Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 100: Hôn tay



Buổi sáng.

Hàn Mục Lâm hơi co chân lại, dựa vào tường phía sau quán ăn sáng, tuy trông biếng nhác nhưng tư thế đứng vẫn rất ngay ngắn.
Cô gái bên cạnh đang lặng lẽ ăn bữa sáng, chẳng thèm ngó ngàng đến yêu nghiệt đang đứng đó.

Nếu là cô gái khác thì đã nhìn chằm chằm vào anh2 như thể con sói xấu xa với ánh mắt sáng rực từ lâu, chứ không giống như cô, lúc nào cũng dửng dửng, chẳng giống người bình thường chút nào. “Người đó của nhà Đệ Ngũ có hôn ước với nhà họ Tư. Tôi nghĩ ngoài cậu ta ra, những người khác của nhà Đệ Ngũ không cần phải sai người làm những chuyện này. Cô bé ấy cũng không đắc tội với người nhà họ Lôi, cho nên đáp án đã rõ ràng.” Lư Bách Phương tháo mặt nạ oxy của Đan Thiên Diệu xuống rồi nhét một viên thuốc vào miệng cô ta.

“Khụ… Bà đã cho tôi ăn cái gì?”

Không để cô chết đâu.” Sao bà ta lại để cô ta chết trước khi có được câu trả lời chứ.
Anh day trán, bật cười: “Nhóc học hôn tay ở đâu vậy?”

“Châu Âu.”

Hàn Mục Lẫm câm nín.
“Phần thưởng đấy.”

Cô buông tay anh ra rồi lùi lại.

Hàn Mục Lẫm nhìn mu bàn tay được cô hôn, bỗng hối hận không nên hèn hạ nói những lời như đòi phần thưởng,
7“Hôm qua người nhà họ Lôi đến tìm ông ngoại nhóc đấy.”

Cô gái hơi khựng lại, cuối cùng cũng liếc nhìn yêu nghiệt. Yêu nghiệt cảm thấy hài lòn7g, nở một nụ cười mê hoặc chúng sinh.

Có điều, Tư Vũ chỉ nhìn thoáng qua rồi lại tập trung ăn chiếc quẩy trong tay.
Lư Bách Phương phát hiện pháp sư đã làm gì đó với Ngụy Hân, vì thế bây giờ giờ pháp sư gặp tai nạn, nên có lẽ Ngụy Hân cũng sẽ xảy ra chuyện.

Ngụy Hành ra lệnh cho người nhà họ Ngụy trông coi biệt thự, còn mình thì đi theo hai vợ chồng Tả Việt trở lại bệnh viện.

Phòng ICU.
“Vậy phần thưởng thì thế nào?” Hàn Mục Lẫm mỉm cười, khom người xuống, nghiêng mặt và chỉ tay vào má với ý rõ ràng.

“Anh có chắc chắn là muốn tán tỉnh tôi không?”

Giọng nói lạnh tanh của cô kéo Hàn Mục Lẫm thoát ra khỏi hành động cầm thú.
***

Nhà họ Ngụy không hề ngạc nhiên khi biết hành vi của Tả Văn và pháp sư, chỉ cảm thấy như thế là không nên.

Giới thượng lưu không phải không có những trò mờ ám, chuyện này rất bình thường nhưng Ngụy Nguyên vẫn không thể chấp nhận được.
“Ừm.”

“Không cảm ơn anh đây à?”

“Anh cần cảm ơn?”
Thật ra, cô không ngốc, chẳng qua là đầu óc không được nhanh nhẹn, hành động không khác người bình thường là bao.

Đan Thiên Diệu yếu ớt nằm trên giường, mí mắt nhướng lên nhưng nghe vậy lại nhắm mắt lại, không định trả lời.

Cô có thể không trả lời bất cứ điều gì, nhà họ Tả và nhà họ Ngụy vẫn có thể tìm ra một vài manh mối. Trong nội bộ nhà họ Tư rất hỗn loạn, tôi đoán đa phần là người nhà họ Tư chướng mắt với cô bé nên đã sai cô ra tay. Thủ đoạn của bọn họ vẫn bẩn thỉu như vậy. Nhưng bọn họ đã vượt quá giới khi ra tay ở địa bàn của chúng tôi đấy.”
Lư Bách Phương không hề động lòng khi nhìn vẻ mặt đau đớn của cô ta.

“Nhà họ Tư… sẽ không tha cho bà đâu.”

Đan Thiên Diệu yếu ớt nói.
“Khách sáo với anh đây làm gì.”

“Tay.”

“Hả?”
Lư Bách Phương đâm kim châm.

“Á.”

Đan Thiên Diệu la hét thảm thiết, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy càng tái nhợt hơn, mồ hôi lạnh trên trán cũng chảy xuống ga trải giường.
Tư Vũ gật đầu nói: “Em sẽ đến đó xem thử.”

Tôn Hồng thở phào một hơi: “Nếu em cảm thấy không thích hợp thì cứ thẳng thừng từ chối, thầy sẽ đi cùng với em.”

***
Nhìn cô gái vô hại trước mặt, anh cảm thấy mình đừng phạm tội thì tốt hơn. Thật đau lòng!

Tuổi tác và vẻ mặt của cô đang nói với anh rằng cô vẫn chưa thành niên.

“Nhóc Tiểu Vũ, nhóc thắng rồi.”
Hàn Mục Lẫm nhìn cô gái đứng trước mặt mình, ngơ ngác đưa tay ra.

Tư Vũ giơ bàn tay lạnh lẽo lên, nhẹ nhàng cầm lấy tay anh.

Có vẻ như cô sinh ra với thể chất hàn nên nhiệt độ rất thấp.
Tư Vũ thản nhiên hỏi: “Cô ta đến thôn Hà Đông, vào điện thờ à?”

Hàn Mục Lẫm cười nói: “Không, cô ta đến thẳng chỗ ông ngoại nhóc. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ qua lại thôn Hà Đông, đến lúc đó tôi sẽ giúp nhóc để ý đến ông cụ Phó.”

“Làm phiền anh.”
Lư Bách Phương cau mày đứng trước giường bệnh của Đan Thiên Diệu: “Cô đột nhiên chạy đến nhà họ Ngụy đòi giúp họ đổi máu, vừa hay lại đòi đổi máu với người của nhà họ Tư.”

“Rốt cuộc cô có mục đích gì, hay nói cách khác là ai cử cô đến đây?”

Sau khi tìm hiểu, Lư Bách Phương biết được rằng người mà Tả Văn muốn bắt về đổi máu cho con gái mình là thiên kim ngốc nghếch của nhà họ Tư đã bị gia tộc đuổi về quê.
Tư Vũ đứng trước mặt Tôn Hồng: “Thưa thầy, có chuyện gì ạ?”

“Là thế này, đoàn phim muốn tìm một diễn viên có ngoại hình xinh xắn, họ cảm thấy em rất phù hợp nên bảo thầy đến đây hỏi ý kiến của em. À, hình như là em họ của em giới thiệu nên đoàn phim mới cân nhắc việc này. Em có muốn đến xem một lát không? Sẽ không ảnh hưởng đến việc học của em đâu, chỉ mất nửa ngày thôi.” Chủ nhiệm Tôn cũng rất khó xử.

Đoàn phim này có thế lực, đặc biệt ảnh hậu còn là người của nhà họ Lôi ở thành phố Thân, ai cũng phải nể mặt.
“Nhóc không muốn 2biết cô ta đã đe dọa ông ngoại nhóc, đòi nghiên cứu ông cụ như thế nào ư?”

“Không.”

“Đúng là chẳng nể mặt anh đây, để anh đây ra vẻ n0gầu một tí thì có mất gì đâu.” Hàn Mục Lẫm lại đưa ngón tay quấn lọn tóc của cô: “Anh đã sai người đưa cô ta đi rồi, vi phạm quy tắc thì phải dạy dỗ.”
Nếu chuyện này do nhà họ Lôi gây ra thì mọi chuyện sẽ rất phức tạp.

***

“Trò Tư Vũ.”
Hàn Mục Lẫm khẽ nheo mắt, đang định hỏi cô muốn làm gì thì thấy cô cúi đầu mái tóc mềm mại cọ vào tay anh, hơi ngứa ngáy.

Sau đó, cô hôn tay anh.

Hàn Mục Lẫm không nói nên lời, tự hỏi sao mình lại có cảm giác bị coi là phụ nữ thế này?
Lư Bách Phương cười nhẹ, đáp: “Tôi chỉ mới nói là nhà họ Tư mà cô đã thừa nhận ngay. Xem ra cô không phải là người mà bọn họ cử đến. Vậy chắc chắn là nhà Đệ Ngũ và nhà họ Lôi rồi, để tôi đoán xem mục đích của các người là gì nhé.”

Đan Thiên Diệu nghiến răng nghiến lợi, không trả lời để tránh bị bà ta biết được điều gì đó.

Tuy nhiên, Lư Bách Phương ghê gớm hơn cô ta tưởng nhiều.
Nam diễn viên chính đang quay cảnh của mình với diễn viên phụ, Lôi Tân Khê ở bên cạnh hóa trang. Khi nhìn thấy Tư Vũ đi đến đây cùng với Tôn Hồng từ trong gương, cô ta mỉm cười nói với người đại diện của mình: “Tôi đã nói là cô bé sẽ đến mà.”

“Cô gái này quả thật rất xinh đẹp, nếu vào giới giải trí thì chắc chắn sẽ trở thành diễn viên hàng đầu. Nhan sắc này cũng thuộc dạng tuyệt sắc giai nhân đây. Có điều, cô không lo lắng mình sẽ bị diễn viên nhỏ như vậy lấn át à?”

“Tôi diễn vai giáo viên chứ có phải là học sinh tuổi dậy thì đâu, chỉ cần trả thêm chút tiền chỉnh sửa ở khâu hậu kỳ là được.”

Người đại diện gật đầu đáp: “Cô nói cũng có lý.”

Dù xinh đẹp đến đâu mà không có quyền lực chống lưng thì cũng không thể đạt đến đỉnh cao trong làng giải trí.

Lôi Tân Khê có thể từ một bác sĩ bước vào làng giải trí và nổi tiếng một cách nhanh chóng, không phải là không có chiêu trò.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.