Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 591: Hài lòng?



“Tin tức là thật?”.

“Đương nhiên, chẳng lẽ còn có thể là giả?”.

“Mã Hiểu Linh là có mục đích gì? Là muốn nhúng tay vào chuyện này? Cô ta cùng Lạc Cảnh Thiên có thù?”.

“Có thù hay không ta không biết, nhưng ngươi nghĩ một chút, thời gian càng lúc càng gần, mà lần này đột nhiên có một số người gia nhập vào, hơn nữa nhân số hết sức đồng bộ, vừa vặn 200 người”.

“Nếu như không phải, lại giải thích thế nào? Chẳng lẽ những người này là người của Mã Hiểu Linh, cô ta cho người của mình tới chịu chết để tăng lên danh vọng? Đừng đùa được không huynh đệ? Mã gia cũng không cần thiết làm chuyện nhảm nhí này”.

“Hừm… nếu như những người này thật sự là người của Lạc Cảnh Thiên, hắn mục đích là cái gì? Chẳng lẽ muốn dựa vào một đám thất giai giết chúng ta không thành?”.

“Có lẽ… hắn muốn là tin tức. Nghĩ nhiều như vậy làm gì, trực tiếp giết không phải xong”.

“Chờ chút, sao chúng ta không lợi dụng chúng đâu? Để chúng truyền về tin tức…”.

“Đủ, ngươi tỉnh a. Lạc Cảnh Thiên là ai? Hắn nhưng là Độc Lang, Hắc Lang của hắn quậy tung Thần Quốc lên không thấy sao? Thần Quốc ngay cả góc áo của hắn cũng nắm không được, ngươi nghĩ năng lực của chúng ta sánh bằng một cái đế quốc? Nói không chừng người ta chính là muốn chúng ta làm như vậy đâu? Giết hết liền giải quyết hậu hoạn, ta còn không tin một đám người chết có thể có tác dụng gì”.

“Được rồi, cứ quyết định như vậy, ngày mai liền đem chúng giết đi”.

Như Lạc Cảnh Thiên suy đoán, Mã Hiểu Linh đem tình hình của hắn nói cho những thế lực này biết. Hơn nữa tin tức, tên tuổi của mỗi người Hắc Lang tới chủ chiến trường đều bị nàng đưa ra.

Nói không tức giận là giả, dù sao đây quả thực là đang chạm tới ranh giới của Lạc Cảnh Thiên. Nhưng mà… hắn cũng không có ý định đem Mã Hiểu Linh thế nào, dù sao những người này hắn sớm đã biết nhất định sẽ bị phát hiện, hơn nữa hạ tràng không chết cũng phế.

Hai trăm người nhiều không? Không nhiều, càng đừng nói tới 200 tên thất giai, tại nơi này quả thực không đáng giá nhắc tới. Nhưng dù thế nào, những người này đều là người của hắn, dù kết cục sớm đã định, nhưng Mã Hiểu Linh lại dùng cách này quấy rối, món nợ này xem như định xuống, sớm muộn hắn cũng sẽ thanh toán lại.



Tại một khu rừng, năm tên Hắc Lang bị kêu tới đây tuần tra, ban đầu họ cũng không có nghĩ nhiều, nhưng mà sau đó từng người từng người bị tách ra, sau đó bị người giết chết.

Lạc Cảnh Thiên quan sát toàn bộ sự việc, hắn có thể xuất thủ cứu giúp, nhưng mà…

“Ngươi cứ như vậy nhìn người của mình bị giết?”. Sở Như Mộng đứng ở bên cạnh hỏi.

“Thực lực của họ… tại nơi này sống không được bao lâu”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

“Ngươi thật đúng là tàn nhẫn, lại để người của mình đi chết, họ vốn không cần chết a”. Diệp Diêu Diêu nhăn mặt nói.

Đám người Dạ Vũ không nói tiếng nào, họ biết Lạc Cảnh Thiên có tính toán khác.

Chờ đám người kia rời đi, Lạc Cảnh Thiên lúc này mới đi tới nơi mấy người Hắc Lang bị giết, hắn than nhẹ một tiếng, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén.

“Không Gian – Tước Đoạt!”.

Lạc Cảnh Thiên bàn tay kết ấn, trong nháy mắt một mảnh không gian xung quanh bị tách biệt với bên ngoài. Những thi thể người của Hắc Lang vừa mới chết kia giống như bị lực lượng vô hình nắm lấy, linh hồn chưa kịp đi vào luân hồi giới của họ bị kéo vào Linh Hồn Giới.

“Lão đại?”.

“Cực khổ rồi”.

“… Lão đại, ngươi sớm đã biết chúng ta sẽ chết sao?”. Linh hồn của một tên Hắc Lang lên tiếng.

“Ta biết. Hay nói cách khác, kết cục của các ngươi 1yjNH là một tay ta sắp đặt”. Lạc Cảnh Thiên bình thản gật đầu đáp.

“… Lão đại, có thể nói cho ta biết lý do không? Mặc dù cùng ngươi tiếp xúc không nhiều, nhưng ta biết Độc Lang làm việc, chắc chắn có ý nghĩ khác”.

“Rất khó để giải thích cho các ngươi biết, bởi vì thủ đoạn này có chút... tàn nhẫn. Cho nên các ngươi vẫn là không biết thì tốt hơn, nhưng ta đảm bảo người thân của các ngươi cả đời này cũng sẽ không bị người khác ức hiếp. Ta dùng tính mạng của ta cam đoan”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nói.

Đám linh hồn thể nhìn nhau, sau đó nở ra nụ cười khổ. Họ có thể làm thế nào? Chuyện đều đã xảy ra, chết cũng đã chết, còn có thể sống lại hay sao?.

Giải thích cho đám người một chút, sau đó Lạc Cảnh Thiên liền đưa tay ra, linh hồn họ trong nháy mắt bị hắn thu lại.

Hắn muốn chính là đem những linh hồn này dung hợp vào làm một, cường hoá cấp độ linh hồn của họ thành cửu giai, sau đó lại dung hợp với đỉnh cấp khôi lỗi mà hắn chế tạo.

Quá trình này có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn, những linh hồn kia không chỉ bị tước đoạt đi ý thức, hơn nữa sau đó chỉ có thể tồn tại thời gian khoảng một tháng. Cuối cùng kết cục chính là tan thành mây khói, đừng nói đi vào Luân Hồi Giới, ngay cả linh hồn thể cũng không còn thì đi vào cái rắm.

Bất quá... hắn cũng không lo nghĩ nhiều, dù sao cùng lắm thì nhờ Địa Ngục Quân Chủ xuất thủ lần nữa tách ra linh hồn của họ, lại đưa họ vào Luân Hồi Giới. Nhưng cái giá bỏ ra... có lẽ không nhỏ.

Lạc Cảnh Thiên lần lượt đến từng nơi một, đem toàn bộ linh hồn của đám người Hắc Lang thu thập lại. Ròng rã ba ngày trời hắn mở lấy Không Gian – Tước Đoạt, ma lực tiêu hao cực kỳ khủng bố, tới ngày cuối cùng, sau khi thu thập tới linh hồn thứ 195, lại bảo hộ lấy linh hồn tạm thời tồn tại, hắn cuối cùng chịu không được ngã xuống bất tỉnh.

...

Lạc Cảnh Thiên mơ màng tỉnh dậy, bởi vì hắn nghe được tiếng cãi vã ở bên ngoài.

Vừa đi ra hân liền thấy được Mã Hiểu Linh dẫn người đứng ngoài cửa, phía sau nàng là mấy chục tên thủ hạ cùng với... năm tên Hắc Lang còn sống sót.

Thấy cảnh này hắn nhất thời ngẩn ra, nữ nhân này tới đây làm gì?!

“Chuyện gì xảy ra?”. Lạc Cảnh Thiên cau mày khẽ quát.

“Lão đại, ngươi tỉnh rồi?”. Dạ Vũ mừng rỡ đi tới.

“Chuyện gì xảy ra?”. Lạc Cảnh Thiên cau mày hỏi.

“Lão đại, là nữ nhân này kéo người tới gây chuyện”. Dạ Vũ chỉ Mã Hiểu Linh nói.

Lạc Cảnh Thiên nhìn qua, thấy Mã Hiểu Linh đang lạnh lùng nhìn mình, hắn hơi nhíu mày một chút, lại nhìn về phía năm tên Hắc Lang kia, có vẻ như... nữ nhân này muốn hạ thấp danh dự của hắn trong Hắc Lang thì phải.

“Ngươi tới đây làm gì?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt hỏi.

“Ta tới đương nhiên là gặp ngươi. Dù sao chuyện ngày đó ta vẫn còn nhớ kỹ đâu”. Mã Hiểu Linh cười cợt nói.

“Các ngươi đi theo nàng?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn về phía năm tên Hắc Lang hiếu kỳ hỏi.

“Không có, lão đại, là nàng hôm qua cứu chúng ta”. Một tên Hắc Lang đi ra nói.

“Cứu các ngươi? Thì ra là thế”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt gật đầu nói.

“Ngươi đừng ở đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chính ngươi tận mắt chứng kiến người của mình chết nhưng lại không cứu, đây chính là các làm của ngươi? Độc Lang quả nhiên là Độc Lang, thật sự là rất ‘Độc’ a”. Mã Hiểu Linh cười lạnh nói.

“Ngươi nói không sai, vậy thì thế nào? Đó là người của ta, không phải ngươi. Ngươi quản cũng quá rộng chứ?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng cười nhạt đáp.

“Ha ha ha”.

Mã Hiểu Linh nhất thời phá lên cười, sau đó lớn giọng nói.

“Lạc Cảnh Thiên, ngươi thông minh cả đời, nhưng lại hồ đồ nhất thời a. Lại vì tranh đua miệnh lưỡi nói ra câu này? Ngươi không sợ những người Hắc Lang khác biết?”.

“Ngươi nghĩ nhiều, ta không sợ, hơn nữa cũng cám ơn ngươi, vốn là ban đầu ta không có đủ quyết tâm, nhưng khi ngươi đem kế hoạch của ta truyền ra, ta lấy được quyết tâm rất lớn”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

Đám người Sở Như Mộng ở một bên bình tĩnh xem Mã Hiểu Linh biểu diễn. Ba hôm trước Lạc Cảnh Thiên bất tỉnh ngất đi, sau đó Sở Như Mộng cùng Diệp Tiểu Du đã đoán ra được mục đích của hắn muốn làm gì, cho nên họ cũng không cảm thấy thế nào.

Lại thêm Địa Ngục Quân Chủ cùng Lạc Cảnh Thiên quan hệ không nhạt, Sở Như Mộng cùng Mã Hiểu Linh cũng biết được điều này, tuy họ không nói ra, nhưng họ đều biết những người kia cũng không chết vô ích.

Về phần mấy người Dạ Vũ, họ càng không muốn nghĩ. Dù cho Sở Như Mộng không đem sự thật nói ra họ cũng sẽ không nghi ngờ Lạc Cảnh Thiên. Bởi vì họ cùng Lạc Cảnh Thiên sớm đã thân như huynh đệ, hiểu rất rõ tính cách hắn, họ biết dù thủ đoạn của hắn có chút tàn nhẫn, nhưng chắc chắn sẽ không hại họ.

Mã Hiểu Linh làm tất cả chỉ là trò hề mà thôi.

“Ý của ngươi là ngươi cố ý để họ chết?”.

“Không sai, vậy thì thế nào? Ngươi muốn nói cho người của ta biết sao? Cứ tự nhiên, nếu muốn ta có thể giúp ngươi thu hình lại, nói lại những thứ kia. Mà không cần phải lén lút truyền ra như hiện tại, như vậy chẳng khác nào là một tên trộm cả”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

“Ngươi... ngươi làm sao biết?”. Mã Hiểu Linh nhất thời kinh ngạc không thôi.

“Ta trước đó dùng thiết bị liên lạc người của ta là dùng của Mã gia các ngươi, ngươi có thể liên hệ được với người của Hắc Lang t cũng không thấy kỳ quái. Lại thêm việc từ đầu tới giờ những lời ngươi nói đều vô tình hay cố ý khiêu khích ta để ta nói ra những lời kia”.

“Cho nên suy đoán ra được, rất khó sao? Hiện tại ngươi hài lòng?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Ngươi!”.

“Ta thế nào? Ngươi vẫn chưa nói mục đích của ngươi tới đây là gì đâu, nếu như ngươi là muốn để người của Hắc Lang nghe được, như vậy ta lập lại lần nữa. Những người kia, là ta muốn họ chết. Hài lòng?”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nói.


(Ps: 3-4 ngày nay bị cảm, người cứ lừ đừ lừ đừ, không có tý sức lực nào, mỗi lần viết là đầu óc k tập trung đc nên ra chương đứt đoạn, sr m.n nhé)

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.