The "isekai"

Chương 29: Chapter Sự Vụn Vỡ (1) (Nháp)



Chapter 25: Sự Vụn Vỡ (1) (Nháp)

"Well, giờ tôi đã có quyền năng của mình rồi đấy. Raphel, đã đến lúc để em cho tôi biết thêm nhiều thông tin nữa rồi đấy...Ít nhất là hãy để tôi biết tổ chức của bọn em quyền lực như thế nào."

Cô hơi nghiêng đầu vén sợi tóc ra sau gáy để lộ phần cổ dài thon gọn. Đây là một hành động cô làm theo thói quen nhưng hắn vẫn nhìn ra có chổ không đúng, cụ thể là cô chỉ vén mái tóc lên có một lần nhưng khi hắn gọi đến câu đó là Raphel vuốt ra sau liên tục

'Raphel không biết tổ chúc mà Shiro nói là gì cả...'

"?"

"Vậy nghĩa là không có tổ chức nào đang hộ tống tôi? Không lẽ là chỉ có mỗi một mình em thôi sao?"

'Ừm, Raphel có một nhóm nhỏ. Tạm thời thì ký ức chỉ khôi phục được đến đó...'

"Nhỏ...Sao...Hmmm..."

Hắn quan sát ánh mắt Raphel xuyên suốt từ nãy đến giờ và khả năng cao là cô đang nói dối. Tuy gương mặt cô không thể hiện cho điều gì nhưng chính vì không thể hiện đó làm linh cảm của Akira nảy sinh sự nghi ngờ. Trong ánh mắt đen thăm thẳm của cô là một sự bối rối, trốn tránh khi kết hợp cùng với bầu không khí xung quanh tạo nên một mảng hỗn loạn ở tiềm thức Raphel, dường như cô không buông lõng tâm trí khi cô nói ra lời ấy, sự cắn dứt trong thâm tâm đã làm cô lộ ra yếu điểm trong câu từ vừa được sử dụng. Cô vốn không giỏi giấu diếm, nhất là trước ánh mắt quan sát của Akira, dù sao thì cô cũng chỉ là một cô bé

[Vì sao con nhóc này lại cất đi cái vấn đề đó?]

'Shiro, vì Shiro đã lên cấp hai nên sẽ có một đặc quyền mới, Shiro sẽ được cấp phép thêm một thông tin tuyệt mật. Nhưng trước tiên Raphel sẽ nói sự thật này ra.'

Cô dùng một khúc gỗ và lấy năng lượng bên trong ra, đưa trước mặt hắn để giải thích

'Có một dạng đặc thù mà đa phần các thực thể cấp cao đều vô tình sở hữu, đó là sự tồn tại. Nói cách khác thì là tính liên kết và khi Shiro biết đến họ, họ cũng sẽ biết đến Shiro. Khi Shiro biết về thế giới, thì họ vẫn sẽ biết đến Shiro. Cách để ngăn các thực thể đó tiếp cận chính là giới hạn lượng thông tin mà Shiro tiếp nhận đến một mức đủ sinh tồn và kịp thời tăng cường thực lực.'

'Vì Shiro đã điều khiển được một phần của quyền năng cũng như lượng thông tin về bọn họ quá ít nên các thực thể đó sẽ không thể thấy được nơi ở hiện tại nếu Shiro không biết đến họ. Chính vì vậy Raphel mới phải giới hạn lượng thông tin được truyền vào não bộ của Shiro.'

Lúc này hắn đã nhìn ra một sự thù địch vô lý vì Akira căn bản chưa từng làm tổn hại đến ai khi đến với thế giới này ngoại trừ loài Nhân mã lúc trước. Goblin thì là một tồn tại độc lập nên cũng không có khả năng gây nên sự thù địch với hắn và nó cực kỳ vô lý nếu cả thế giới đều đang truy lùng Akira chỉ vì một con Goblin hay Nhân mã. Đến bây giờ hắn mới trầm ngâm ghép nối các mảnh vụn của ký ức rồi từ đó suy đoán đến một khả năng

[Quyền năng Không Gian Dị Tượng...?]

"Raphel...Nếu tôi đoán không sai thì đó có lẽ là quyền năng tôi đang sở hữu đúng không? Cái dị tượng gì gì ý."

'Không còn nữa...'



[Hả? Ý em không còn nữa là sao...?]

'Bọn họ đã quyết định hợp tác chặt chẽ, gạt bỏ mọi thù ghét hay lợi ích của riêng chỉ để tìm ra Shiro, tiêu diệt được Shiro. Đến lúc này thì lợi ích của riêng chẳng còn quan trọng đối với những kẻ ấy. Cụm vũ trụ mà Shiro đang tồn tại là kẻ thù, bất cứ tên nào cũng là kẻ thù đối với Shiro ngoại trừ Raphel. Và chỉ Raphel là người quan tâm đến Shiro nhất.'

[...]

[Cái...]

Hắn hơi bủn rủn chân tay, tâm trí vốn kiên định nay suýt thì sụp đổ bởi thông tin vừa được nghe thấy

Cô biết trước kết quả sẽ như này nên cô gửi gắm những lời động viên, hy vọng và một cái ôm. Chỉ là bây giờ tâm trí Akira mãi chìm đắm vào các lý do vì sao mình phải bị như vậy, không còn hơi đâu để mà chú ý đến hành động của cô

[Toàn...Toàn cụm...Cụm sao...?]

'Giới hạn được biết của Shiro chỉ được nhiêu đây, nếu biết nhiều hơn thì khả năng cao sẽ bị phát giác bởi mỏ neo hiện thực và Cấu Trúc Độc Đáo. Để tránh sự dò xét thì Shiro nên tăng cường quyền năng của bản thân, nắm giữ nó, kiểm soát nó, bắt nó cho phép Shiro quyền hạn để sử dụng.'

Hắn tiếp tục hít sâu một hơi, để tâm trí thư giản đi một chút để có thể nhanh chóng thích ứng với loạt thông tin được cô đưa đến

[Vậy ra...Đây là lý do để mình phải trốn tránh...Bảo sao lại đi khắp nơi trong Điểm kỳ dị, vào thẳng Vùng Tuyệt Đối rồi tiến gần đến Điểm Kỳ Dị...Nhưng rốt cuộc là mình phải trốn bằng cách nào?]

'Shiro biết Điểm Kỳ Dị vốn là gì không?'

Hắn liếc xuống nhìn cô, ánh mắt tỏ ra nghi hoặc lắc đầu

'Chúng là nơi kết nối giữa đa vũ trụ, bản chất chính là một lỗi nghiêm trọng của Hư Vô. Vị trí của chúng ta luôn thay đổi, có thể là nằm ở vị trí A nhưng ngay giây sau lại là vị trí B, đây là cách chạy trốn hiệu quả nhất mà quỹ đạo có thể đề ra.'

[Quả là một nơi trốn lý tưởng khi vị trí của mình sẽ thay đổi liên tục đồng thời là cho mình đủ thời gian để nâng cao sức mạnh...]

[Đúng...! Là nâng cao...Sức...Mạnh...]

"Nhưng..."

Hắn bất giác thốt ra một tiếng liền im bặt. Trái tim của hắn đau nhói, mồ hôi cứ ứa ra liên tục khiến bộ mặt của Akira lúc này như vừa được tắm trong làn nước mát lạnh, gột rửa đi từng hơi thở dũng cảm ban đầu

[Để làm gì? Để làm gì khi cả đa vũ trụ với hàng tỷ tỷ sự sống đang truy đuổi mình? Mình phải làm gì để ngăn chặn...? Liệu mình có đủ mạnh mẽ như Raphel dự liệu? Tổ chức đằng sau em ấy đặt kỳ vọng?]



[Và...]

[Rốt cuộc là tại sao...? Bị tất cả căm ghét thì sống làm cái méo gì nữa?]

[Mục đích sống cố níu giữ mình tiếp tục nhưng mình còn chẳng rõ cái mục đích ấy là như thế nào. Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy? Rõ ràng là thế giới này đang nghiền ép mình đến căng thẳng tuột độ, rõ ràng là mọi thứ chẳng đáng để mình tiếp tục nhưng tại sao mình vẫn đặt gót chân xuống đất, tập trung quan sát xung quanh với mục đích là trốn tránh c·ái c·hết, tìm kiếm hy vọng được sống!? Đáng lẽ cuộc sống như vậy không còn ý nghĩa nhưng mình vẫn bước lên phía trước...]

'Đừng nghĩ nữa, Shiro...Đừng cố bi quan để bản thân có lý do từ bỏ mục đích sống.'

Cô siết chặt vùng ngực mình tỏ ra đau đớn, đây không phải nỗi đau về thể xác mà là dày vò chính tinh thần đang kiệt quệ của cô. Trái tim cô nặng nề trước loạt cảm xúc tuyệt vọng muốn sụp đổ của Akira, dù biết hắn sẽ cảm thấy suy sụp nhưng cô buộc phải làm vậy vì quỹ đạo an toàn đã đề xuất ra phương án đó, ép cô thực hiện

[...]

[Em đọc được suy nghĩ của tôi?]

'Vốn là như thế...'

Akira ngạc nhiên với loại trải nghiệm bị đọc suy nghĩ như này. Vì nó là siêu năng lực mà hắn muốn nhất khi còn ở thế giới cũ. Hắn luôn muốn nhìn được bọn con người đang nghĩ gì, những suy nghĩ dù là thầm kín nhất của con người đều sẽ được hắn nói toạc ra trước mặt nếu hắn xem được cách suy nghĩ của họ. Hắn muốn tìm hiểu bọn họ có phải là chứa một phương thức đồng bộ suy nghĩ hay họ luôn không có suy nghĩ và chỉ khi bị ai đó điều khiển thì họ mới có. Điều tối quan trọng chính là năng lực đọc tâm trí nếu dùng đúng cách thì chính là điều khiển người khác, nắm giữ tâm trí họ trong lòng bàn tay

[Vì sao bây giờ em mới tiết lộ...Em luôn dùng cách này để âm thầm điều khiển tôi?]

'Không Shiro. Nhận thức của Raphel sẽ đè lên Shiro và gây hại nghiêm trọng đến nhận thức, khả năng phát triển bên trong Shiro. Vì năng lực đọc suy nghĩ vốn là bẩm sinh của Raphel nên nó như một mã nhận thức độc, từ từ l·ây n·hiễm nếu cứ tiếp xúc với loại nhận thức này lâu dài. Càng biết nhiều về Raphel, Shiro sẽ càng nhiễm nhận thức độc và bị ảnh hưởng đến nhận thức.'

'Raphel chỉ khi cần tiết lộ thì mới nói cho Shiro biết...Ít nhất thì nó phù hợp với thời điểm hiện tại, tuy Shiro vẫn sẽ bị ảnh hưởng nhưng lâu dần sẽ có một liên kết về suy nghĩ của cả hai giúp Shiro không còn bị ảnh hưởng bởi nhận thức độc.'

[...]

"..."

"Ra là thế..."

Hắn thở dài, Akira lo sợ trước thế lực bên ngoài nên vừa rồi hắn có hơi hoảng loạn khi biết cô vốn đọc được suy nghĩ của hắn nhưng vẫn im lặng giấu nhẹm đi. Vì ý nghĩ đó khiến Akira suýt chút nữa đâm đầu vào nỗi cô đơn cùng với sự sợ hãi trước mọi thứ mình gặp và sẽ gặp phải sau này



Đến khi được Raphel giải thích thì hắn mới hít được vài ngụm khí thở làm ổn định lại cảm xúc. Lo lắng, hoang mang, tuyệt vọng mà vừa rồi hắn cảm nhận từ thế lực bên ngoài cũng vơi dần khi hắn đã ổn định được nhịp thở, ít lo lắng về nó hơn

[Nhiều lần em đã nói ra đúng ý định của tôi...Haizzz...Lúc trước tôi đã hỏi nhưng em lại trả lời bằng linh cảm, em có vẻ thích nói dối]

'Shiro...'

Trước đây cô không thể giải thích điều đó vì nó càng l·àm t·ình hình thêm tệ đi khi hắn thậm chí còn chưa thức tỉnh được một phần nhận thức của mình

"Có phải là em không biết đúng không, Raphel? Tôi biết em chỉ mới được sinh ra nên với một tâm lý của một đứa trẻ thì chúng vốn lấp liếm bằng lời nói dối để che đi sự thật hoặc điều chưa biết bởi cái "tôi". Trường hợp của em có lẽ là tinh thần trách nhiệm nhưng vẫn có một chút cảm xúc của cái "tôi". Đúng chứ?"

Hắn hơi ngỡ ngàng với phản ứng của cô, nét mặt Raphel đang hơi sủng sốt đi kèm với vẻ nghi hoặc

[Có lẽ em đã nhận ra...Từ khi tôi và em liên kết được một phần với nhau. Dường như cả hai đang vô tình chia sẻ một bí mật nào đó...Và em đã đọc được dòng timeline trước phải không...]

'Vâng...'

Tâm lý của hắn đã ảnh hưởng lên cô khiến Raphel ngấm gia vị tuyệt vọng từ hắn. Khi cảm thấy tuyệt vọng thì sự sống luôn tìm kiếm lối giải thoát, muốn có người lắng nghe và cũng là tìm người để tâm sự, nói ra nỗi sợ hình thành lên sự tuyệt vọng hiện giờ

Cô không có nhiều xúc cảm nhưng cô luôn tìm kiếm ai đó giúp cô bộc phát ra đôi lời được cất giấu tận sâu trong đáy lòng. Sự tuyệt vọng trong cô khi đi tìm lối thoát đã khiến Raphel muốn trải lòng nhiều hơn với hắn. Cô ngồi xuống cạnh Akira, tựa lưng vào vai hắn, đây là lần đầu cô được trải nghiệm loại cảm giác nhẹ nhõm khi có người lắng nghe cô giải bày cảm xúc, còn hắn thì lần đầu được tâm sự với người hiểu rõ mình nhất nên suy nghĩ nảy ra nhiều lời muốn nói. Tìm kiếm sự đồng cảm mà hắn vốn mong muốn từ ai đó khiến cảm xúc trong hắn sinh thêm một cái mới, cả hai đều tạo ra một mối liên hệ vô hình, cùng nhau hiểu rõ lẫn nhau, cùng nhau tạo ra một hương vị mang tên "trân trọng" với người bên cạnh

Cô thực sự trải lòng trước hắn. Tuy chỉ mới quen nhau được vài ngày nhưng dựa trên sự liên kết cảm xúc mà cả hai như quen nhau suốt nhiều tháng. Sự hoà hợp giữa suy nghĩ và cảm xúc của nhau khiến cô nói về cảm xúc của mình khi bản thân nhận ra mình chỉ mới được sinh ra trong ngày hôm đó. Những thắc mắc, những trách nhiệm và cả nỗi đau mình phải gánh chịu, cô đều nói với hắn đầy đủ

Đến đây, hắn bèn có cảm xúc mới liền nói bằng cách suy nghĩ trong đầu để cô đọc được

[Raphel, em đã liên kết được với tôi, có thể đọc ký ức của tôi thì có một chuyện tôi muốn xác nhận...Thế giới trước đó của tôi có thật không? Và nó đang kiểm soát tôi đúng không?]

Để đáp lại hắn, Raphel hơi ngã người về phía trước ôm lấy đầu gối, suy nghĩ cô xoay nhanh chóng vì nếu hắn biết được bí mật ở cấp độ ba, điều đó có thể làm ảnh hưởng đến thế giới quan trong hắn, từ đó kéo theo sự đi xuống của tinh thần. Quyền năng mà Akira nắm giữ có thể suy yếu, làm giảm đi tiềm năng Akira nhưng trong nhiều quỹ đạo cô thấy đều xuất hiện kha khá con đường an toàn khi cô tiết lộ sự thật

'Không! Chúng vốn không tồn tại. Nhưng ký ức Shiro nhớ đều có thật nên thế giới ấy cũng vừa là thật...Uhm...Để mà nói thì cấu trúc của thế giới đó rất phức tạp, Raphel chưa được tiếp xúc trực tiếp nên không rõ nó như thế nào nhưng nhìn chung thì nó luôn có nhiều trạng thái và mỗi trạng thái đều có thể không tồn tại hoặc tồn tại, cả hai đều vừa là một nhưng cũng vừa tách biệt.'

Tâm trí Akira lúc này đã xuất hiện nhiều xung đột, càng lúc nó càng mây mù với nhiều lập luận bị nhiều Akira khác trong tâm trí hắn bác bỏ. Trong ký ức của hắn lúc này đang cố tổng hợp những mảnh vụn trước đó, hắn biết một sự thật là mình đến từ nơi đó nhưng tại sao nó lại không tồn tại, hắn vốn tưởng rằng thế giới mang tên Trái Đất chẳng qua chỉ là vùng không gian ảo giam cầm hắn ở đó, ngăn cản sự phát triển của hắn. Nếu vùng không gian đã giam cầm hắn không tồn tại thì những năm hắn tồn tại trong đó có ý nghĩa gì? Ký ức mà hắn nắm giữ cũng là từ đâu đến. Những người hắn quen biết và coi nhau như người thân như Elther, B là những kẻ nào. Hắn chắc chắn là bọn họ có tồn tại nhưng nếu vùng không gian đó không có thật thì hắn đã nằm ở đâu, đã ngủ và ăn uống ở đâu, điều khiến Akira muốn sụp đổ hơn chính là hắn đã mất đi điểm tựa của bản thân

[Thế giới đó...Vậy ra mình vốn không tồn tại...Trước mười lăm tuổi, mình là một góc nhìn toàn cảnh...Có lẽ mình là chúa sáng tạo ở Trái Đất...Vậy nên nó mới không tồn tại mà thực chất nó luôn nằm trong đầu mình?]

[Tuy kỳ quái nhưng có lẽ chính mình mới là kẻ đã gây ra sự hận thù của cả thế giới vì nhiều nguyên nhân nào đó...Việc mình tồn tại, việc mình đã làm cái gì trong quá khứ để rồi dẫn đến ngày hôm nay. Chà...Cái cảm giác bị tất cả t·ruy s·át này làm mình liên tưởng đến thứ cấu trúc mang tên Trái Đất ấy. Mình đến từ Trái Đất...Cả mẫu vụn của ký ức chỉ ra việc mình là người của thế giới đó. Đấy là một dạng cấu trúc dùng để trốn thoát khỏi các thực thể cấp cao sao? Vậy mà mình lại tự tay đánh sập nó khi g·iết Elther, tự tay xé toạc màng bọc thực phẩm bảo vệ mình khỏi thế lực bên ngoài]

[Mình muốn trở lại đó, trở về cái nơi giam cầm ấy...Dù cuộc sống sẽ vô vị và tràn ngập sợ hãi nhưng...Như vậy cũng đủ]

[Ở Trái Đất thì dù mình có c·hết đi thì cũng được trở về tuổi mười lăm, lại trong sáng muốn khám phá thế giới bằng sự kích thích...Cái kích thích mình khi đó có lẽ là bản năng muốn được giải thoát...Tại sao mình lại muốn làm vậy khi ở đây thậm chí còn tàn khốc hơn trong đó? Không phải là ở đó sẽ sướng hơn cái thế giới sắp c·hết này sao?]

Đôi môi Akira chợt thả lỏng, nuốt một ngụm nước bọt rồi cất tiếng :"Cảm ơn em, Raphel..."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.