Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 596: Bạch Dực... sâu không thấy đáy



“Ngươi đoán được?”. Bạch Dực mỉm cười hỏi lại.

“Ban đầu chỉ là đoán được một chút, tới hiện tại ta mới biết kế hoạch của ngươi lại sâu tới như vậy. Ngươi cố ý để cho Bùi Tuấn Sinh trở lại nói cho ta biết chuyện của ngươi, ngươi biết rõ ta sẽ điều tra ngươi, biết ta sẽ không tin tưởng, cho nên nhất định sẽ đi suy đoán kế hoạch của ngươi”.

“Chỉ cần nảy sinh nghi ngờ, hết thảy sẽ dựa theo kế hoạch của ngươi tiến hành, chính là để cho ta hấp dẫn sự chú ý của Hắc Phong, để ngươi có thể từ trong nội bộ của chúng lôi kéo người khác, thành lập thế lực của ngươi”.

“Không tồi, kế hoạch quả thực rất tốt, nếu như không phải hiện tại nhìn thấy ngươi, ta còn thật đúng là không biết tâm cơ của ngươi lại sâu đến như vậy, bất quá… ta hiếu kỳ là, ngươi tại sao lại phải làm gì vậy? Với thực lực của ngươi hẳn là không cần thiết kiêng kị một tên thất giai như ta, càng không cần phải kéo dài thời gian làm gì mới đúng”. Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày hỏi.

Vốn dĩ Bạch Y Minh chỉ có 4 người, Bạch Dực ban đầu mới hắn gia nhập chỉ là nhìn trúng năng lực của hắn. Nhưng sau đó từ khi hắn tiếp xúc với Diệp Tiểu Du, lúc đó Bạch Dực mới chính thức tiến hành kế hoạch của mình.

Mượn nhờ việc đám người Hắc Phong chú ý, Bạch Dực âm thầm rời đi, lôi kéo một nửa số người gia nhập vào hắn. Mặc dù không biết Bạch Dực dùng cái gì để lôi kéo, nhưng mà có thể để người của Hắc Phong rời đi một nửa thì cái giả bỏ ra hẳn là không nhỏ.

Hơn nữa Bạch Dực biết rất rõ hắn, thậm chí có khả năng bên cạnh hắn có nội gián của Bạch Dực, nếu không rất khó giải thích tại sao Bạch Dực có thể biết rõ bước đi của hắn như vậy.

Ngay cả việc Diệp Diêu Diêu gặp phải việc kia hẳn cũng là do một tay Bạch Dực sắp xếp, chính là muốn để hắn kéo dài thời gian tiến tới nơi này.

Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng biết, Bạch Dực chắc chắn biết được bí mật nơi này, cũng biết được hắn có năng lực mở ra nơi này, chính vì vậy mới chế tạo nhiều việc như vậy để kéo dài thời gian, chính là muốn lôi kéo càng nhiều người gia nhập.

Mặc dù không biết Bạch Dực vì cái gì phải kiêng kị hắn như vậy, dù sao với thực lực cửu giai của Bạch Dực, không cần thiết phải phí nhiều thời gian như vậy mới đúng.

Bốp bốp bốp.

Bạch Dực đưa tay lên vỗ nhẹ vài cái, mỉm cười nhìn hắn nói.

“Không hổ danh là Độc Lang, suy đoán thực sự rất chuẩn xác. Ngươi nói không sai, hết thảy những thứ này đều là ta sắp đặt. Chính là muốn ngươi tốn thời gian không thể đến đây. Ta biết ngươi có rất nhiều lá bài tẩy chưa lật, cho nên cũng phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể đối kháng, ta cũng không muốn rơi vào tình trạng của mấy tên ngu xuẩn trước kia”. Bạch Dực cười nhạt nói.

“Ngươi… là người của Hoàng gia?”. Sở Như Mộng lúc này lên tiếng.

Bạch Dực ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc khó tin hỏi.

“Ngươi làm sao biết?”.

“Mặc dù nói chúng ta kẻ thù rất nhiều, nhưng có thể có năng lực điều tra rõ chúng ta như vậy, ngoài Hoàng gia ra ta thật không nghĩ ra có thể là ai khác. Hạ Thiên Thiên là gì của ngươi?”. Sở Như Mộng bình tĩnh hỏi.

“Nàng là vị hôn thê của ta”. Bạch Dực mỉm cười đáp.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt lóe lên, hiện tại xem như rõ ràng.

“Cho nên ngươi là muốn báo thù cho nàng?”. Sở Như Mộng nghiêng đầu hỏi.

“Không, ngươi nghĩ nhiều. Mặc dù ta là vị hôn thê của nàng, nhưng mà đây chỉ là lợi ích gia tộc, ta là ta, nàng là nàng. Đây là khác biệt, ta chỉ là muốn biết người có thể khiến cho Hạ Thiên Thiên chịu ủy khuất lớn như vậy có năng lực gì mà thôi”.

“Nói thật, ngoài việc trí fOELY tuệ của các ngươi rất đáng gờm ra, mặt khác… thật sự khiến ta thất vọng. Nếu không phải thế lực sau lưng các ngươi khiến ta có chút kiêng kị, các ngươi e rằng vừa mới bước vào chủ chiến trường liền đã chết”. Bạch Dực cười nhạt nói.

“Ha ha, ngươi nói không sai. Ta chính là lợi dụng điểm này nên mới có thể làm được nhiều thứ như vậy, nhưng… lại thế nào đâu? Đó là giá trị của ta, ta cũng không có cách”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười bất đắc dĩ nói.

“… Lời ngươi nói thật rất đáng ăn đòn, nhưng mà đừng quên, nơi này là chủ chiến trường. Hơn nữa… ta biết rõ những người kia sẽ không quản sống chết của các ngươi”. Bạch Dực lạnh lùng nói.

“Cho nên ngươi hiện tại làm sao còn chưa có động thủ đâu?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi lại.

“Không không không, người động thủ không phải ta”. Bạch Dực mỉm cười lắc đầu nói.

“Phải không?”. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng khẽ nhếch lên.

Một giây sau, hắn động.

Chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Diệp Tiểu Du, một tay đề lên vai của nàng, tay còn lại hóa chưởng, áp lên trên lưng nàng.

Biến cố xảy ra làm tất cả mọi người đều giật mình. Ngoại trừ Bạch Dực ra, ai cũng không nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên lại đột nhiên đối với người của mình động thủ.

“Ngươi…”. Diệp Tiểu Du kinh hãi muốn thốt lên, nhưng Lạc Cảnh Thiên lại thấp giọng nói.

“Đừng động”.

Lời này không hiểu tại sao lại khiến Diệp Tiểu Du tin tưởng, nàng toàn thân thả lỏng không hề có bất kỳ phản kháng nào dù cho thực lực của nàng mạnh hơn Lạc Cảnh Thiên rất nhiều.

“Há miệng”. Lạc Cảnh Thiên thấp giọng nói.

Diệp Tiểu Du làm theo, ngay sau đó, nàng cảm thấy bàn tay Lạc Cảnh Thiên đặt trên vai nàng đột nhiên trở lên nặng vô cùng, toàn thân huyết mạch trong lúc này như bị cưỡng ép dừng lại.

Trên lưng như có một cổ nhiệt lượng truyền tới, một giây sau...

Phốc!

Diệp Tiểu Du miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu. Đám người lúc này đều chú ý tới ngụm máu tươi trên mặt đất, chỉ thấy trong đó có một thứ gì đó nhỏ bằng đầu ngón tay đang vùng vẫy, một giây sau, một đạo khói đen bốc lên, thứ kia cũng theo đó biến mất vô tung vô ảnh.

“Huyễn Trùng! Một loại hắc ám sinh vật, ta rất hiếu kỳ, ngươi làm sao lại có được nó? Thứ này hẳn là biến mất mấy chục vạn năm trước rồi mới đúng”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ vỗ vai Diệp Tiểu Du vài cái, sau đó nhìn Bạch Dực hỏi.

Thực ra điều hắn hiếu kỳ hơn là, Bạch Dực hiển nhiên biết rõ hắn có thể phát hiện Huyễn Trùng, thậm chí khi hắn động thủ đem Huyễn Trùng bức ra, Bạch Dực vì cái gì không ngăn cản.

“Ha ha, không cần để ý, thứ này cũng chỉ là để đùa ngươi một chút mà thôi. Xem ra phán đoán của ngươi còn không có hạ xuống, ít nhất lượng ký ức cũng rất đầy đủ”. Bạch Dực mỉm cười đáp.

Con ngươi của Lạc Cảnh Thiên co rút lại. Lời này của Bạch Dực... hắn... biết bí mật của mình? Làm sao có thể? Hắn sao có thể biết được.

Sở Như Mộng ở bên cạnh gương mặt cũng không dễ nhìn chút nào. Bởi vì hắn cũng hiểu được lời này của Bạch Dực là có ý gì.

Có thể biết được Huyễn Trùng, trong vũ trụ này tuyệt đối không vượt quá trăm người. Có thể biết cách đem Huyễn Trùng bức ra, như vậy dùng hai bàn tay cũng có thể đếm ra.

Như vậy chứng tỏ... Bạch Dực biết rõ Lạc Cảnh Thiên biết Huyễn Trùng, còn biết rõ hắn có thể đem Huyễn Trùng bức ra. Nhất là câu nói cuối cùng kia... hắn... biết Lạc Cảnh Thiên nắm giữ tri thức từ trăm vạn năm trước!!!

“Ngươi rốt cuộc là ai?”. Lạc Cảnh Thiên sắc mặt trầm trọng hỏi.

Hắn cảm giác Bạch Dực giống như một cái hố, sâu không thấy đáy. Bạch Dực biết rõ tất cả về hắn, nhưng hắn lại không hiểu gì về người này. Một chút cũng không, hắn thậm chí có thể hoài nghi những gì hắn biết được đều do một tay Bạch Dực sắp xếp.

Đáng chết!

Bạch Dực... thật sự sâu không thấy đáy!

Bạch Dực mỉm cười đi tới, Lạc Cảnh Thiên lùi lại một bước, không phải sợ, hắn chỉ là duy trì vị trí an toàn mà thôi.

“Ha ha, không cần khẩn trương. Ta nói qua, ta không phải người sẽ động thủ với ngươi. Có nhiều thứ không phải hiện tại ta có thể giải thích cho ngươi biết”.

“A, đúng, còn có một chuyện. Thực ra... chuyện của Diệp Diêu Diêu không phải do ta làm. Ta chỉ là lợi dụng chuyện này mà thôi”. Bạch Dực mỉm cười nói.

“Ngươi có ý gì?”.

“Không có ý gì cả, chỉ là muốn cùng ngươi hợp tác mà thôi”.

“Hợp tác?”.

Lạc Cảnh Thiên không hiểu trong hồ lô của Bạch Dực rốt cuộc bán thuốc gì. Làm nhiều chuyện như vậy, chỉ là vì muốn ‘hợp tác’? Nói ra ai tin được?!

“Ta biết ngươi không tin, không sao, ta hiểu được. Dù sao bản thân ta cũng lac vị hôn thê của Hạ Thiên Thiên, mà các ngươi lại có thù với nàng, nghi ngờ ta cũng là phải”.

“Không có quan hệ, ta có thể chứng minh thành ý của mình”. Bạch Dực mỉm cười nói.

“Thành ý?”. Sở Như Mộng nhướng mày, hắn còn thật muốn biết cái gọi là thành ý kia rốt cuộc là cái gì.

“Các ngươi, đi ra. Đem chúng bắt lại”. Bạch Dực chỉ về phía hàng ngũ phía sau nói.

Vài chục tên cửu giai đi ra, những người này, tất cả đều là người của Hắc Phong.

Diệp Diêu Diêu ánh mắt loé lên vẻ cừu hận, mấy người Lạc Cảnh Thiên sắc mặt cũng trở lên khó coi. Một lúc đối phó nhiều cửu giai như vậy, quả thật có chút nguy hiểm.

Nhưng mà ngay lúc này, Bạch Dực động.

Chỉ thấy Bạch Dực lấy ra một con trùng rất lớn. Thấy thứ kia, ánh mắt Lạc Cảnh Thiên co rút lại.

Đây là ... Huyễn Trùng Cổ Mẫu!

Bạch Dực nhìn Lạc Cảnh Thiên mỉm cười, sau đó tay vận lực.

Bép!

Huyễn Trùng Cổ Mẫu bị bóp nát bét, mà mấy chục tên người của Hắc Phong kia đột nhiên ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

“Đây là thành ý của ta, ta biết đám người này cùng các ngươi có thù, cho nên tùy các ngươi xử trí. Thành ý này... có đủ hay không?”. Bạch Dực mỉm cười nói.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.