Hai túi lớn chất đầy dược liệu 1được để trước mặt Tư Vũ. Sau đó, bà đeo túi thơm, phấn chấn ra khỏi nhà.
Tư Vũ cũng uống hai viên thuốc rồi ra ngoài với tinh thần phơi phới. Tả Việt nói: “Vậy làm phiền cháu năng đến thăm ông nhé.”
Tả Văn nghe thấy tiếng nói chuyện bèn đi ra: “Anh chị đến rồi à.” Lư Bách Phương xị mặt, trơ mắt nhìn bố mình lừa gạt cô gái trẻ.
Hai túi dược liệu2 đó thật sự chỉ có giá sáu trăm nghìn, không hề có số lẻ. Nhắc đến bố mình, Lư Bách Phương bất đắc dĩ nói: “Ông vẫn không chịu trở về.”
Ngụy Nguyên lại nói: “Sau này ở đây, cháu sẽ thường xuyên đến thăm ông, cậu mợ cứ yên tâm trở về làm việc của mình đi.” “Việc trở về…”
“Đi đi, đừng đứng đây làm chướng mắt nữa…” Ngụy Nguyên cũng biết rằng cô em gái được nhận nuôi của mình không đơn giản, nhưng cậu không tham gia vào chuyện hậu trường của nhà mình nên không rõ mức độ thực hư.
*** “Tiểu Hân thế nào rồi?”
“Bác sĩ bảo rằng con bé hồi phục rất tốt, nếu không có chị Bách Phương đến kịp thời, có lẽ đã không cứu được con bé.” Cô bước tới cầm lấy điếu thuốc anh đang ngậm rồi tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Hàn Mục Lẫm tặc lưỡi nói: “Nhóc Tiểu Vũ bắt đầu quản anh đây rồi à.” Lúc này ở bãi đỗ xe, đội trưởng Hàn đang dựa vào thân xe nhìn về phía cửa tòa án mà không đi vào.
Người của nhà họ Phó và nhà họ Đào bị buộc phải lên tòa. Buổi sáng.
Tư Vũ vừa ngáp vừa đi xuống lầu. Lư Bách Phương gật đầu hỏi: “Đã điều tra ra hung thủ chưa?”
Tả Văn lắc đầu với vẻ tức giận: “Một khi điều tra ra hung thủ, tuyệt đối không thể bỏ qua.” Tư Vũ quẹt thẻ xong bèn xách túi da rắn còn lớn hơn cả người mình bằng một tay và0 rời đi luôn.
Cánh tay khỏe thật. Đúng lúc Ngụy Nguyên đi ra từ thang máy bên kia.
“Cậu, mợ.” Khóe miệng Lư Bách Phương giật giật: “Con chỉ hỏi thế thôi, đúng là cô bé trông quen quen mà.”
“Con quên quy tắc kinh doanh dược liệu của nhà chúng ta rồi à?” Ông cụ Lư trừng mắt nhìn con gái mình. “Mẹ uống đi.”
Tư Vũ thản nhiên đưa cho mẹ mình một viên thuốc. Vợ chồng Phó Bạc Thao lại càng không thể đến. Sau khi cãi nhau một trận, hai anh em họ không nói chuyện với nhau nữa.
Luật sư hai bên đều có mặt. Như thế cũng đã đủ khiến họ sống không bằng chết.
Phiên tòa bắt đầu. Tư Vũ quay sang gật đầu với Trương Liên Hỉ, chẳng nói lời nào mà đi thẳng vào tòa án.
Vẻ mặt Phó Lăng Trí sượng trân vì bị cô ngó lơ. Trương Liên Hỉ làm việc đâu ra đấy, mọi bằng chứng đều đứng về phía ông ta, điều này rất có lợi cho thân chủ của ông ta.
Luật sư bên kia cũng tranh luận quyết liệt, cố gắng giảm hình phạt xuống mức thấp nhất cho thân chủ của mình. Sau khi lên xe, Tư Vũ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trương Liên Hỉ.
Cô nói với mẹ mình rằng phiên tòa sẽ diễn ra vào buổi chiều, nhưng thật ra là vào buổi sáng. Chỉ vì một chuyện cỏn con mà cứ phải làm ầm ĩ đến tận tòa án.
Cô đang khoe khoang thân phận cô cả Tư của mình sao? Còn là kẻ thù nữa đấy.
Đây là một lời đe dọa cứng rắn. Sau khi chuyển đến huyện Tung Sơn, cháu đã quen chưa?” Lư Bách Phương quan tâm hỏi.
“Có gì mà không quen ạ, cháu vốn dĩ có bạn bè ở đây, đi học cũng không thấy bỡ ngỡ. À phải rồi, ông có chịu trở về nhà không ạ? Khi thấy Tư Vũ đứng trước cửa, sắc mặt họ đều rất khó coi.
Đào Hinh Nhiễm và Phó Lâm Hâm thật sự muốn lao đến xé nát khuôn mặt bình thản của cô. “Không cần anh giúp.”
“Hả?” Nhà họ Phó chỉ có Phó Lăng Trí và Tôn Ưu đến.
Phó Trác không đến là vì không muốn tự làm khó mình. Chậc chậc, mặt mũi thật xấu xí.
Phó Lăng Trí đi đến trước mặt Tư Vũ, lạnh nhạt nói: “Tiểu Vũ, bây giờ cháu rút đơn kiện vẫn chưa muộn, nếu không sau này hai bác cháu ta sẽ trở thành người hai nhà riêng biệt.” ***
Chuyện này liên quan đến học sinh của trường Tung Sơn nên chủ nhiệm giáo vụ và các giáo viên khác đều có mặt. “Vâng.”
*** Tả Việt cạn lời, thầm nghĩ, ông cụ không thể lấy chiếc túi vừa mắt hơn để đựng cho cô bé sao?
Để cô xách h2ai cái túi da rắn đi trên đường, còn ra thể thống gì nữa? Lư Bách Phương nhìn Ngụy Hân đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt trở nên nặng nề: “Người có thể khiến Tiểu Hân bị thương chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.”
Bọn họ đều biết rõ năng lực của Ngụy Hân. “Sử dụng mạng thông tin để phỉ báng người khác thuộc một trong các trường hợp sau đây thì bị coi là ‘tình tiết nghiêm trọng’, được quy định tại khoản 1 điều 246 Bộ luật Hình sự, cùng một thông tin phỉ báng được bấm xem hơn năm nghìn lượt hoặc được chuyển tiếp trên năm trăm lượt…”
Giọng nói đanh thép của Trương Liên Hỉ vang vọng trong tòa án, chặn lại những lời phản bác của bên bị đơn. Một chiếc xe màu đen không bắt mắt đỗ ngoài cổng khu biệt thự Du Nhiên Cư hạ kính xe xuống.
Người đàn ông gác tay lên cửa sổ xe, để lộ ra khuôn mặt điển trai đầy cuốn hút. “Vâng.”
“Con gái mẹ khéo tay thật đấy!” “Tiểu Nguyên vẫn chưa trở về trường à?” Tả Việt hỏi.
Ngụy Nguyên chỉ vào trong phòng bệnh: “Cháu đưa đồ ăn khuya cho mẹ cháu rồi trở về trường.” Tối hôm qua Phó Trác đã gọi điện thoại cho Phó Nguyên Ngọc, có điều, chuyện này liên quan đến con gái mình nên bà cũng không nể mặt ông mà rút đơn kiện.
“Chỉ là một vụ kiện nhỏ, nhóc Tiểu Vũ không cần phải lo lắng, đã có anh đây, chắc chắn sẽ khiến họ phải chịu hình phạt cao nhất.” Tôn Ưu kéo con trai mình lại với sắc mặt tái mét: “Hâm Hâm, đừng tới đó, bồng bột trước cửa tòa án là được một mất mười đấy con ạ.”
“Mẹ, con muốn xé xác con khốn thiểu năng đó.” Hai mắt Phó Lâm Hãn đỏ ngầu, cao giọng nói. Ông già tính toán rồi ngẩng đầu cười tít mắt, đẩy m7áy quẹt thẻ.
Tư Vũ thản nhiên lấy thẻ ra. Phó Nguyên Ngọc không biết phải nói gì nhưng vẫn nghe theo lời Tư Vũ.
Sau khi uống viên thuốc, bà bỗng cảm thấy cả người sảng khoái hẳn. “Nhóc Tiểu Vũ.”
Cách gọi đặc biệt này đủ để Tư Vũ biết ai đang gọi mình mà không cần ngẩng đầu lên. “Túi thơm.”
Phó Nguyên Ngọc đưa lên mũi ngửi: “Thơm quá, con làm à?” Trước cửa tòa án.
Trương Liên Hỉ cầm túi tài liệu chạy tới: “Cô Tư.” Sau khi hiểu được điều này, Phó Lăng Trí đã vững tin hơn.
Cùng lắm là có tiền án, không thể vào được một trường trung học tốt. Phó Nguyên Ngọc sửng sốt: “Con lấy ở đâu thế?”
“Con tự vo viên đấy.” “Hôi.”
“Anh đây có hôn ai đâu, hôi thì hôi chứ sao.” Hàn Mục Lẫm dựa bên cửa xe nghe thấy rõ ràng, anh nheo mắt lại, nụ cười mỉa mai trên môi dường như đóng băng.
Đó là người nhà của nhóc Tiểu Vũ sao? Đây là điều mà hai gia đình quan tâm nhất.
Tư Vũ hoàn toàn không bận tâm đến việc họ có bị kết án hay không mà chỉ muốn hủy hoại tiền đồ của họ. Trẻ vị thành niên phạm tội, có rất nhiều lỗ hổng để luồn lách nên luật sư bên kia rất tự tin.
Đào Hinh Nhiễm và Phó Lâm Hâm sẽ không bị kết án, chỉ có thể kết luận rằng họ phạm phải một số tội mà luật hình sự quy định, chỉ phải chịu trách nhiệm dân sự hoặc trách nhiệm pháp lý khác. Phó Nguyên Ngọc đã ăn mặc chỉnh tề.
“Tiểu Vũ, buổi sáng mẹ phải đến công ty, buổi chiều sẽ đi cùng con đến tòa án.” ***
Lư Bách Phương và Tả Việt đi vào bệnh viện Nhân Đường, đến phòng bệnh VIP. “Mẹ mang theo cái này đi.” Tư Vũ ném một chiếc túi thơm cho bà.
“Đây là gì vậy?” Tư Vũ gật đầu với ông ta, sau đó quay đầu lại, khẽ nhăn mày khi thấy Hàn Mục Lẫm yêu nghiệt đang dựa vào xe châm điếu thuốc.
Anh lại hút thuốc. Chẳng lẽ cô gái không cần giữ thể diện cho mình à?
“Để đền đáp ơn cứu mạn7g của cô bé, hai cái túi này coi như là ưu đãi, không tính số lẻ là sáu trăm nghìn tệ.” Ông ta lại nộp chứng cứ quan trọng nhất lên, chứng cứ bản điện tử và bản giấy đều được chuẩn bị đầy đủ.
Cộng thêm những điều lệ tội phạm vị thành niên mới được sửa đổi được thêm vào một cách hợp lý, rằng hai đứa trẻ có đủ khả năng nhận thức để cấu thành hành vi phạm tội.