Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 57: Điều cấm kỵ ở thành tứ cửu



Biệt thự số Mười Ba.

Phó Nguyên Ngọc đang học kiến thức quản lý, cho nên đã tắt điện thoại di động. Cảnh tượng này khiến những người đang la lối om sòm trước cổng đều sợ hãi.

Cừu Tây Nguyên nhìn bọn họ, tặc lưỡi nói: “Gây rối trật tự, bắt hết bọn họ đi.”
“Anh cả, chẳng lẽ còn cần em phải nói thêm về những gì Tiểu Hâm đã làm sao?”

“Bọn trẻ con vô2 tư bộc tuệch, chỉ nói vài câu trên mạng mà thôi, cô cũng chẳng tổn thất gì. Chúng ta là người một nhà, cho dù làm tổn thương nhau thì cũn0g không cần phải đưa nhau ra tòa như vậy.” Phó Lăng Trí đang nóng giận nên nói năng không suy nghĩ.
“Có chuyện gì hả anh Hàn?”

Cừu Tây Nguyên đang ăn khoai tây chiên quay đầu lại hỏi, trong miệng vẫn ngậm hai miếng.
Lôi Diễm là con cháu chi chính của nhà họ Lôi ở thành phố Thân, nên cũng có chút hiểu biết về các gia tộc lớn ở thủ đô, thậm chí đã nghe nói về một chuyện kỳ quái.

Nhà họ Hàn ở thủ đô có một nhân vật mang mệnh sát tinh, đã gia nhập đội quét dọn khi còn trẻ, còn đảm nhận chức đội trưởng.
Lúc này, thư ký mở cửa bước vào, nói: “Sếp Lôi, chúng tôi đã điều tra được, người thắng phi vụ cổ phiếu lần trước ở huyện Tung Sơn. Chúng tôi có được một số thông tin nhưng không đầy đủ, hơn nữa hơi kỳ lạ.”

Thư ký đặt một tờ giấy trước mặt Lôi Diễm.
***

“Bọn họ đang ở bên ngoài, hôm nay con đừng ra ngoài nhé.”
Vợ chồng nhà họ Đào tức giận đến mức muốn ném điện thoại xuống đất.

May mà bảo vệ kịp thời giật lấy.
“Hắn mang mệnh sát tinh, hơn nữa chuyện gì cũng dám làm.”

Đây không phải lời nói đùa.
Phó Trác nhìn con trai cả của mình, thở dài thườn thượt: “Tiểu Hâm bị vợ chồng anh chị chiều hư, hôm nay bố có thể cầu xin người nhà tha cho thằng bé, nhưng liệu ngày mai bố còn có thể chống bộ xương già này ra ngoài cầu xin người khác không?”

“Bố, Tiểu Hâm vẫn còn là một đứa trẻ, nên không biết mức độ nghiêm trọng của việc này. Hai mẹ con Nguyên Ngọc có tổn thất gì đâu. Chỉ nói chuyện phiếm vài câu mà cũng bị kiện, đúng là chuyện bé xé ra to.” Phó Lăng Trí cảm thấy đây hoàn toàn không phải vấn đề to tát.
Nếu có thì cũng không hiệu quả lắm.

Một loại thuốc thần kỳ có thể chữa khỏi bệnh ung thư mới là điều họ mong muốn.
Phó Lăng Trí càng nghĩ càng tức anh ách, vẻ mặt cũng trở nên u ám.

“Anh cả, những gì Tiểu Hâm làm lần này đã đi quá xa rồi.” Phó Bạc Thao không nhịn được nữa bèn thuận miệng nói.
Ông ta suy sụp cầu xin Phó Trác: “Bố ơi, bố đi nói với Nguyên Ngọc đi. Dù sao Tiểu Hâm cũng là cháu của cô ấy, cô ấy không thể hủy hoại tương lai của nó được.”

Phó Lâm Hâm hét lên: “Con không có một người cô như vậy.”
Hàn Mục Lẫm giơ điện thoại lên, sau khi chắc chắn người gọi đến là nhóc Tiểu Vũ, anh mới nói: “Được, anh đây sẽ xử lý cho nhóc.”

“Tây Nguyên.”
Các gia tộc ở thành phố Thân không thể dễ dàng tiến sâu vào thủ đô để kiểm tra tính xác thực của người bệnh ung thư kia.

Vì thế, họ nghi ngờ “Vùng tối dưới đèn” và người ở thủ đô đã bắt tay nhau để tạo hiệu ứng.
Phó Lăng Trí đau đầu đuổi theo cậu ta: “Tiểu Hâm.”

***
Giọng nói của Phó Nguyên Ngọc vang lên ngoài cửa.

Nghe thấy vậy, Tư Vũ đang định mở một trang khác liền đóng lại.
Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đầy hai phút.

Bảo vệ gác cổng “đứng hình”.
“Tôi đang gặp chút rắc rối.”

Một khi cô ra tay, chỉ sợ sẽ không kìm được mà bẻ gãy chân người khác.
“Anh cả đối xử với Nguyên Ngọc như thế, chẳng trách hai mẹ con cô ấy chuyển ra ngoài ở.” Phó Bạc Thao bỏ lại câu này rồi dẫn vợ con mình lên lầu.

Trên trán Phó Lăng Trí đã nổi gân xanh.
“Lăng Trí, bố có thể nói chuyện với Nguyên Ngọc, nhưng nếu em gái con không đồng ý, con cũng không thể bắt ép nó. Tiểu Hâm đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Thằng bé này cũng nên nhận một bài học nhớ đời.”

“Bố, Tiểu Hâm là cháu đích tôn của bố đấy.” Phó Lăng Trí không hiểu sao bố mình lại thích đứa cháu ngoại là Tư Vũ đến vậy.
Bởi vì chưa lấy được dược liệu, nên cô từ chối những đơn đặt hàng kiểu này cho đỡ lôi thôi rách việc.

“Tiểu Vũ à.”
Bởi lẽ đó, sự cạnh tranh giữa các gia tộc rất gay gắt.

Cho dù muốn làm anh hùng thì vẫn phải có nguồn tài chính hùng hậu, nhất là đối với một gia tộc sống dựa vào tiền như họ.
“Có vấn đề gì?”

“Tất nhiên là có rồi, có nhiều là đằng khác. Chúng ta phải quản lý cả việc này à? Chẳng lẽ chúng ta phải giải quyết cả những việc vớ vẩn của các bác gái phố chợ sao? Anh trở thành đội trưởng đội bảo mẫu khi nào vậy hả anh Hàn?”
“Hành động khẩn cấp.”

“Anh Hàn, anh vừa mới nói gì cơ? Biệt thự Du Nhiên Cư sao?”
Phó Lăng Trí cau mặt: “Chẳng phải vẫn yên lành đấy thôi?”

“Đúng, bây giờ chưa xảy ra chuyện gì, nhưng nếu xảy ra thì sao?” Phó Bạc Thao không thích cách dung túng con cái của anh trai mình, nhưng không thể hiện ra mặt: “May là hai mẹ con cô ấy hành động nhanh chóng, nếu chỉ chậm một chút nữa thôi thì việc này không chỉ bùng nổ trên diễn đàn của trường thôi đâu.”
Lúc bảo vệ gác cổng gọi1 điện thoại nội bộ cho bà, bà cảm thấy rất phiền toái, thậm chí hơi nóng nảy khi nhận cuộc gọi.

“Người nhà họ Phó à? Không gặp, bả2o họ về đi.”
Buổi tối, trời đổ mưa phùn.

Tư Vũ cầm ô đi trên đường.
“Các anh làm gì hả?” Phó Lăng Trí bừng tỉnh, gào toáng lên.

Ngay sau đó, mấy người đàn ông lao tới, nhấc bổng bọn họ lên, ném vào trong xe, đóng cửa lại rồi phóng đi.
“Cộc cộc cộc.”

Cánh cửa khép hờ có tiếng gõ nhẹ.
“Có người đang gây rối ở Du Nhiên Cư, đi giải quyết đi.”

Cừu Tây Nguyên câm nín.
Cho dù nghiêm trọng đến đâu thì cũng không nghiêm trọng bằng tổn thất của ông ta.

Phó Nguyên Ngọc không giúp đỡ ông ta đã đành, bây giờ lại còn gây thêm rắc rối cho người anh trai cả này.
Phó Nguyên Ngọc lo lắng con gái mình ra ngoài sẽ gặp phải những người đang chờ ở ngoài cổng, vì vậy lên lầu nói chuyện này với cô.

Tư Vũ đáp “Vâng”, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Mục Lẫm.
Công ty Bona.

Trợ lý Đinh Vĩnh Giang rời khỏi trang web WORLD, bước vào văn phòng: “Sếp Lôi, tài khoản ‘Vùng tối dưới đèn’ đã từ chối đơn hàng của chúng ta.”
Đinh Vĩnh Giang đi tới liếc nhìn một cái, vừa nhìn thấy thông tin trên giấy là người từ thủ đô bèn đọc tiếp.

“Hàn Mục Lẫm sao?”
Hàn Mục Lẫm cầm điếu thuốc trong tay, đi tới đá vào lưng ghế: “Có làm hay không thì bảo, không làm thì cuốn xéo!”

“Làm, làm, làm!” Cừu Tây Nguyên ném miếng khoai tây chiên xuống, hô hào các đồng đội tập hợp rồi lên đường.
Do không thể điều chế ra nhiều thuốc, Tư Vũ thẳng thừng từ chối hàng trăm đơn đặt hàng.

Những loại thuốc quý hiếm không chỉ khó điều chế mà giá nguyên liệu cũng đắt cắt cổ.
Nó vừa học dốt lại toàn làm những trò điên khùng.

Cứ để mẹ con nó kiện đi, con không tin là hai mẹ con nó có thể thắng kiện. Sau này con sẽ không thừa nhận ông là ông nội nữa.” Phó Lâm Hâm gào lên với Phó Trác, sau đó chạy ra ngoài.
Phó Lăng Trí cau mày: “Bạc Thao, không phải chuyện xảy ra với con của chú nên chú mới nghĩ như vậy.”

Phó Bạc Thao cũng nhăn mày: “Em đã nghe đoạn ghi âm đặt điều bôi nhọ hai mẹ con Nguyên Ngọc của Tiểu Hâm, lại còn đưa lên mạng, như thế sẽ khiến hai mẹ con cô ấy phải chịu đựng bạo lực mạng. Anh không biết bạo lực mạng kinh khủng thế nào đâu.”
“Bài viết đã bị xóa rồi, có còn gì nữa đâu. Hai mẹ con cô ấy còn muốn thế nào nữa?”

“Đủ rồi!” Sắc mặt Phó Trác đã xanh mét.
Người này thật sự được mệnh danh là điều cấm kỵ của thành Tứ Cửu.

***
***

Chưa đầy hai mươi phút sau, vài chiếc xe mang biển số đặc biệt tấp vào lề đường bên ngoài cổng khu biệt thự Du Nhiên Cư. Một vài người đàn ông trông hung tợn, mặc đồ rằn ri bước xuống xe.
“Lão già đi ra ngoài còn phải báo cáo với anh chị sao? Thế này còn có tự do cá nhân không hả? Lão già này không có việc gì cả, anh chị về đi cho tôi nhờ.”

Đúng lúc ấy, một giọng nam giới vang lên: “Bố ơi, Bách Phương chỉ là quá lo lắng cho bố.”
Nhà họ Phó.

Phó Lăng Trí bị bắt đi mãi đến tối mới được thả ra.
“Không được, người này thường xuyên lộ diện, thậm chí quá nổi tiếng trên trang web WORLD, người của các gia tộc khác ở thành phố Thân cũng sẽ chú ý đến mọi hành động của hắn. Chúng ta phải tìm kiếm những kẻ vô danh để che giấu một số sự thật. Nếu tìm đến một người điều chế thuốc nổi tiếng sẽ bất lợi cho chúng ta.”

Không biết đám người nhà họ Lôi làm ăn kiểu gì mà thậm chí không thể nghiên cứu và phát triển ra loại thuốc mới nào nên hồn.
***

Tư Vũ đăng nhập trang web WORLD, nhận được rất nhiều tin nhắn yêu cầu kết bạn.
Tư Vũ khựng lại, giơ chiếc ô cao lên một chút để lộ ra khuôn mặt sáng sủa trắng trẻo.

Dưới màn mưa và ánh đèn mờ, những đường nét trên khuôn mặt hơi nhạt nhòa, có điều, đôi mắt tĩnh lặng lại rất sắc bén.
Công ty nhà họ Lôi không chỉ cung cấp dịch vụ tài chính mà còn cung cấp thuốc cho các công ty dược phẩm.

Người của các gia tộc lớn đều tham gia trang web WORLD, thậm chí còn là những nhân vật ở cấp quản lý.
Bố mẹ Đào Hinh Nhiễm ở một bên cũng phẫn nộ giật lấy điện thoại, gào lên: “Chị Phó, chị mau ra đây nói rõ cho chúng tôi biết con gái tôi đã làm gì sai mà mẹ con chị đang tâm hủy hoại tương lai của nó như thế…”

Họ còn chưa nói xong, Phó Nguyên Ngọc đã cúp máy.
Nếu không có hai mảnh giấy trên mặt đất, anh ta thật sự nghi ngờ, không biết những người vừa gây rắc có tồn tại hay không.

***
Lôi Diễm tái mặt: “Người này không thể động vào.”

“Tại sao?”
Chính vì không muốn sử dụng những loại thuốc đắt tiền nên nhà họ Lôi mới nghĩ đến việc tìm kiếm xem có loại thuốc rẻ tiền nào có thể mua về chế biến thành sản phẩm rồi bán lại với giá cao hay không.

Một gia tộc lớn cũng cần nhiều khoản thu nhập.
Phó Nguyên Ngọc tức giận, cười đáp: “Anh cả cảm thấy không có chuyện gì, nhưng theo tôi, chuyện này còn nghiêm trọng hơn tội giết người đấy.”

“Phó Nguyên Ngọc!” Phó Lăng Trí mất hết kiên nhẫn, giận dữ gầm lên.
“Tôi không phải bình hoa dễ vỡ, sao có thể dễ dàng vỡ nát như vậy được.”

Lư Bách Phương ấn huyệt Thái Dương, bất lực nói với người cha già của mình: “Bố, chúng con cũng chỉ muốn tốt cho bố mà thôi. Lần này bố nên cùng chúng con về nhà họ Lư đi ạ, cửa hàng rách nát này cứ để người khác trông coi là được.”
Tư Vũ dừng lại trước một cửa hàng không tên.

Tiếng mưa tí tách át đi phần nào tiếng động bên trong.
Sắc mặt Lôi Diễm tối đi khi nhìn thấy cái tên này.

“Người nhà họ Hàn ở thủ đô. Sao lại có chuyện này được?” Đinh Vĩnh Giang kinh ngạc kêu lên.
Ông cụ Lư không đồng ý: “Con nói gì? Cửa hàng rách nát à? Đây là tiên quán do tổ tiên để lại cho chúng ta đấy.”

Tả Việt không nói nên lời.
Cô hoàn toàn ngó lơ, chỉ nhấp mở bài viết của mình lúc trước, có người đặt hàng, cũng hỏi mua thuốc điều trị ung thư.

Bên dưới còn có khá nhiều đơn hàng khác. Có vẻ như người của bệnh viện muốn đặt mua.
Được rồi, là tiên quán, không phải cửa hàng tồi tàn. Bố, bố thu dọn đi, chúng con về trước đây.” Lư Bách Phương ôn tồn khuyên nhủ.

“Tôi không về.”
Một giờ trước, luật sư Trương Liên Hỉ đã đến nhà họ Phó và nhà họ Đào, thông báo về việc mở phiên tòa vào ngày mai.

Phó Lăng Trí tưởng rằng chỉ có giấy triệu tập của tòa án, nhưng không ngờ hai mẹ con Phó Nguyên Ngọc lại nghiêm túc như vậy.
Chắc hẳn người đó chính là anh.

“Sếp Lôi, người này…”
Bảo vệ nhìn gia đình kia, nhỏ giọng nói: “Chị Phó, còn có cả người nhà họ Đào muốn gặp chị.”

Trong tiếng ồn à7o nhốn nháo, có người giành lấy điện thoại: “Phó Nguyên Ngọc, cô có ý gì hả, ngay cả số điện thoại của anh cả mà cô cũng dám chặn, lại còn7 cử luật sư đến nhà nữa chứ.”
Lôi Diễm cười nhạt, nói: “Xem ra người đó cũng không phải bậc thầy luyện thuốc cao cấp, mà là chúng ta đã bị bệnh nhân ung thư ở thủ đô lừa một vố rồi.”

“Thật ra vị dược sư có tên ‘Bất lưu hành’ cũng là một sự lựa chọn không tồi, mặc dù giá cả đưa ra cao hơn một chút.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.