Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 590: Tương kế tựu kế



Lạc Cảnh Thiên nhìn ybQlT thấy mấy người tiểu Điệp sắc mặt có chút nghiêm nghị, hắn nhịn không được bật cười.

Trách hắn, dù sao lời vừa rồi thật giống như là sắp lâm chung giao phó lại như thế. Khó trách đám nhỏ này sẽ có biểu hiện đó, người ta đều làm việc cho ngươi, có thể nói cả đời này đều sẽ đi theo, ngươi nói như vậy chẳng khác nào vẽ vời thêm chuyện cả.

Đem không khí căng thẳng hạ thấp xuống, sau đó Lạc Cảnh Thiên liền gọi tiểu Lãnh tới.

Kế tiếp chính là huấn luyện.

Lạc Cảnh Thiên để cho tiểu Lãnh bảo hộ hắn trước sự công kích của mấy người tiểu Điệp, ban đầu tên tiểu tử này còn có chút luống cuống, hại hắn dính không ít đao, nhưng sau đó...

Hắn khiếp sợ rồi.

Tiểu Lãnh biểu hiện ra khả năng phòng ngự quá mức kinh người, mặc dù có một số lần tốc độ theo không kịp, nhưng phản ứng của hắn thật vô cùng đáng sợ.

Lạc Cảnh Thiên có chút không dám tưởng tượng, nếu như vũ trụ lâm vào chiến tranh liên miên, tiểu Lãnh cùng mấy người tiểu Điệp hợp thành đội, lại thêm tiểu Nguyệt, như vậy đội ngũ này chẳng khác nào đứng ở thế bất bại.

Thử nghĩ một chút mà xem, có tiểu Lãnh tại, hoàn toàn không lo lắng việc bị tấn công, dù cho tiểu Lãnh có bị thương, tiểu Nguyệt làm một cái Trị Liệu Sư còn không phải một cái vung tay liền xong việc?!

Lại thêm mấy người tiểu Điệp đỉnh cấp sát thủ, hắn có chút không dám nghĩ lúc đó sẽ là cảnh tượng gì.

Có lẽ thiếu thốn duy nhất chính là một cái đầu não, đây có lẽ chính là ‘công bằng’ mà vũ trụ tạo ra. Nếu không đội ngũ này thật có chút vô địch.

Kế tiếp ròng rã suốt hai tháng, Lạc Cảnh Thiên cùng mấy người tiểu Điệp huấn luyện vô cùng điên cuồng. Lạc Cảnh Thiên đích thân dùng thân mình làm vật hi sinh, dù sao chỉ có như thế tiểu Lãnh mới nắm giữ lực chú ý cao nhất.

Mặc dù trên người xuất hiện không ít vết thương, nhưng Lạc Cảnh Thiên quả thật là vô cùng vui vẻ, bởi vì hắn phát hiện, đoạn thời gian này mấy người tiểu Điệp tăng lên với tốc độ kinh người, hắn dám nói nếu như không vận dụng Chân Giải Chi Nhãn, e rằng chính hắn cũng sẽ chết.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, lại thêm một tháng nữa, từ ngày mấy người Sở Như Mộng tới đây đã tròn nửa năm.

Nửa năm này Hắc Lang tu luyện không có làm hắn thất vọng, ai nấy cũng đã bước vào thất giai. Nếu như dựa vào trận pháp hắn đưa cho, 200 trăm người này hoàn toàn có thể phòng thủ vài tên cửu giai công kích, về phần đánh giết... vẫn là thôi đi.

Vượt cấp giết người không ít, nhưng chênh lệch hai cái đại cảnh giới, muốn giết đối phương chính là nằm mơ.

Mã Anh Kiệt sớm đã đưa 200 bộ thi thể cao đẳng thú cửu giai đưa tới, rất trọn vẹn, Lạc Cảnh Thiên dùng những thứ này không phải là để chế tạo vũ khí hay trang bị, mà là... chế tạo khôi lỗi.

Kẻ địch của hắn không chỉ riêng đám người kia, hắn còn phải đề phòng cao đẳng thú tập kích. Có đám thi thể này, hắn thậm chí có thể biến tướng lợi dụng chúng tiến hành tập kích bất ngờ.

Nửa năm, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài. Khi biết tin toàn bộ Hắc Lang đã bước vào thất giai, Lạc Cảnh Thiên liền triệu tập tất cả lại, sau đó phát cho họ vũ khí cùng áo giáp, toàn bộ đều là cấp bậc cửu giai.

“Lão đại vạn tuế!”.

Nhìn trên thân một thân ‘thần trang’, đám người Hắc Lang nhịn không được rống lên.

Lạc Cảnh Thiên khẽ mỉm cười, nhưng sau đó lại lạnh giọng kêu lớn.

“Ta biết các ngươi rất hiếu kỳ tại sao ta kêu các ngươi tới đây, có lẽ các ngươi cũng đã hiểu một chút tình hình tại nơi này. Kế tiếp, ta có một nhiệm vụ vô cùnng quan trọng, lại cực kỳ nguy hiểm, thậm chí sơ sẩy một chút liền sẽ mất mạng”.

“Ta không muốn ép buộc các ngươi, cho nên ai muốn rời khỏi, hiện tại có thể đứng ra”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nói.

Đám người đứng yên tại chỗ không ai nhúc nhích.

Nói đùa, họ nhưng là có không ít người xuất thân bần hàn, thậm chí có người còn là tinh tặc. Từ ngày họ gia nhập vào Hắc Lang, ban đầu tuy có chút bất mãn vì phải ký kết khế ước, nhưng mà sau đó họ phát hiện... họ nghiền rồi.

Sự trả giá của họ được đền đáp gấp vài lần, không còn phải lo lắng về vấn đề tài nguyên, cũng không sợ bị người khác ức hiếp. Tuy rằng đôi khi làm nhiệm vụ sẽ cực kỳ nguy hiểm, nhưng hồi báo lại làm họ cực kỳ hài lòng.

Hiện tại Lạc Cảnh Thiên đã nói thế, trên cơ bản sẽ không có ai rời đi, bời vì nhiều năm qua, tất cả bọn họ sớm đã quen thuộc với chuyện này. Ai nấy đều dưỡng thành một thói quen – liều mạng.

“Rất tốt!”.

Lạc Cảnh Thiên hài lòng mỉm cười, sau đó nói tiếp.

“Ta cho các ngươi nhiệm vụ, trên thân các ngươi đang mặc là một bộ giáp đặc thù, được một vị pháp sư bán thần chế tạo, không chỉ có công dụng phùng ngự, còn có thể ngụy trang, khiến cho các ngươi tùy thời sửa đổi gương mặt của mình”.

“Hơn nữa, trên thân mỗi người đều có một cái thiết bị truyền tin ẩn, có thể không bị người phát hiện truyền tin tức đi”.

“Nhiệm vụ lần này... ta muốn các ngươi chia thành 40 tổ, mỗi tổ 5 người, các ngươi phải làm chính là dùng tất cả mọi thủ đoạn gia nhập vào các thế lực trong danh sách này”.

“Ta muốn các ngươi cung cấp vị trí của từng người, thói quen cũng như tính cách của chúng. Thời gian là hai tháng, các ngươi... có thể làm được không?!”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

“Có thể!”. Đám người quát lớn.

“Rất tốt! Hiện tại theo con đường định sẵn rời đi, ta chờ tin của các ngươi”. Lạc Cảnh Thiên cao giọng nói.

Rất nhanh, trên sân không còn lại ai, chỉ còn lại mấy người Dạ Vũ, Sở Như Mộng.

“Lão đại, mặc dù ta không muốn nghi ngờ ngươi, nhưng mà... ta e rằng chuyện này sẽ không giấu được quá lâu. Nói cho cùng nơi này cũng không có bí mật, lại có nhiều người... không đáng tin tưởng, ta nghĩ... kế hoạch e rằng sẽ thất bại”. Ngọc La Sát lúc này đột nhiên lên tiếng.

“Ta biết”. Lạc Cảnh Thiên gật đầu nói.

“Vậy tại sao...”.

“Có một số thứ cần hi sinh”. Lạc Cảnh Thiên chỉ lạnh nhạt đáp.

Nghe vậy đám người nhất thời chấn kinh.

“Các ngươi có lẽ cảm thấy ta rất tàn nhẫn, đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người bình tĩnh nói.

“... Xác thực rất tàn nhẫn, nhưng đây là biện pháp tốt nhất, chỉ là không biết, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”. Sở Như Mộng hỏi.

“Lão đại, ngươi còn có sắp xếp khác?”. Bối Nhĩ Tư cũng kinh ngạc hỏi.

“Ta biết chuyện này chắc chắn sẽ lộ ra, nếu như là trước kia ta sẽ không làm vậy, nhưng mà một tháng qua, nhân số người của Mã gia tại quanh đây thay đổi rất lớn, những người trước đó... đã có một nửa rời đi”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nói.

“Ngươi muốn nói là Mã gia sẽ động chúng ta?”. Diệp Tiểu Du nghi ngờ hỏi.

“Không phải là Mã gia, mà là Mã Hiểu Linh. Trong Mã gia, ngoài Mã Hiểu Linh ra, sẽ không có người đi quản chuyện ở đây. Mã Anh Kiệt càng không. Hắn biết rõ nên làm cái gì, sẽ không dưng đi đổi người như thế mà không nói một tiếng nào”.

“Cho nên kết luận duy nhất chính là, Mã Hiểu Linh đang nhắm vào chúng ta”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nói.

“Nàng ghi thù chuyện lần trước? Muốn ta đi giết nàng sao?”. Diệp Tiểu Du nhíu mày hỏi.

“Không, ta nghĩ nàng hẳn không phải là ghi thù, nếu là ghi thù thì nàng sớm đã động thủ, mà không chỉ là giám sát. Nàng hẳn là muốn lợi dụng tin tức về những gì ta làm, sau đó phá hủy kế hoạch của ta. Hay nói cách khác, nàng là muốn ta cảm thấy khó chịu”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

“Ngươi đã biết, tại sao lại...”.

“Ta không có thời gian, Mã Hiểu Linh cũng biết điều đó. Chỉ cần động não, lại thêm kết hợp giữa những gì đang diễn ra là có thể suy đoán được. Cho nên nàng tin chắc ta dù biết cũng sẽ vẫn làm, đây là dương mưu”.

“Vậy ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”. Sở Như Mộng cau mày hỏi.

“Tương kế tựu kế. Đã chuyện này chắc chắn sẽ bị tiết lộ, ngươi nghĩ đám người kia sẽ làm gì?”.

“Còn có thể làm gì, trực tiếp giết thôi”. Dạ Vũ nói.

“Ngươi sai, nếu như có đầu óc đều sẽ không động thủ. Mà là lợi dụng chúng làm việc cho mình, chờ khi hết giá trị thì động thủ”. Bối Nhĩ Tư cười khẩy nói.

“Ngươi mắng ta không có đầu óc?”. Dạ Vũ mặt đen lại nói.

“Ngươi có không?”. Bối Nhĩ Tư mỉm cười hỏi lại.

“Ngươi...”.

“Đủ”. Lam Khả Vi cao giọng kêu lên.

Lạc Cảnh Thiên nhìn họ một chút không nói tiếng nào, sau đó nhìn Sở Như Mộng nói.

“Ta có tin tốt, mấy người tiểu Điệp hiện tại đã có đủ năng lực giết ta”.

Đám người: ...

Đây là tin tốt? Bọn nhỏ có năng lực giết ngươi, ngươi cao hứng như vậy làm gì?!

Bệnh tâm thần!

Sở Như Mộng nghe vậy ngẩn ra một chút, khoé miệng hơi nhếch lên nói.

“Ta hiểu được”.

Mấy người khác đầu óc tràn đầy khó hiểu.

Hiểu được cái gì? Các ngươi đanh nói gì? Chúng ta làm sao nghe không hiểu?!

“Rất nhanh các ngươi sẽ biết”. Sở Như Mộng nhếch miệng cười nói.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.