Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 56: Mối đe dọa vô hình



Những người được Tư Quảng và Tư Duệ cử đi còn chưa kịp ra khỏi địa giới thành phố Thân đã bị một đội quét dọn bí ẩn xử lý gọn ghẽ.
Có người bị thương vẫn cố trở về, nhưng lại không dám để những khác của nhà họ Tư biết, mà lén gặp Tư Duệ ở bên ngoài.

Sau khi rca khỏi cổng trường cấp ba, cậu ta cắt đuôi những người đi theo, rồi đến một khu vực vắng người, gặp người bị thương trở về tại một quán ăan nhỏ trong góc phố.

Sắc mặt người nọ nhợt nhạt, vừa nhìn đã biết là bị thương nặng. Hôm nay, ông ta giống như một thằng hề bị chế giễu trong im lặng, lại không thể trút ra cơn giận của mình, vẻ mặt hết xanh rồi lại tím vì phải kìm nén lửa giận.

Cảm giác bị nắm thóp thật khó chịu.

Ông ta thầm nghĩ, cứ để Phó Nguyên Ngọc lên mặt một thời gian đi.
“Cô đi ra ngoài đi.” Khương Thỉ xua tay với vẻ mặt khó chịu.

Thư ký liền rời khỏi phòng họp.

Tư Vũ bước tới, đặt một bản hợp đồng trước mặt ông ta.
Mặc dù quy mô của công ty khá nhỏ, song vẫn có một số cổ đông, trong đó có Tổng giám đốc điều hành Triệu Uy Hành đã bị bỏ tù.

Ngay sau đó, Tư Quảng đã cử một người khác lên đảm nhận vị trí Tổng giám đốc điều hành.

Khương Thỉ vừa nhậm chức đã mở đại hội cổ đông.
Khương Thỉ sầm mặt cầm lên xem, sau đó hai mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Đây là chữ ký và con dấu của Triệu Uy Hành.

Hợp đồng được ký vào ngày ông ta bị bắt và hoàn toàn có hiệu lực về mặt pháp lý.

Phó Nguyên Ngọc cảm thấy hơi bồn chồn bất an, nhưng có con gái ở bên cạnh, bà cố gắng không tỏ ra hoảng sợ.
Điều ấy là không thể nào.

Tuy nhiên, ông ta không dám mở túi đựng tài liệu ra, thậm chí còn không dám xem những thứ trong đó có phải là thật hay không.

Phó Nguyên Ngọc có mối quan hệ không thể tách rời với nhà họ Tư, một khi bà tham gia điều hành công ty, không chỉ ông ta mà cả những người trung thành với ông ta cũng tiêu đời.
“Tiểu Vũ muốn kiện Tiểu Hâm sao?”

Bà quay sang nhìn con gái đang đứng im lặng bên cạnh, hơi ngẩn người.

“Được rồi, em sẽ hỏi rõ Tiểu Vũ chuyện này.”
Sau khi ra khỏi phòng họp, chân Phó Nguyên Ngọc mềm nhũn.

“Tiểu Vũ, vừa rồi mẹ thể hiện có chỗ nào sơ hở không?”

“Mẹ làm tốt lắm.”
Như vậy không cần phải điều tra nữa, việc Phó Hâm Lâm phỉ báng hai mẹ con bà trên mạng là sự thật.

“Thằng bé Tiểu Hâm này thật sự càng ngày càng…” Phó Nguyên Ngọc nuốt xuống những lời chửi mắng đã đến bên miệng vì sợ con gái học theo: “Tiểu Vũ, việc này con xử lý rất tốt, biết dùng pháp luật để bảo vệ bản thân.”

Người khác có thể chửi bà, nhưng con gái bà ngoan ngoãn tốt bụng như vậy mà lại phải chịu đựng những lời đầy ác ý như thế, có thể tưởng tượng được cô đã bị đối xử ra sao khi ở trường.
“Sao Phó Nguyên Ngọc lại có thể bắt Triệu Uy Hành ký tên vào hợp đồng? Ông để cho một người phụ nữ đè đầu cưỡi cổ thế à? Đồ vô dụng.”

Khương Thỉ lau mồ hôi lạnh: “Bà ta đang muốn chọn người đảm nhận vị trí Tổng giám đốc.”

“Cô ta đã dám tiến vào công ty, vậy thì hãy cho cô ta biết rằng muốn ra ngoài sẽ không dễ dàng đâu.” Tư Quảng nói với giọng lạnh lùng đầy sát khí.
Trước khi tiếp quản công ty, Khương Thỉ đã đảm nhiệm công việc quản lý ở phía sau, nên đương nhiên biết rõ việc kinh doanh thật sự của Vân Diệu.

Sao Phó Nguyên Ngọc lại lấy được thứ này?

Bọn họ đã che giấu rất kỹ, sao lại có người phát hiện ra?
Phó Nguyên Ngọc liếc nhìn con gái mình và bình tĩnh lại.

Bà không thể cư xử quá kém cỏi trước mặt con gái mình được.

Lần đầu tiên ngồi ở chức vụ cao như vậy, bà nhất thời cảm thấy bối rối và tự hào.
“Cô đi ra ngoài đi.” Khương Thỉ xua tay với vẻ mặt khó chịu.

Thư ký liền rời khỏi phòng họp.

Tư Vũ bước tới, đặt một bản hợp đồng trước mặt ông ta.
Bà thở phào một hơi, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Hiện giờ, bà đã tham gia quản lý Vân Diệu, nhưng lại chưa bao giờ điều hành một công ty như vậy. Tiếp theo, bà nên làm gì đây?

Tư Vũ ngẩng đầu nhìn về phía tầng mười.
Cơ mặt Khương Thỉ giật giật.

“Ông Khương phải không? Bây giờ tôi đang nắm giữ số cổ phần lớn nhất. Với tư cách là Tổng giám đốc điều hành, tôi có thể bỏ phiếu bãi nhiệm ông thì phải?”

Khương Thỉ cười khẩy: “Phó Nguyên Ngọc, bà cho rằng chỉ cần nắm giữ cổ phần lớn nhất là có thể sở hữu Vân Diệu sao?”
“Ông Khương, bây giờ chúng ta đã có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện được chưa?”

Vẻ tự tin của bà khiến Khương Thỉ càng không dám làm bừa.

Bàn tay nắm chặt của Phó Nguyên Ngọc đã đổ đầy mồ hôi, thật sự lo lắng rằng Khương Thỉ sẽ trở mặt tại chỗ.
Sau tiếng mở cửa, một người phụ nữ mặc trang phục trung tính bước vào, theo sau là một cô gái với vẻ mặt lãnh đạm.

Cô gái hơi ngước mắt lên, mang theo sự tàn nhẫn vô hình khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Sếp Khương, hai người này tự tiện xông vào…”
Cuối cùng, ông ta nghiến răng nghiến lợi, miễn cưỡng nhấc mông lên, chuyển sang chiếc ghế bên cạnh.

Phó Nguyên Ngọc rất căng thẳng, máu trên mặt như thể đang chảy ngược lên đầu, khiến bà có cảm giác hơi tê dại.

Tư Vũ chỉ đứng bên cạnh mà không nói lời nào, giống như một vệ sĩ đang bảo vệ bà.
Khương Thỉ đang đứng trước cửa sổ sát sàn nhìn xuống, chiếc điện thoại di động đặt bên tai đang gọi cho Tư Quảng.

Ông ta đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Tư Vũ nhìn lên, tuy không nhìn rõ ánh mắt của cô, song lại cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, theo bản năng liền lùi lại.

Chỉ là, nghĩ đến việc bản thân vậy mà lại sợ hãi trước một cô nhóc, ông ta vừa thẹn vừa tức.
“Tôi không biết, nhưng bọn họ là cổ võ giả.”

Tư Duệ nheo mắt: “Sao lại có nhiều cổ võ giả như vậy? Không phải người của ba gia tộc lớn đấy chứ?”

“Cậu chủ có muốn kiểm tra nhà Đệ Ngũ không ạ?”
Việc này nhất định phải bàn bạc với Tư Quảng rồi mới có thể hành động, đến lúc đó, để xem Phó Nguyên Ngọc còn phách lối kiểu gì.

Nghĩ tới đây, ông ta dần dần thả lỏng toàn thân.

***
Giang Thỉ biết người phụ nữ trước mặt là bà chủ của nhà họ Tư, có điều, ông ta lại tỏ ra không hề quen biết bà.

“46% cổ phần mà bà đang nắm giữ hoàn toàn là…”

Phó Nguyên Ngọc lại ném một tập tài liệu được niêm phong lên bàn để ngắt lời ông ta rồi lau mồ hôi, cố gắng trấn tĩnh nói: “Đây là những thứ mà Vân Diệu kinh doanh sau hậu trường, ông Khương có chắc rằng muốn tranh luận với tôi về việc nắm giữ cổ phần ngay tại đây hay không?”
Phó Lâm Hâm vẫn ở nhà từ hôm qua.

Phó Lăng Trí đã gọi cho Phó Nguyên Ngọc rất nhiều cuộc điện thoại mà không được.

Hôm nay đã gọi được cho bà, nhưng bà lại không nói rõ là có ý định về nhà giải quyết chuyện này hay không.
Khương Thỉ không khỏi rùng mình.

***

Phó Nguyên Ngọc đang chuẩn bị đưa Tư Vũ đến trường thì nhận được cuộc gọi của Phó Lăng Trí.
Khương Thỉ sầm mặt, ném tài liệu trong tay lên bàn hội nghị, tức giận hỏi: “Chuyện này là thế nào? Tại sao cổ phần của Vân Diệu lại rơi vào tay một người phụ nữ?”

Tất cả các cổ đông đều ngơ ngác nhìn nhau.

Đúng lúc này, có tiếng của thư ký đang ngăn cản ai đó vang lên ngoài cửa phòng họp.
Hôm nay là lần thứ năm Tôn Ưu nổi giận. Cao Mai hết đòi cái này đến cái nọ, lại tiểu tiện đại tiện mà không nói một tiếng.

Báo hại Tôn Ưu phải dọn dẹp phân và nước tiểu của bà ta, nếu cứ để vậy thì bệnh nhân giường bên cạnh sẽ kêu ca.

Không ai có thể chịu được mùi hôi thối trong phòng.
***

Nhà họ Phó.

“Bố, cô của con nói thế nào?”
Sau tiếng mở cửa, một người phụ nữ mặc trang phục trung tính bước vào, theo sau là một cô gái với vẻ mặt lãnh đạm.

Cô gái hơi ngước mắt lên, mang theo sự tàn nhẫn vô hình khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Sếp Khương, hai người này tự tiện xông vào…”
“Không thể có chuyện như vậy được? Các người đã dùng thủ đoạn gì để lấy được bản hợp đồng này? Vân Diệu chúng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó.” Khương Thỉ tức tối đập bàn, vẻ mặt dữ tợn.

Tư Vũ nhìn mẹ mình.

Phó Nguyên Ngọc lấy ra giấy tờ chứng minh quyền sở hữu cổ phần của mình, bây giờ bà là người có cổ phần lớn nhất trong cả công ty, cũng chính là cổ đông lớn nhất.
Vân Diệu chủ yếu kinh doanh mặt hàng rượu, mặc dù thương hiệu không lớn nhưng lợi nhuận rất cao, cũng không gây trở ngại đến việc Tư Quảng chuyển tiền vốn từ sản nghiệp nhà họ Tư sang.

Tư Duệ đi theo Tư Chính học hỏi, lại thường xuyên ở bên cạnh gia chủ nhà họ Tư, do đó mọi thứ cậu ta tiếp xúc đều là những vấn đề quan trọng thuộc mọi lĩnh vực, rất thuận tiện hỗ trợ Tư Quảng.

Trong đó không thiếu sự hợp tác với những công ty ma để rửa tiền, giúp Vân Diệu càng kiếm được nhiều tiền hơn.
“Từ hôm nay trở đi, ai thích hầu hạ mẹ thì đi mà hầu. Con sẽ không phục vụ mẹ nữa.” Tôn Ưu tức giận ném chiếc khăn xô, cảm thấy vừa ấm ức và vừa bực bội.

Cao Mai xị mặt, nằm trên giường bệnh mắng con dâu nhà mình với lời lẽ rất chối tai.

Trong cơn nóng giận, Tôn Ưu thật sự muốn trút thẳng chậu nước rửa đít cho mẹ chồng mình vào mặt bà ta.
“Đã có chuyện gì?”

“Cậu Tư Duệ, người của chúng tôi đã bị chặn lại và bị giết trước khi ra khỏi thành phố Thân, không tài nào tiến vào địa giới huyện Tung Sơn được.”

Tư Duệ kinh ngạc: “Ai đã làm chuyện này?”
“Tôi không có ý định đó, tôi chỉ muốn tham gia vào việc quản lý công ty.”

Tuy Vân Diệu được điều hành bởi một thành viên của nhà họ Tư, nhưng không công khai thuộc sở hữu của nhà họ Tư.

Đây là một công ty độc lập do Tư Quảng đứng đằng sau điều hành.
Khương Thỉ sầm mặt, ném tài liệu trong tay lên bàn hội nghị, tức giận hỏi: “Chuyện này là thế nào? Tại sao cổ phần của Vân Diệu lại rơi vào tay một người phụ nữ?”

Tất cả các cổ đông đều ngơ ngác nhìn nhau.

Đúng lúc này, có tiếng của thư ký đang ngăn cản ai đó vang lên ngoài cửa phòng họp.
Dù sao lần trước nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ đã cùng nhau hành động, có khi bọn họ tưởng rằng nhà họ Tư lại xuất kích lần nữa cho nên đã ngáng đường.

“Anh tạm thời trở về dưỡng thương đi, tôi sẽ thương lượng việc này với người trong nhà.”

“Vâng.”
Vẻ mặt ông ta dần dần thay đổi.

Tất cả các cổ đông đang nhìn ông ta.

Để mất 40% cổ phần vào tay Phó Nguyên Ngọc, Khương Thỉ chỉ nắm giữ 18% cổ phần, điều đó đồng nghĩa với việc ông ta không còn đủ tư cách ngồi ở vị trí này.
Song, ông ta chỉ lạnh lùng gật đầu, gượng gạo ngồi xuống ghế chính.

Tư Vũ khẽ hếch cằm.

Phó Nguyên Ngọc do dự trong chốc lát rồi đi tới đứng trước mặt Khương Thỉ, chờ ông ta nhường chỗ.
Tất cả cổ đông nắm giữ cổ phần đều có mặt.

Tuy nhiên, sau khi kiểm tra cổ phần, họ đã phát hiện một vấn đề lớn.

Vào ngày Triệu Uy Hành bị bắt, 46% cổ phần của công ty đã được chuyển giao cho một người có tên là Phó Nguyên Ngọc.
“Con yên tâm, bố sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.”

Phó Lăng Trí mặc chiếc áo khoác mỏng, đi đến bệnh viện.

Bệnh viện Tung Sơn.
***

Hôm nay, Phó Nguyên Ngọc sẽ tiếp quản công ty Vân Diệu, tuy đây chỉ là một công ty nhỏ, nhưng bởi vì người đứng đằng sau nó là thành viên của nhà họ Tư nên có nền tảng khá vững chắc.

Tư Quảng cũng rất tin tưởng Triệu Uy Hành, vì thế đã giao cho ông ta rất nhiều quyền lực.
Khi ông ta nhìn xuống lần nữa, hai mẹ con họ đã rời đi.

Sau sự việc người của mình cử đi bị xử lý gọn gàng ở bên rìa thành phố Thân, Tư Quảng nghi ngờ Tư Chính hoặc người nhà họ Tư biết chuyện gì đó, trong lòng bỗng thấy hoảng sợ.

Lúc này lại nhận được điện thoại của Khương Thỉ, sắc mặt ông ta càng xấu hơn.
Thảo nào mọi người đều thích nắm giữ quyền lực to lớn, chỉ cần ngồi trên chiếc ghế cao như này đã có cảm giác oai phong, khí thế.

Không cần nghĩ cũng biết sẽ phởn phơ như thế nào khi ra lệnh cho cấp dưới của mình.

Khương Thỉ ngồi phía dưới, nhìn người phụ nữ ngồi phía trên, cảm giác phẫn nộ và nôn nóng liên tục bủa vây ông ta.
“Tôi khó chiều à? Cô ta bắt nạt tôi không thể cử động, mua cho tôi toàn những món chán chết, thậm chí hầu hạ…”

Phó Lăng Trí không có tâm trạng nghe mẹ mình cằn nhằn, nôn nóng lấy điện thoại di động ra, vừa gọi cho Phó Nguyên Ngọc, vừa nói với Cao Mai: “Tiểu Vũ kiện Tiểu Hâm, Nguyên Ngọc không nghe con nói, vì vậy con chỉ có thể nhờ mẹ nói giúp Tiểu Hâm đôi câu.”

Cao Mai liền nổi đóa: “Cái gì? Loại nuôi báo cô như nó lại dám kiện cháu ngoan của mẹ à? Đưa điện thoại đây cho mẹ!”

Tôn Ưu nghe thấy có liên quan đến con trai mình thì hơi sững sờ, vội hỏi Phó Lăng Trí chuyện gì đã xảy ra. Ông ta kể lại việc Phó Lâm Hâm đăng bài trên diễn đàn trường, Cao Mai càng tức giận hơn.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.