Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 53: Xác nhận một việc



Trước quầy bắn bóng bay, Tôn Mục Sâm đã bắn được hai con thú bông một cách đẹp mắt.

Cố Tuyển Diên cầm súng lên bắn, vẻ mặt hơi thaky đổi. “Có chuyện gì thế?”

Triệu Uy Hành mở cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng này thì tái mặt.
“Phó Nguyên Ngọc à, tôi biết nhà cô có một cô con gái, nhưng công ty cho cô nghỉ nhiều ngày như vậy, sếp Triệu lại chuẩn bị cất nhắc cô lên làm thư ký, hôm nay chỉ ra ngoài ăn bữa cơm thôi mà. Không có vấn đề gì to tát chứ?”

“Trợ lý Thẩm, con gái tôi không thể rời được người mẹ này. Việc ký hợp đồng tối nay, tôi đến đó cũng chẳng giúp được gì.”
Mặc dù kỳ thi thử lần hai không bằng lần một, nhưng mọi người vẫn rất coi trọng nó.

Kỳ thi tuyển sinh cấp ba đang đến gần, vì thế sẽ không có ai coi nhẹ kỳ thi thử lần này, nhất là Chu Tiêu.
Một gã đàn ông to khỏe ném mạnh Phó Nguyên Ngọc, khiến bà ngã phịch xuống bên cạnh sô pha, lưng đập vào bàn kính gây ra tiếng động lớn.

Phó Nguyên Ngọc liền ngất đi.
Hành động đó khiến Chu Tiêu và Đào Hinh Nhiễm đều khinh thường, thầm chê cười với trình độ của cô mà cũng muốn thể hiện sao?

Tuy nhiên, Tư Vũ thậm chí còn không thèm ngắm bắn đã lên đạn, bóp cò, bách phát bách trúng.
Đào Hinh Nhiễm và Chu Tiêu đều dán mắt vào nam sinh lạnh lùng và đẹp trai trước mặt.

Tài thiện xạ của cậu giỏi hơnc Tôn Mục Sâm, thắng được bốn con thú bông.
“Con hiểu rồi.” Dứt lời, cô đứng dậy, định đi lên lầu.

“Tiểu Vũ, con nhớ bố, phải không?”
Không phải đã nói với bọn họ rằng không được để xảy ra án mạng sao?

“Sếp Triệu…” Trợ lý ôm vết thương trên bụng, ngồi quỳ trên sàn với sắc mặt tái nhợt.
Ông ta vừa mới kết thúc cuộc điện thoại, khi nhìn thấy bà liền nở nụ cười thô tục: “Nguyên Ngọc đấy à, chúng ta đi thôi.”

“Sếp Triệu, tôi đến để nói với ông rằng nhà tôi có việc, tôi không thể đi được.”
Mải chơi như thế, chẳng trách kết quả học tập luôn đội sổ.

Đào Hinh Nhiễm cũng nhiệt tình hùa theo, hy vọng sẽ khiến ấn tượng về Tư Vũ trong lòng Cố Tuyển Diên càng xấu hơn.
“Đi tìm người thôi.”

“Meo?”
Triệu Uy Hành cười giả lả rồi cúp máy, sau đó sầm mặt nghĩ bụng không biết đám người kia làm gì mà ầm ĩ như vậy.

Một lũ đàn ông mà không thể giải quyết được một người phụ nữ sao?
Mọi người trong công ty nhìn thấy cảnh này liền xì xào bàn tán.

Phó Nguyên Ngọc ngồi lên xe của Triệu Uy Hành với nụ cười không được tự nhiên.
Phó Lâm Hãn không bắn trúng phát nào, ngượng ngùng nói: “Chị, em cũng muốn tặng chị thú bông.”

Chỉ là, tài bắn súng của cậu quá kém.
“Dạ?”

Tư Vũ cầm lấy súng.
“Con muốn xác nhận một việc.”

“Khi bà ngoại con đột ngột đổ bệnh, mẹ đã gọi cho bố con một lần.”
Cố Tuyển Diên hơi ngẩn ngơ.

“Này, tỉnh táo lại đi!”
“Không ạ.”

Đôi mắt Phó Nguyên Ngọc bỗng rưng rưng.
Có điều, cậu vẫn nhìn theo bóng lưng cô rời đi, không biết đang nghĩ gì.

***
Triệu Uy Hành cười lạnh lùng: “Tôi muốn để cô ta gặp rắc rối đấy.”

“Rốt cuộc là ai muốn đối phó với cô ta mà mạnh tay thế?”
***

Trong câu lạc bộ, trợ lý liếc nhìn căn phòng khác rồi nói: “Sếp Triệu, chúng ta cứ ném cô ta vào đó như vậy liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Phó Nguyên Ngọc bị đẩy vào một phòng bao, vừa nhìn thấy những người đàn ông này liền biết có chuyện không hay. Bà nhanh chóng vớ lấy chai rượu, ném về phía cửa, đúng lúc trợ lý đẩy cửa bước vào nên hứng trọn.

Cánh đàn ông trong phòng thấy Phó Nguyên Ngọc chống cự quyết liệt thì càng thêm hứng thú.
“Sếp Triệu ơi, cô em này ghê gớm quá, bọn tôi không nhịn được.”

Một người đàn ông cười khả ố ngồi xuống sô pha, túm tóc Phó Nguyên Ngọc.
Có lẽ sẽ chẳng có trường trung học dạy nghề nào muốn nhận một học sinh như cô.

***
“Hả?”

Các bạn cùng lớp thoáng sửng sốt.
Đôi mắt Phó Lâm Hãn mở to đầy vẻ ngưỡng mộ.

Ông chủ vừa mới bơm bóng bay, còn chưa để lên kệ thì đã bị nổ.
Tôn Mục Sâm bừng tĩnh, nhảy lên đầy phấn khích.

Chu Tiêu và Đào Hinh Nhiễm đều xị mặt.
Triệu Uy Hành lấy điện thoại di động, đi đến phòng bao nhỏ, mở nhật ký cuộc gọi rồi gọi lại cho một người.

“Ông Tư, vâng, cô ta đã vào phòng rồi ạ. Những người đó đều là lũ lưu manh giang hồ, chắc chắn sẽ không nhẹ tay. Nhưng ông cứ yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không xảy ra án mạng đâu.”
Cô ta đã bị tụt xuống vài bậc trong kỳ thi tháng trước, cho nên nhất định phải nỗ lực hơn nếu muốn đuổi kịp Cố Tuyển Diên.

Do kết quả bất ngờ của kỳ thi tháng trước nên ngay cả giám thị cũng chú ý đến Tư Vũ, đặc biệt là những thứ cô mang vào phòng thi.
“Rầm, rầm.” Bỗng nhiên, có tiếng động lớn vang lên từ một phòng bao khác, Triệu Uy Hành cau mày.

“Ông Tư, bên tôi có chút việc, tôi cúp máy trước đây.”
Triệu Uy Hành nheo mắt, khuôn mặt béo phệ trông hơi buồn cười. Ông ta chỉ tay lên phía trên.

Trợ lý lập tức hiểu rõ ngọn ngành.
Cố Tuyển Diên nhìn Tư Vũ không rời mắt, trông cô vừa rồi rất khác.

Tư Vũ và Phó Lâm Hãn đi về một hướng khác, cảnh tượng cực kỳ đẹp mắt.
“Dạo này bố con có gọi điện thoại cho mẹ không?”

Sắc mặt Phó Nguyên Ngọc tối đi: “Con nhớ bố à?”
***

Tư Vũ vào trang web WORLD, đăng bài về loại thuốc mới được điều chế của mình, đột nhiên có tin nhắn điện thoại.
Rõ ràng là có bốn con thú bông, sao Cố Tuyển Diên không chia cho mình hai con?

Cô ta liếc nhìn Chu Tiêu với vẻ căm ghét.
“Đi thôi, xe đang đợi bên ngoài, sếp tổng cũng đã lên xe rồi.”

Nói xong, trợ lý Thẩm kéo Phó Nguyên Ngọc ra ngoài.
Phó Lâm Hâm cười khẩy, nói tiếp: “Trên mạng nói rằng nó là cô chủ nhà họ Tư, điều này là sự thật, nhưng nhà họ Tư không thừa nhận nó, thậm chí còn không cho nó một xu nào. Nó phải ăn nhờ ở đậu nhà họ Phó, thế mà lại có tiền mua biệt thự. Các cậu tin rằng tiền của nó là sạch sẽ ư? Ngay cả mẹ nó cũng không làm gì cả, suốt ngày trang điểm lòe loẹt rồi ra ngoài ve vãn đàn ông. Đứa con gái như nó đương nhiên là học được 100% từ mẹ nó rồi. Nếu không, làm sao mới tí tuổi đầu mà đã biết tán tỉnh đàn ông?”

Nghe xong, các nam sinh đều không nói nên lời, hóa ra còn có chuyện như vậy.
“Sếp Triệu, để tôi đi xem tình hình bên trong thế nào.”

“Ừ.”
Cô nhấp mở tin nhắn thì nhìn thấy một loạt các ký tự lộn xộn bao gồm cả chữ cái lẫn ký tự.

“Meo.” Con mèo đen uể oải bước ra khỏi góc.
Năm phút sau, Phó Lâm Hãn ôm con thú bông còn lớn hơn cả mình với cảm giác rất tuyệt vời.

“Mẹ kiếp, Tư Vũ à, cậu ngầu quá đi mất!”
Cô ta không để ý tới ánh mắt vừa rồi của cậu, hớn hở nhận lấy thú bông.

Nụ cười trên môi Đào Hinh Nhiễm trở nên cứng đờ.
Bạn học vỗ vai cậu ta rồi chỉ về phía cổng trường: “Đó chẳng phải là em họ của cậu sao?”

Phó Lâm Hâm nhìn theo, ánh mắt bỗng trở nên u ám: “Nó không phải em họ của tớ, tớ không có loại em họ cặp kè với nam sinh trung học như vậy. Thật trơ trẽn.”
Tôn Mục Sâm chạm nhẹ vào người cậu.

Chu Tiêu siết chặt tay thành nắm đấm, cười gượng gạo: “Không ngờ Tư Vũ lại ‘siêu’ như vậy, xem ra cậu ấy rất hay chơi trò này.”
Trẻ con nói không, nhưng chắc chắn trong lòng đang rất nhớ bố mình.

***
Tôn Mục Sâm hào phóng đưa hai con thú bông cho Tư Vũ: “Cho cậu này.”

Có điều, cô không nhận lấy mà nhìn em họ của mình: “Em thích thú bông à?”
Cho đến khi chắc chắn rằng cô không thể giở trò gian lận, giám thị mới yên tâm phát đề.

Sau khoảng mười phút làm bài, Tư Vũ nằm bò ra bàn ngủ gật, giám thị không khỏi lắc đầu.
Thoáng cái đã hết kỳ nghỉ lễ, khối 9 bắt đầu bước vào kỳ thi thử lần hai.

Trong kỳ thi thử này, nhà trường đã xáo trộn chỗ ngồi của học sinh mỗi lớp.
Triệu Uy Hành phớt lờ những gì bà nói, ra hiệu cho tài xế lái xe đi.

Mặt Phó Nguyên Ngọc biến sắc, lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm bừa một lúc.
Sau một ngày mệt mỏi, Phó Nguyên Ngọc tắm xong, vừa đắp mặt nạ thì thấy con gái mình đi xuống lầu.

“Sao con vẫn chưa ngủ?”
Đào Hinh Nhiễm đi phía sau đã bật ghi âm. Sau khi bấm nút kết thúc, cô ta ôm cặp sách đi về một hướng khác, khóe miệng từ từ nhếch lên.

Lần này không phải cô ta tung tin đồn đâu nhé.
Phó Nguyên Ngọc từ chối tham gia bữa tiệc chiêu đãi buổi tối, khiến Tổng giám đốc Triệu của công ty hơi cáu kỉnh.

Trợ lý của ông ta đã giữ bà lại sau khi bà tan làm.
Nếu không phải ý của cấp trên, Tổng giám đốc Triệu đã không tốn nhiều công sức để “chơi” nhà họ Phó như vậy.

“Chỉ thị của cấp trên, tôi phải đích thân xử lý, các anh thận trọng một chút, đừng lơ là bất cẩn.”
“Sếp Triệu bảo cô đi theo để học tập. Không phải ai cũng có được cơ hội tốt như thế đâu.” Giọng điệu trợ lý Thẩm càng trở nên lạnh lùng và cứng rắn hơn.

“Trợ lý Thẩm, tôi…”
Những người khác cũng cười phá lên.

Triệu Uy Hành khẽ nhăn mày trước hành vi của bọn họ.

Cánh cửa đột nhiên bị đá tung ra, đánh “rầm” một tiếng. Một cơn gió lạnh ùa vào. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cô gái vừa xuất hiện.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.