Không biết có bao nhiêu người mơ ước bước vào giới giải trí m1à chẳng có cơ hội. Bây giờ có cơ hội tốt như này, còn có gì phải hỏi nữa? Nếu từ chối thì chẳng phải đang tự hủy tương lai của mình s2ao? Tôn Hồng cười xòa, đi đến đứng trước mặt Tư Vũ, đối mặt với đạo diễn Lưu đã khó chịu ra mặt.
“Thầy Tôn, trước đó chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng, trường Tung Sơn sẽ đồng ý với một vài yêu cầu của chúng tôi.” ***
Chẳng mấy chốc đã có người tung tin đồn rằng Tư Vũ đi cửa sau vào đoàn phim và bị đoàn phim mắng cho một trận. “Trò Tư Vũ.” Tôn Hồng đưa mắt ra hiệu cho cô.
“Tôi còn phải học bài.” “Các cậu rảnh rỗi như thế, chi bằng chăm chỉ học hành, chuẩn bị chạy nước rút đi.” Vương Phong đứng dậy duy trì kỷ luật trong lớp.
“Lớp phó, bây giờ có phải trong giờ học đâu, nói vài câu thì đã làm sao, chẳng lẽ bọn tớ nói sai điều gì à? Dám từ chối nữ thần, cậu ấy to gan thật đấy.” “Nếu em không làm được thì có thể gọi điện thoại cho mẹ em.” Lôi Tân Khê lại nhắc nhở cô.
Đôi mắt trong veo của Tư Vũ không mảy may dao động, cứ như thể không phải người đối diện đang nói chuyện với mình. Đạo diễn Lưu nhăn mày, đang định nói gì đó thì nhìn thấy Lôi Tân Khê lặng lẽ nháy mắt ra hiệu, cuối cùng đành phải nén giận sai người đi gọi một học sinh lớp 8 để thay thế.
Ông ta không tin là ngoài học sinh lớp 9 ra thì không còn lựa chọn nào khác. “Có người đến đón chị, em đi trước đi.”
Phó Lâm Hãn nhỏ giọng đáp: “Vậy em đi trước nhé.” Kẻ không có ích lợi gì cho nhà họ Tư thì thậm chí còn chẳng bằng những người xa lạ bên ngoài. Nếu cô có thể làm nên trò trống trong giới giải trí, biết đâu còn có thể trở về nhà họ Tư, tăng thêm chút giá trị cho bản thân.
Dù sao đây cũng là một chuyện rất có lợi với cô, Lôi Tân Khê tin rằng một người có suy nghĩ đơn giản như Tư Vũ sẽ hiểu được điều này. “Đúng vậy, vẫn chưa đến giờ vào học mà, lần nào lớp phó cũng bảo vệ cậu ấy. Hay là thích cậu ấy rồi?”
Vương Phong sầm mặt nói: “Nói linh tinh cái gì đấy, giờ ra chơi mọi người đều đang học bài, các cậu không học thì giữ yên lặng đi.” Điều ấy tương đương với việc tuyên truyền mạnh mẽ cho ngôi trường này.
Tôn Hồng nhận thấy có điều gì đó không ổn, khẽ nhíu mày, 0trong lòng đã hơi tức giận.
“Thà mời tớ còn hơn, cậu ấy chỉ được cái khuôn mặt ưa nhìn, còn lại có ra gì đâu.” “Đúng vậy, nhưng chuyện này cần học sinh của chúng tôi bằng lòng mới được.” Tôn Hồng thôi cười: “Trước khi đến đây, đoàn phim cũng từng hứa rằng sẽ không ảnh hưởng đến việc học của học sinh khối 9, và sẽ rời đi trước kỳ thi tuyển sinh trung học.”
Bây giờ họ lại khăng khăng bắt học sinh của ông ta thay thế một diễn viên nhỏ nào đó, nếu không phải bất đắc gì thì ai lại đưa học sinh của mình đến đây lãng phí thời gian chứ. Tôn Mục Sâm ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này.
Tư Vũ làm ngơ trước những lời bàn tán trong lớp. Tư Vũ đi về phía trước.
Ngụy Nguyên vội vã bước tới: “Tư Vũ.” Những người đó cảm thấy như đang đấm vào bịch bông, chẳng có tác dụng gì, chỉ tổ mất sức, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
*** Cậu thậm chí chẳng dám ngẩng mặt nhìn cô.
Tư Vũ không đáp lời. Tư Vũ nhìn thấy Ngụy Nguyên đứng dưới đèn đường phía trước bèn quay đầu lại nói với Phó Lâm Hãn: “Em về trước đi.”
“Chị không về cùng em à?” Tuy nhiên, đạo diễn cũng không muốn tranh cãi với trường học, ông ta vốn dĩ không hài lòng với khung cảnh của trường Tung7 Sơn, chẳng qua là Lôi Tân Khê nhiều lần tiến cử nên ông ta mới đến đây.
Nếu bộ phim được khán giả đón nhận nồng nhiệt thì đó7 cũng sẽ là một cơ hội tốt cho trường Tung Sơn. Còn có người nói rằng Tư Vũ nhờ Phó Lâm Hãn tìm cơ hội giới thiệu mình với Lôi Tân Khê, kết quả là bị ảnh hậu từ chối.
“Ghê gớm nhỉ, lại dám từ chối phim của nữ thần Khê cơ đấy.” Mọi người đều thi nhau nở nụ cười.
“Tôi là người đã đặc biệt giới thiệu em với đạo diễn Lưu.” Lôi Tân Khê mỉm cười, nói với giọng điệu thân thiết như một người chị gái: “Tôi biết một vài điều về em qua lời kể của em họ em, cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt. Em cứ suy nghĩ đi.” Tan học, Phó Lâm Hãn chạy theo sau Tư Vũ, hậm hực nói: “Chị ơi, em đã nghe thấy cả rồi, đoàn phim đúng là vô đạo đức, loại người gì thế không biết? Sao đạo diễn lại để cho người khác bôi nhọ chị như vậy, không sợ quay phim xảy ra sai sót ư? Các bạn trong lớp em đều đồn ầm lên rằng chị từ chối quay phim ngay tại chỗ khiến đạo diễn Lưu tức giận. Người trong đoàn phim đều nói chị không biết điều.”
Phó Lâm Hãn càng nói càng tức giận: “Chị ơi, em sẽ không đến đoàn phim đó nữa đâu, thật ghê tởm.” Cô đứng ở khoảng đất trống, chờ cậu nói tiếp.
Ngụy Nguyên nói với vẻ mặt đầy áy náy: “Tôi xin lỗi, tôi mới biết chuyện mẹ tôi đã làm với cậu, tôi thật sự xin lỗi!” “Cái gì?”
Giọng nói của Tư Vũ lạnh tanh giống như con người cô. Lôi Tân Khê hơi khó hiểu. “Tư Vũ.”
Lôi Tân Khê lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo. “Mẹ tôi đã làm chuyện quá đáng như vậy, cậu căm ghét tôi cũng là điều dễ hiểu. Vụ bắt cóc ngày hôm đó, cậu không bị thương chứ? Mợ tôi là bác sĩ, tôi bảo mợ ấy đến đây khám cho cậu nhé.”
Cố Tuyển Diên và Chu Tiêu cùng nhau đi ra khỏi cổng trường, đúng lúc nhìn thấy Ngụy Nguyên và Tư Vũ đứng đối diện nhau dưới ánh đèn đường. Chu Tiêu nhếch miệng cười nói: “Không hổ là Tư Vũ, xinh đẹp đến mức ngay cả học sinh cấp ba cũng chạy đến trước cổng trường chặn đường.” Đạo diễn Lưu càng thêm không vui khi nghe Tôn Hồng nói vậy.
“Đạo diễn Lưu, thầy Tôn, là lỗi của tôi. Tôi nể mặt cậu học sinh giỏi kia nên mới giới thiệu Tư Vũ đến đây. Nếu Tư Vũ không muốn thì thôi vậy.” Tư Vũ lạnh nhạt liếc nhìn đạo diễn Lưu rồi lại nhìn Lôi Tân Khê.
“Thật ra cô không cần phải như vậy.” “Cảnh diễn không nhiều, chỉ nửa ngày là quay xong thôi.”
Lôi Tân Khê đang thắc mắc không biết Lôi Bảo Tuệ đến huyện Tung Sơn có phải là vì Tư Vũ hay không, cô ta đã nán lại trường Tung Sơn mấy ngày mà không thấy Lôi Bảo Tuệ ra tay, nên mới gọi Tư Vũ đến đây để xem tình hình. Cô ta nhận ra Ngụy Nguyên nhưng không nói.
Cố Tuyển Diên nhìn đăm đăm vào hai người đang đứng đó, trông họ xứng đôi một cách chướng mắt. “Thôi cái gì chứ, chẳng phải đang lãng phí thời gian của chúng ta ư? Nếu không muốn thì có thể nói trước khi đến, bây giờ mọi người đã mất thời gian ở đây. Các ông có biết đoàn phim của chúng tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong khoảng thời gian đó không?” Đạo diễn Lưu cáu kỉnh, ông ta là đạo diễn nổi tiếng nên hơi nóng nảy.
Lôi Tân Khê cau mày. “Các cậu đã quên cậu ấy là cô chiêu nhà họ Tư à?”
Có người cười giễu: “Cô chiêu nhà họ Tư gì chứ, rõ ràng là đồ vô tích sự bị đuổi ra ngoài, không được thừa nhận.” “Đi trước đi.”
“Chị ơi, chị đừng nghĩ quẩn nhé, những người đó chỉ là phường…” Có điều, Tư Vũ đang ở đây mà Lôi Bảo Tuệ vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ không phải cô ta đến đây vì cô gái này sao?
“Đạo diễn Lưu, Tư Vũ là học sinh lớp 9, mấy ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh cấp ba rồi, không thể chậm trễ bài vở được.”