Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 587: Ta sẽ không hối hận trở thành huynh đệ của hắn



Nhìn bóng lưng của Ngọc La Sát rời đi, nàng rơi vào trầm tư rất lâu. Trên đời này còn có loại người có thể khiến người khác vì mình mà chết như vậy sao?!

Diệp Tiểu Du đứng gần đó quan sát từ đầu tới giờ nhưng không có nói bất kỳ lời nào. Nàng nắm giữ ký ức của A Tỳ Y Na, cho nên về mặt nào đó mà nói, nàng rất hiểu Lạc Cảnh Thiên.

Cũng chính vì thế, từ lúc biết thân phận Lạc Cảnh Thiên tới giờ nàng chưa từng cùng hắn xảy ra xích mích. Loại người như Lạc Cảnh Thiên quả thực có đủ khả năng khiến nàng kiêng kị.

Có điều, nếu như nàng biết Luân Hồi Giới bị trộm mất một nửa, có lẽ sẽ nghĩ khác.

Thời gian kế tiếp, Lạc Cảnh Thiên dùng số tài nguyên mình lấy được, lấy ra một phần mười đưa cho Ngọc La Sát để nàng phân phối cho các huynh đệ Hắc Lang cho họ tu luyện.

Mấy người tiểu Điệp thì hắn có suy tính riêng, dù sao mặc dù hắn hiện tại là pháp sư, nhưng nói cho cùng kiếp trước hắn cũng là một cái võ giả, hơn nữa còn là võ giả cực kỳ kinh khủng, nắm giữ rất nhiều cách tu luyện đáng sợ.

“Đừng nhúc nhích, cố gắng chịu đựng cho ta”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Ngươi mẹ nó có gan liền đi vào đứng năm phút rồi nói, ở bên ngoài nói nhảm cái gì!”. Sở Như Mộng tức giận quát lên.

Không sai, Lạc Cảnh Thiên hiện tại chính là đang giúp Sở Như Mộng tu luyện. Hắn dùng hết thảy 108 viên Hỏa Linh, 108 viên Băng Linh cùng với vô số thiên tài địa bảo chế tạo ra một cái “Băng Hỏa Cửu Tuyền”.

Cái gọi là Băng Hỏa Cửu Tuyền, nói trắng ra chính là một cái… thùng nước tắm. Hắn gọi như vậy cho nó cao quý hơn một chút, mà Sở Như Mộng lúc này chính là đang ngồi bên trong thùng nước tắm, chịu đựng lấy Băng Linh cùng Hỏa Linh tẩy lễ.

Không chỉ giúp đem xương cốt cường hóa, còn có thể khiến cho độ dẻo dai của thân thể, khả năng kháng đòn, thân thể chứa dựng linh lực tăng lên trên diện rộng.

Có điều loại cảm giác ở trong đó có thể nói khó chịu đến tột độ. Vừa nóng vừa lạnh, vừa đau đớn lại khó chịu, vừa ngứa nhưng lại không thể gãi. Loại cảm giác này thật sự là so với giết hắn còn thoải mái hơn.

Mà điều làm Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc là, Sở Như Mộng lại có thể chịu đựng lâu như thế. Ròng rã nửa giờ, con hàng này một tiếng kêu đau cũng không kêu lên, chỉ ngồi trong thùng nước tắm trừng con mắt như cá ươn nhìn hắn.

“Bình tĩnh, ta không phải vì muốn tốt cho ngươi sao?”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Tốt cái rắm, ngươi cho rằng ta không biết? Ngươi cố ý tăng thêm tài liệu, ngươi làm ta không biết?”. Sở Như Mộng trừng mắt nói.

“A… lỡ tay, ngươi đừng để ý, không phải còn có thể chịu đựng sao? Như vậy chứng tỏ ngươi không có vấn đề gì”. Lạc Cảnh Thiên tỉnh bơ nói.

“Phải không?”. Sở Như Mộng đột nhiên nhếch ra nụ cười cổ quái.

Lạc Cảnh Thiên nhất thời cảm thấy không ổn, đang muốn chạy thì đột nhiên cảm thấy thân thể có một loại lực lượng mạnh mẽ nắm lấy kéo hắn lại về phía Sở Như Mộng. Sau đó Sở Như Mộng kéo lấy tay hắn đè vào trong thùng tắm.

“Ngao ô!”.

Lạc Cảnh Thiên nhịn không được hú lên đau đớn.

Con mẹ nó, làm sao lại đau như vậy?!

Hắn dùng hết sức lực bú sữa mẹ kéo tay ra, nhìn cánh tay của mình hiện tại đỏ như cục thịt chín, thật chí còn phát ra một ít mùi… khét. Nhất thời gương mặt hắn có chút tái đi.

Mẹ nó, hung ác như vậy sao? Không phải là hố ngươi một chút đi, cần thiết ác như vậy không? Hơn nữa, ngươi mẹ nó lực lượng làm sao khủng bố như vậy? So với hắn còn mạnh hơn, ngươi không phải là cái giả lục giai đỉnh phong đi? Loại lực lượng này đều nhanh vượt qua hắn.

Con hàng này tại trong thùng nước tắm đáng sợ này lại còn dám vận dụng hỏa nguyên tố nướng tay hắn?!

Ta… nhịn!

Ôm lấy cánh tay đỏ ửng cùng với gương mặt đầy khổ sở. Lạc Cảnh Thiên liền vội vàng đi ra ngoài. Không thể trêu vào, ta chạy còn không được?!

Nhưng mà vừa ra ngoài, Lạc Cảnh Thiên liền nhìn thấy Diệp Tiểu Du đứng ở ngoài, sắc mặt cổ quái nhìn hắn.

“Ngươi làm sao lại ở đây?”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc hỏi.

“Đi ngang qua, ngươi ở bên trong cùng Sở Như Mộng… ngươi sẽ không phải là…”. Diệp Tiểu Du cổ quái hỏi.

Lạc Cảnh Thiên: …

“Không phải như ngươi nghĩ”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh lắc đầu nói.

Nhưng mà Diệp Tiểu Du cũng không tin, nàng nhẹ lắc đầu nói.

“Vừa nãy tiếng kêu kia ta nghe rõ ràng, rất tiêu hồn. Không nghĩ tới ngươi lại có loại đam mê này, ta…”.

Lời còn chưa nói xong, Lạc Cảnh Thiên liền nắm lấy tay nàng, chân giơ lên đem cánh cửa đạp ra, tay vận lực ném nàng vào bên trong. Hắn mới lười đi giải thích với nàng, nhìn vẻ mặt của nàng hắn biết rõ dù hắn nhảy sống cũng rửa không sạch oan tình này.

Cho nên dứt khoát… cho ngươi cũng cảm nhận một chút loại cảm giác “tiểu hồn” vừa rồi ra sao.

Lạc Cảnh Thiên vận lực rất vừa vặn, lực đạo vừa đủ đem Diệp Tiểu Du ném tới bên cạnh thùng nước tắm mà Sở Như Mộng đang ngâm mình. Trùng hợp là bàn tay của nàng cũng chạm vào trong nước.

Sở Như Mộng cùng Diệp Tiểu Du bốn mắt nhìn nhau, một giây sau…

“Ngao ô!”.

“Ha ha, hiện tại thoải mái không? Âm thanh vừa rồi rất tiêu hồn a”. Lạc Cảnh Thiên nhìn bộ dáng đầy ủy khuất, gương mặt đều muốn chảy xuống nước mắt của nàng chế giễu nói.

“Ngươi… ngươi cố ý?”. Diệp Tiểu Du tức giận nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

“Không thử một chút, ngươi làm sao biết cảm giác của ta vừa rồi cỡ nào “tiêu hồn” đâu?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

Diệp Tiểu Du: …

Nàng vậy mà phản bác không được, hắn nói thật sự có lý, loại cảm giác “tiêu hồn” kia, quả thật là muốn mạng.

“Tới, giảm nhiệt một chút”. Lạc Cảnh Thiên cười cười, từ trong người lấy ra một viên Thủy Linh, sau đó vận dụng ma lực ép ra một ít lực lượng nguyên tố nhiễu lên trên cánh tay của Diệp Tiểu Du, sau một lát, bàn tay của nàng liền trở lại như lúc bình thường, nhưng cảm giác đau đớn kia vẫn còn một chút, nhưng có thể tiếp nhận được.

“Ngươi đối với hắn thật đúng là tốt, nếu không phải biết hắn giới tính là nam, ta còn cho rằng ngươi cùng hắn có tình cảm rất sâu đậm đâu”. Diệp Tiểu Du cảm thán nói.

Nàng cũng biết thứ trong nước tắm kia là gì, trân quý như vậy, Lạc Cảnh Thiên nháy mắt cũng không nháy một cái liền vì Sở Như Mộng bỏ ra. Nàng thật đúng là có chút ghen ghét.

“Một ít ngoại vật mà thôi, không đáng nhắc tới”. Lạc Cảnh Thiên chỉ cười nhạt lắc đầu đáp.

“Hắn đáng giá như vậy sao? Nếu như sau này hắn phản bội đâu?”. Diệp Tiểu Du hỏi.

“Sẽ không”.

“Ta nói là nếu như”.

“Không có nếu như”.

“Ngươi sợ? Nếu không ta cùng ngươi cược? Ta thử hắn một chút, nói không chừng sẽ có phát hiện mới?”. Diệp Tiểu Du hiển nhiên không bỏ qua, nàng còn thật muốn xem Lạc Cảnh Thiên sẽ có thái độ thế nào nếu Sở Như Mộng phản bội đâu.

“Không cần”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nhìn nàng lắc đầu nói.

“Ngươi sợ?”.

“Không phải vấn đề sợ hay không. Người ta đã tín nhiệm, ta sẽ không đi nghi ngờ. Mà một khi đã muốn dùng biện pháp đi thử người này, như vậy ngươi liền đã hoài nghi hắn. Mà hoài nghi… chính là nguyên nhân bắt đầu rất nhiều thứ”.

“Ta hiểu ý của ngươi, ta tôn trọng điều đó, cũng hiểu tại sao ngươi lại làm vậy, đơn giản là vì ngươi không hiểu gì về Sở Như Mộng mà thôi. Nhưng… có thể hiểu, nhưng ta sẽ không làm, cũng sẽ không bị ngươi cải biến ý nghĩ của mình. Không được, chính là không được”. Lạc Cảnh Thiên thản nhiên nói.

“Vì cái gì? Ngươi tin tưởng hắn đến mức đó sao?”. Diệp Tiểu Du kinh ngạc hỏi.

“Chỉ bởi vì, hắn là huynh đệ của ta”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.

“Huynh đệ hai chữ này, kiếp trước ngươi vốn không hiểu, lần đầu nếm thử, khó trách sẽ vì nó duy trì. Nếu như thật sự có ngày đó, ngươi sẽ hối hận thôi”. Diệp Tiểu Du bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Đối với nàng tới nói, huynh đệ hai chữ này vốn chỉ tồn tại khi lợi ích vẫn còn. Trong mắt nàng, đám người Hắc Lang cũng tốt, mấy người tiểu Điệp cũng được. Một lòng vì Lạc Cảnh Thiên chỉ đơn giản vì nhắm tới tương lai Lạc Cảnh Thiên có thể đáp lại cho họ cái giá đủ lớn cho những năm tháng này.

Trên đời này, ngoài cha mẹ ra, chẳng có người nào toàn tâm toàn ý đối với ngươi tốt cả, mà là lợi ích có đủ nhiều hay không mà thôi.

Đây chính là lời răn của nàng, cũng là thứ mà nàng trải qua, đồng thời trong ký ức của A Tỳ Y Na, nàng cảm nhận được sâu sắc nhất những từ này.

“Bất cứ chuyện gì, chỉ có sau khi xảy ra mới trở thành hiện thực, trước lúc đó, ngươi làm sao biết ta đúng vẫn là ngươi đúng đâu? Kiếp trước ta sống rất lâu, cho nên đối mặt với tất cả mọi thứ, ta đều sống rất ‘hiện thực’. qxzml Nhưng hiện tại, ta còn trẻ, chỉ cần sống sót, như vậy còn rất nhiều thời gian chờ lấy ta”.

“Nếu như thật có ngày Sở Như Mộng phản bội ta, ta cũng sẽ không hối hận trở thành huynh đệ của hắn, mà chỉ hối hận tại sao không thể để hắn hiểu ta hơn. Cho nên, ta sẽ không cùng ngươi cược”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

Diệp Tiểu Du ngây ra như phỗng, nàng nhất thời nói không lên lời. Nội tâm giống như có một đạo thiên lôi đánh xuống làm mọi thứ xoay chuyển, sau một lúc, trong lòng nàng chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Nàng… thật sự hiểu hai chữ ‘huynh đệ’ sao?!

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.