bàn tay nhanh chóng vận chuyển ma lực…

Thiên Mệnh Khả Biến!

Đối cứng với chín người này toàn lực công kích? Đừng đùa, hắn còn chưa muốn chết. Cho nên mới vận dụng ra chiêu này, giảm đi chín phần lực lượng, nhưng dù vậy, uy lực này vẫn làm hắn có chút khó mà tiếp nhận.

Một bàn tay khác hơi hạ xuống, trên tay xuất hiện vòng tròn ma pháp, ngay sau đó hắn liền đánh ra phía trước, trong nháy mắt, trước mặt hắn không gian như hóa thành tấm gương vỡ, đem uy lực chiêu thức của họ ngăn lại, sau đó vận lực đẩy mạnh một cái, toàn bộ chiêu thức liền bị hóa giải triệt để.

Nhưng mà, giống như đám người Dạ Vũ sớm đã biết trước điều này, ngay khi Lạc Cảnh Thiên ngăn lại công kích của họ, đám người đã tăng lên tốc độ đem Lạc Cảnh Thiên vây lại, sau đó từ bốn phương tám hướng đánh tới.

Lạc Cảnh Thiên khóe miệng hơi nhếch lên, hai tay đưa lên trước ngực, bàn tay đối song song nhau, xung quanh hắn xuất hiện một tầng ma lực, những chiêu thức kia vừa chạm vào liền như đánh vào một tấm gương, sau đó tấm gương nứt ra làm nhiều mảnh, cùng với toàn bộ chiêu thức của họ cũng theo đó mà tan biến.

Thời Không Kính, bạo!

Oanh!

Chiếc gương vỡ tan bắn ra vô số mảnh kính nhỏ về phía xung quanh, đám người vội vàng né tránh, nhưng lúc này, Lạc Cảnh Thiên tay đưa lên nhẹ búng một cái.

Tách!

Những mảnh kính kia đột nhiên hóa thành những cánh hoa lơ lửng trên không trung.

Tách!

Lại một tiếng búng tay vang lên, những cánh hoa kia đồng thời lao về phía đám người.

Vũ Mạc Thiên Hoa!

Tốc độ thật sự quá nhanh, đám người Dạ Vũ còn chưa kịp phản ứng liền bị vô số cánh hoa cắt trúng, trên thân xuất hiện không ít vết thương, nhưng đều là vết thương ngoài da. Có điều nhìn bộ dáng hiện tại của họ thật sự có chút chật vật.

Ngay sau đó, thân ảnh Lạc Cảnh Thiên biến mất, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một đám mây đen dày đặc che phủ ánh sáng. Từng tiếng sét vang lên dọa cho đám người giật nảy mình.

Sở Như Mộng ở bên ngoài hơi híp mắt lại, đây là muốn phóng đại chiêu sao? Hắn cảm nhận được lực lượng không gian cực kỳ cường đại.

“Dùng ra thực lực mạnh nhất của các ngươi ngăn cản, nếu không… e rằng các ngươi phải nằm trên giường vài tháng đó a”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên, vang vọng ra xung quanh.

Mấy người Dạ Vũ nhìn lên bầu trời, ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi cùng kinh ngạc.

Lão đại… làm sao lại mạnh tới như vậy?!

Một lát sau, bầu trời bắt đầu đánh xuống từng đạo sấm sét kinh khủng.

Oanh! Oanh! Oanh!

Hết thảy chín đạo sấm sét đánh về phía chín người, đám người Dạ Vũ vận dụng toàn thân linh lực, lại thêm huyết mạch lực mới có thể cứng rắn đem sấm sét đánh tan. Sau đó cả đám ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

“Không tệ, xem ra các ngươi thời giản qua vẫn luôn huấn luyện theo cách trước đó ta dạy, rất không tệ”. Lạc Cảnh Thiên đi tới mỉm cười nói.

Lúc này, hết thảy mọi thứ đã trở lại như cũ. Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên, Lam Khả Vi bất đắc dĩ nói.

“Lão đại, mặc dù nói là tỉ thí, nhưng ngươi không thể hạ thủ nhẹ một chút sao? Ta nói cho cùng cũng là nữ nhân a”.

“Người khác còn dễ nói, nhưng người không được”. Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng lắc đầu nói.

“Vì cái gì?”.

“Ai bảo ngươi là nữ nhân của Sở Như Mộng đâu, ta không hố được hắn, chỉ có thể hố ngươi”. Lạc Cảnh Thiên nhún vai đáp.

“Ta... lão đại, ngươi làm sao vô sỉ như thế”. Lam Khả Vi tức giận nói.

“Ha ha, chỉ đùa một chút, không thấy Thanh Tuyết cùng Băng Tâm cũng có đãi ngộ giống như ngươi sao? Ngươi lại nhìn mấy người Dạ Vũ xem”.

Lam Khả Vi hiếu kỳ nhìn qua, Tuyết Băng Tâm cùng Mộ Thanh Tuyết bề ngoài mặc dù có chút chật vật, nhưng cũng không có gì đáng nói, nhưng mà so với mấy người Dạ Vũ... thật sự là cách biệt quá lớn.

Bởi vì ba người Lam Khả Vi là nữ nhân, nên Lạc Cảnh Thiên công kích rất chiếu cố, chỉ đánh vào tên tay, chân cùng với một số chỗ khác khá bình thường. Hơn nữa còn không có đánh mặt.

Nhưng mấy người Dạ Vũ... thật sự, nếu đổi lại là người bình thường, có thể trực tiếp xem như hủy dung. Loại chênh lệch này...

“Lão đại, ngươi trọng nam khinh nữ”. Ngưu Đại Lực bất bình kêu lên.

Đám người: ...

Ngươi mẹ nó... ngươi nói câu này có thể suy nghĩ một chút được hay không? Nói cũng không sao, nhưng đừng đem bộ mặt mặt ủy khuất hiện ra được chứ?!

Đường đường Ngưu tộc, thân cao hai mét, dáng người khổng lồ lại trưng ra cái mặt như oán phụ. Thật sự là... oẹ!

Cay con mắt a.

“Ngươi đừng nói, mẹ nó, nếu không phải thân hình của ngươi nói rõ giới tính của ngươi, ta còn tưởng từ đâu tới một cái yêu nhân đâu. Đem bộ mặt oán phụ cho ta thu lại, buồn nôn hay không”. Lạc Cảnh Thiên trừng lớn mắt nói.

“Có không?”. Ngưu Đại Lực sửng sốt sờ lấy mặt mình hỏi.

“Có!”. Đám người đồng thời đáp.

Ngưu Đại Lực: ...

“Được rồi, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ dạy các ngươi mốt số trò mới. Chỉ cần thông thạo, đảm bảo các ngươi gặp được cửu giai cường giả cũng có thể đối cứng một trận”. Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.

Đăm người Dạ Vũ nghe vậy liền gật đầu rồi rời đi, trước khi đi Lam Khả Vi còn cùng Sở Như Mộng ôm một chút, cho Lạc Cảnh Thiên ăn một bụng thức ăn cho chó.

Mẹ nó, làm như ta không có nữ nhân không bằng.

Lạc Cảnh Thiên ôm hai tay bực bội thầm nghĩ.

“Người đều đi hết rồi, đừng miễn cưỡng”. Sở Như Mộng nhìn Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng không tiếp tục giữ gìn hình tượng gì nữa, trực tiếp ngồi xuống đất, lưng dựa vào một gốc cây, tay đưa lên xoa mồ hôi trên trán.

“Cần thiết không? Đều là huynh đệ, cần gì phải che lấp như vậy?”. Sở Như Mộng đi tới ngồi xuống bên cạnh khó hiểu hỏi.

“Ta chỉ cho họ lên một khóa, dù sao tại chủ chiến trường, nguy hiểm thật sự nhiều lắm, họ nhận được kỳ ngộ hơn nguời, ta sợ họ vì thế mà kiêu ngạo”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

“Vậy kết quả thế nào? Nhìn bộ dáng này, đánh không lại họ đi?”.

“Nói nhảm, ta mới thất giai nhất đoạn được không? Ngươi có giỏi đi cùng họ đánh thử xem?”. Lạc Cảnh Thiên tức giận nói.

“Ha ha, ai bảo ngươi thích khoe khoang, nếu họ thấy được bộ dáng hiện tại của ngươi, không biết sẽ nghĩ gì. Lại nói, cùng huynh đệ tỉ thí, cần phải làm như thế không? Ngươi mạnh hay không họ vẫn tôn trọng cùng ủng hộ ngươi, không cần thiết chứ?”. Sở Như Mộng hỏi.

Lạc Cảnh Thiên không đáp, mà là ánh mắt hơi nheo lại, đầu hất một cái, ánh mắt nhìn về một phía.

Sở Như Mộng trong nháy mắt liền hiểu. Có người đang theo dõi họ, khó trách Lạc Cảnh Thiên lại tỏ ra cường thế như vậy, đây là muốn cho tên kia xem?!

“Đã đi?”. Sở Như Mộng dò hỏi.

“Không, còn ở bên ngoài, xem ra là muốn hiện thân”. Lạc Cảnh Thiên híp mắt nói.

“Ta ra xem một chút”. Sở Như Mộng nheo mắt lại, sau đó đi thẳng tới cổng.

Vừa mở ra liênc thấy được một vị nữ tử xinh đẹp đứng trước cửa, Sở Như Mộng ngẩn ra một chút khó hiểu hỏi.

“Ngươi là...”.

Nhìn thấy Sở Như Mộng, nữ tử kia ngây ra một chút, sau đó âm thanh vang lên.

“Ta là Mã Hiểu Linh, ta muốn gặp Lạc Cảnh Thiên”.

“Người Mã gia? Ngươi tìm hắn có chuyện gì?”. Sở Như Mộng lạnh nhạt hỏi.

“Ngươi gọi hắn ra là được”. Mã Hiểu Linh chỉ lạnh lùng nói.

“Xin lỗi, ta không phải người hầu của ngươi, muốn gặp hắn, hoặc là nói ra lý do, hoặc là tự mình đi vào tìm”. Sở Như Mộng cười lạnh đáp, sau đó trở tay đem của đóng lại.

Hắn bị thái độ của Mã v5x62 Hiểu Linh chọc giận.

Mã Hiểu Linh? Mã gia đại tiểu thư?.

Thứ đồ gì a.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.