Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 99: Đưa người đi uống nước



“Bác sĩ Lôi muốn nghiên cứu một người vẫn đang sống sờ sờ ư? Đây là y đức của nhà họ Lôi các cô à?”

“Ông Phó còn nhớ người chữa trị cho 1ông ngày hôm đó là ai không? Chỉ cần ông nói ra danh tính người đó, tôi sẽ không lãng phí thời gian với ông nữa.” Vừa nhìn thấy họ, hai mắt cô ta liền đỏ hoe: “Bố ơi, anh ơi, con khó chịu lắm.”

Ngụy Hành đã biết chuyện Ngụy Hân lên sơn sốt nổi mẩn đỏ, cứ tưởng rằng chỉ là cơn sốt bình thường, không ngờ lại đến mức như này. Khuôn mặt cô ta không giống bị sưng đỏ do sốt cao mà giống như bị tát rất nhiều lần.
Hàn Mục Lẫm đứng bên cạnh ném điếu thuốc đã cháy gần hết lên người cô ta.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì, tôi chỉ đến huyện Tung Sơn thăm bệnh nhân. Thế nào, đội quét dọn các anh cấm cả việc này à?”
Cô ta mỉm cười: “May mà cậu không gọi tôi là “Lôi thần”.”

Phó Lâm Hãn cười ngượng ngùng.
“Ngày mai đưa cô bé đi thẳng đến đó, nhìn người trực tiếp rồi quay phim luôn.”

“Cũng được.”
Tin tức họ nhận được nói rằng các thành viên của đội quét dọn đã rời đi, tại sao người đàn ông này vẫn còn ở đây?

Chẳng lẽ có người đưa tin giả?
Hàn Mục Lẫm tặc lưỡi, nghĩ bụng lại là chiêu này.

Động tác của anh cũng chậm rãi như chính con người anh vậy.
Lư Bách Phương giải thích nguyên nhân phát bệnh của cô ta với Ngụy Hành.

Ông ta nhíu mày: “Xảy ra chuyện này nên Tả Văn mới mời pháp sư đến sao?”
Cô ta lo lắng có điều gì đó đã xảy ra với trò làm phép của pháp sư, phải nhanh chóng tìm được người thay máu.

Họ đi bắt Tư Vũ nhưng đã hơn mười tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn không có tin tức gì.
Người đàn ông này thậm chí còn khiến cả thế giới choáng ngợp hơn cả những bông hoa đang nở rộ đó.

Anh đút hai tay trong túi quần, miệng ngậm điếu thuốc, đôi mắt khẽ nheo lại, con ngươi đen nhánh chôn sâu bóng dáng của đối phương.
Phó Trác nghiêng người nhìn chàng trai đang đứng đó.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người anh tạo thành chiếc bóng đổ dài trên vạt hoa dại, khi có gió thổi tới liền đung đưa rực rỡ.
Giống như lần gặp mặt trước, trái tim Lôi Bảo Tuệ cũng chấn động trước người đàn ông yêu nghiệt này.

Cô ta lập tức nghĩ đến thân phận của anh.
“Đội trưởng Hàn, tôi đang thăm hỏi bệnh tình của bệnh nhân, không có thời gian ở đây đôi co với anh.”

“Cô có biết tại sao lần trước bọn tôi lại cho các cô cơ hội không?”
Chuyện liên quan đến sự phát triển của gia tộc, sao họ có thể qua quýt cho được?

Ngụy Hành sầm mặt gật đầu: “Bố con em sẽ trở về nhà họ Ngụy ngay bây giờ.”
Ngụy Hân chỉ sợ Tư Vũ đã bỏ chạy.

Cô ta không dám khai ra người đàn ông phương Tây mặc áo choàng đen, đành phải nói rằng mình đã bị một thứ gì đó không rõ tấn công.
Đội trưởng đội quét dọn này cũng không ngoại lệ.

Hàn Mục Lẫm nhìn cô ta với nụ cười chết chóc, mặc dù anh rất đẹp trai nhưng lại khiến người ta sợ hãi.
Ông ngẩn người trong giây lát rồi đi đến trước mặt anh.

Anh giơ cánh tay khẽ bổ vào cổ ông, sau đó đỡ ông ngồi xuống.
Vừa rồi cô nói là nghiên cứu ai?” Hàn Mục Lẫm mỉm cười, rõ ràng còn đẹp hơn cả ánh nắng nhưng Lôi Bảo Tuệ dường như bị nụ cười này bóp nghẹt, toàn thân ớn lạnh.

“Sao đội trưởng Hàn lại ở đây?”
“Nhà họ Lôi còn có chuyện thăm hỏi bệnh nhân cơ à? Đúng là được mở mang tầm mắt.”

Câu này chắc chắn là đang mỉa mai.
“Hình như là tôi đang hỏi cô cơ mà.”

Cô ta nhíu mày: “Tôi đến đây thăm ông Phó, trước đây chúng tôi đã khám bệnh cho ông ấy nên lần này đến thăm hỏi.”
Lôi Bảo Tuệ thẹn quá hóa giận gắt ầm lên.

Hàn Mục Lẫm tặc lưỡi nhưng không trả lời, vì cảm thấy không cần thiết.
“Vì vậy tôi mới nói chỉ số thông minh của cô thật đáng thương, cô cho rằng cô làm thế này là có thể qua mặt được tôi sao? Câu nói “phụ nữ tóc dài óc ngắn” thật chẳng sai tí nào.”

Lôi Bảo Tuệ tức giận đến mức trán nổi đầy gân xanh.
Lôi Bảo Tuệ dốc hết sức để tấn công.

Ba phút sau.
Cố Tuyển Diên liếc nhìn cô mấy lần.

Khi biết cô không bị bắt cóc thành công, cảm giác áy náy trong lòng cậu cũng xóa sạch, sau này chuyện của cô không còn liên quan đến cậu nữa.
Hàn Mục Lẫm chỉ mất ba phút để ấn cô ta xuống con rạch, tạo thành một cái hố lớn.

Lôi Bảo Tuệ ngửi thấy mùi nước hôi hám dưới nắng hè gay gắt, cố gắng giãy giụa mấy lần mà vẫn không thể đứng dậy được.
Anh thản nhiên nói: “Thảo nào nhà họ Lôi lại xuống dốc đến thế, chỉ số thông minh của nhà họ Lôi thật sự đáng thương hại.”

Lôi Bảo Tuệ nhận ra anh không chỉ đang mắng mình mà còn mắng chửi cả gia tộc của cô ta.
“Thế nào rồi?”

“Cứu được cô út, nhưng tình trạng của pháp sư thì hơi thê thảm.” Tài xế đã chết ngay tại chỗ.
Anh lấy điện thoại ra bấm số.

“Cử vài người đến đây đưa người đi uống nước nhé.”
Chính vì tự tin như vậy nên Lôi Bảo Tuệ cho rằng mọi người đều phải nghe theo sự sắp xếp của họ, hơn nữa họ cũng có tư cách để cao ngạo.

Cho dù mạnh mẽ như cổ võ giả cuối cùng vẫn phải cầu xin nhà họ Lôi giúp đỡ.
Nhiều người chỉ nghe nói về cô chứ chưa nhìn thấy mặt cô.

Lôi Tân Khê lại vừa khéo đã từng gặp cô một lần, mặc dù đó là chuyện của mấy năm trước nhưng trông Tư Vũ không có nhiều thay đổi.
Thậm chí ông còn không biết7 mình đã tỉnh lại bằng cách nào thì làm sao có thể trả lời câu hỏi của nhà họ Lôi được.

Lôi Bảo Tuệ cảm thấy cũng đúng: “Nếu ông không 2rõ thì chúng tôi chỉ có thể nhờ ông phối hợp vậy.”
***

Lư Bách Phương mệt mỏi đi ra khỏi phòng phẫu thuật. Ngụy Hành và Ngụy Nguyên cùng bước tới.
Cô ta đã phát chán với việc phải nằm trên giường nhiều ngày như thế này.

Có tiếng động vang lên dưới lầu.
Tất cả những cái gọi là rung động bỗng chốc hóa thành hư không, chỉ còn lại sự kiêng dè.

“Đội trưởng Hàn.”
Lôi Tân Khê lịch sự đưa tay ra: “Tư Vũ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Tư Vũ liếc nhìn cô ta với vẻ mặt thờ ơ.
“Lần trước chúng ta gặp nhau là ở nhà họ Tư, có lẽ vì nhiều con cháu trong gia tộc nên cô không để ý đến tôi.”

Tư Vũ chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người.
Phó Lâm Hãn vẫy tay với cô.

Tư Vũ đi đến trước mặt cậu.
Cô ta bực bội nói: “Đừng tưởng anh là đội trưởng đội quét dọn là có thể tùy ý chê bai nhà họ Lôi, một ngày nào đó Hàn Mục Lẫm anh cũng sẽ phải cầu xin nhà họ Lôi chúng tôi đấy.”

Thế nên anh đừng vui mừng quá sớm, cũng đừng vội đắc tội với nhà họ Lôi.
“Tư Vũ à?” Người nhà họ Tư? Lư Bách Phương nhíu mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Ngụy Nguyên kể cho Lư Bách Phương nghe tất cả những gì mình biết được từ Ngụy Hân.
Vừa rồi người đại diện cũng đã nhìn Tư Vũ từ xa và cảm thấy cô thật sự rất xinh xắn.

“Cô bé là học sinh lớp 9 thì phải? Nhà trường nói rằng không được dùng học sinh lớp 9 diễn vai quần chúng.”
***

Tư Vũ bước vào lớp.
Sau tiết tự học buổi tối, Phó Lâm Hãn đang đợi Tư Vũ ở sân trường, tình cờ gặp được đoàn làm phim vừa kết thúc công việc.

Siêu sao Lôi Tân Khê đi về phía cậu, khiến cậu phấn khích đến độ đỏ mặt: “Nữ thần Khê!”
Cô vẫn luôn xinh đẹp từ khi còn nhỏ.

Tư Vũ gật đầu với cô ta rồi quay sang nhìn Phó Lâm Hãn: “Có đi không?”
“Bây giờ không có ai nhìn thấy, cô có thể ra tay thoải mái, cho cô cơ hội thứ hai kẻo lại bảo tôi bắt nạt phụ nữ.”

“Anh có thể coi tôi là đàn ông, đội trưởng Hàn, xin đắc tội.” Lôi Bảo Tuệ hành động nhanh như một cơn gió, rải phấn độc trong tay.
***

Nhà họ Ngụy.
Cô ta cho rằng lần trước anh làm vậy là vì kiêng nể nhà họ Lôi.

“Ông Phó ơi.” Hàn Mục Lẫm vẫy tay với Phó Trác.
Bà ta cau mày nhìn Tả Việt với vẻ mặt lạnh lùng: “Việt à, em gái anh làm việc thật sự không theo lẽ thường, mời pháp sư sử dụng tà thuật. Cô ấy muốn trở thành tiêu điểm trong nước hay là muốn làm hại cả nhà họ Ngụy và nhà họ Tả đây?”

Tả Việt đanh mặt hỏi Ngụy Nguyên: “Mẹ cháu còn làm chuyện gì nữa?”
Tóm tại, Tả Văn vẫn rất may mắn.

Ngụy Nguyên thở phào nhẹ nhõm: “Mợ ơi, pháp sư có nói gì không, nhất là chuyện liên quan đến Tư Vũ ấy.”
Quản gia đi tới cửa sổ nhìn xuống, sau đó vui mừng quay đầu lại nói: “Cô chủ, ông chủ đã về rồi!”

“Bố tôi cũng trở về à?” Ngụy Hân vui mừng ra mặt.
Người đại diện bước tới, nói: “Diễn viên đóng vai cô bé sốt cao phải nằm viện, cảnh quay ngày mai sẽ đổi thành cảnh của cô và nam chính.”

Lôi Tân Khê mỉm cười chỉ về hướng Tư Vũ đã đi xa: “Cô bé đó thế nào?”
Lôi Bảo Tuệ đến đây đ2ể tìm người đã châm cứu cho Phó Trác.

Phó Trác nhíu mày: “Bác sĩ Lôi cũng biết tình hình lúc đó của tôi. Sau khi tỉnh dậy, tôi chỉ nghe7 thấy các cô đòi nghiên cứu ông già này. Về phần người châm cứu mà cô nói, tôi hoàn toàn không biết gì cả.”
“Nhà họ Lôi làm việc lại một lần nữa khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.” Đúng lúc 0này, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.

Lôi Bảo Tuệ tái mặt.
Ngụy Hành thương cô ta nhất, nên chắc chắn sẽ tìm mọi cách để bắt Tư Vũ đến đây.

Hai bố con Ngụy Hành và Lư Bách Phương đi lên lầu hai, bước vào phòng của Ngụy Hâm.
Tư Vũ ra khỏi phòng học với chiếc cặp sách vắt bừa trên vai, bỗng nhiên khựng lại khi nhìn thấy Lôi Tân Khê và người của đoàn làm phim.

“Chị ơi!”
“Đội trưởng Hàn, trường hợp của ông Phó hơi đặc biệt, cần phải xác nhận lần nữa.” Lôi Bảo Tuệ nhăn mày khó chịu khi cảm nhận được áp lực từ Hàn Mục Lẫm.

Bất kể các gia tộc ở thủ đô hay các tỉnh khác, y thuật của nhà họ Lôi xếp thứ hai không ai dám đứng thứ nhất.
Trong căn phòng trên lầu hai.

Ngụy Hân cầm điện thoại do quản gia đưa tới, gọi mấy lần nhưng vẫn không có ai nghe máy, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang trào ra từ trái tim mình, cảm giác buồn bực rất khó chịu.
Nếu cậu muốn ở lại với nữ thần thì cô đi trước.

“Nữ thần Khê, em… em đi trước đây.” Nói đoạn, Phó Lâm Hãn cùng Tư Vũ rời đi.
Hàn Mục Lẫm lấy bật lửa ra châm thuốc, sau đó chỉ kẹp điếu thuốc giữa ngón tay mà không hút.

Lôi Bảo Tuệ cảnh giác nhìn anh.
“Ngụy Hân, cháu nói đi, những gì anh trai cháu nói là thế nào?” Lư Bách Phương đanh giọng hỏi.

Ngụy Hân co rúm lại trước vẻ mặt nghiêm nghị của bà ta. Trước ánh mắt nhìn chằm chằm của người lớn, cô ta không dám nói dối: “Pháp sư nói rằng có thể niệm chú thay máu cho cháu, chỉ cần chuyển lời nguyền trên người cháu sang người khác là cháu có thể khỏi.”

“Thật vớ vẩn!” Ngụy Hành tức giận quát.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.