Một nhóm người đứng trên con đường núi nhìn chằm chằm vào chiếc xe bị chặn phía trước. ***
Tại một làn đường khác cách nơi xảy ra vụ việc không xa, một bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở ngã tư chờ mấy chiếc xe đi qua. “Vâng.”
*** “Đội trưởng Hàn, anh ta là nghiên cứu sinh tên Từ Lâm Phi, đã tốt nghiệp một trường đại học khoa học kỹ thuật nổi tiếng ở nước ngoài và giành được rất nhiều giải thưởng. Anh ta cũng chính là người đã nghiên cứu ra robot gây sốt cách đây một thời gian. Gã này được phết, robot của anh ta còn ghê gớm hơn cả sản phẩm của mấy tên người nước ngoài. Chỉ tiếc là tư tưởng quá đen tối.”
“Lai lịch đẹp như thế mà lại ẩn nấp trong bóng tối, thật vô lý. Công trình nghiên cứu đó rất hay, những người nước ngoài đã đá cậu về à?” Hàn Mục Lẫm chợt hiểu ra khi nhìn thấy vẻ mặt của Từ Lâm Phi: “Hóa ra là vậy.” Cừu Tây Nguyên đang lấy làm thắc mắc thì giọng nói của Hàn Mục Lẫm vang lên: “Xem ra chúng ta đã bỏ lỡ rồi.”
“Là sao?” Thấy bà tự trách, Tư Vũ thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ, con giải quyết được.”
“Tất cả là do mẹ không tốt.” Người nọ định đi tới xách cô lên nhưng cuối cùng đã kìm nén lại.
Ánh mắt của cô khiến hắn cảm thấy khó chịu. “Cậu có nhìn thấy rõ diện mạo của người đó không?”
“Có. Anh còn nhớ tin đồn mấy năm trước ở thành phố Thân chứ? Hắn chính là kẻ bị nhà họ Lôi đuổi đi.” Hàn Mục Lẫm cầm lấy lá thư. Người nọ nuốt nước miếng quay đầu chạy đi. Câu trả lời của nhà họ Lôi rất rõ ràng, đội quét dọn cứ thoải mái bắt người, nhà họ Lôi sẽ không xen vào, thậm chí còn có thể giúp một tay.
“Đúng là đồ cáo già.” Một người đàn ông trẻ tuổi toàn thân bốc mùi va vào cô.
Cô quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đó. “Ầm ầm ầm!”
Họ trông thấy Hàn Mục Lẫm đá đổ một chiếc xe với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, rồi nhảy ra phía sau như một cơn gió và ẩn núp. Bây giờ Tư Quảng đang ở thành phố Thân, dù tức giận đến đâu cũng chẳng làm gì được.
Sau khi từ công ty trở về, Phó Nguyên Ngọc vẫn chưa dám tin đây là sự thật. Hôm nay, Khương Thỉ đưa hai bộ da khô về thành phố Thân, có vệ sĩ đi theo bảo vệ.
Ông ta cậy mình có chút năng lực nên không sợ gì cả. Các thành viên ở đằng sau nhào tới bắt lấy đối tượng họ đang truy đuổi.
Người đàn ông bị đè chặt đến mức không tài nào vùng ra được, càng không thể nói nên lời. “Ăn gì cũng được.”
Nói đoạn, Tư Vũ đi lên lầu. Có thành viên thật sự lật anh ta lại, mọi người đều chửi thề khi nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai trẻ.
Hàn Mục Lẫm cúi xuống nhìn anh ta: “Đến từ đâu? Có quan hệ gì với người đứng sau kiểm soát virus?” “Đừng làm hại người vô tội, nhẹ nhàng kín tiếng thôi.”
“Tôi biết rồi.” Cừu Tây Nguyên khoát tay, chỉ huy một nhóm người đi v7òng quanh núi để tìm kiếm. Nhà họ Lôi.
Thẻ vàng thứ hai xuất hiện trên bàn của Lôi Tương Giang. Khương Thỉ ngã chúi về phía trước theo quán tính, đang định chửi rủa thì thấy tài xế trợn tròn mắt chỉ tay về phía trước: “Sếp, sếp Khương… Hình như xe của chúng ta đâm vào thứ gì đó.”
Ông ta nhìn phía trước nhưng không thấy gì, bèn cáu kỉnh chửi thề: “Đằng trước có cái quái gì đâu, cho xe chạy tiếp đi.” “Anh Hàn, có lẽ người đó vẫn còn ở huyện Tung Sơn, không biết hắn tìm thứ gì ở huyện Tung Sơn mà cố chấp thế.” Cừu Tây Nguyên vừa ăn bánh bao vừa ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời.
Hàn Mục Lẫm ném thư cho anh ta: “Sắp xếp nhân lực đi.” “Con thắng kiện rồi ạ.”
Phó Nguyên Ngọc lại hối hận vì sơ ý quên mất chuyện quan trọng của con gái mình. “Phải bắt được thủ phạm trước khi xảy ra vụ tấn công thứ ba.”
*** Quả nhiên chuyện này liên quan đến nhà họ Lôi.
Họ đã theo dõi ở đây rất lâu, chỉ nhìn thấy những chiếc xe đi ra khỏi đường hầm, nhưng không thấy bóng dáng người đó. Lối ra vào huyện Tung Sơn có khá nhiều người qua lại.
Tư Vũ đứng trước một cửa hàng bán gà rán, ngẩng đầu nhìn suất ăn đã được bày sẵn. Nói đoạn, Hàn Mục Lẫm nhảy vào làn xe, di chuyển thoăn thoắt dưới camera giám sát.
“Đội trưởng Hàn, phải kín tiếng, kín tiếng mà…” Thành viên kiểm soát camera ở phía sau lên tiếng. Hàn Mục Lẫm đi đến bên cạnh anh ta: “Cậu sao rồi?”
“Chút độc này không giết được tôi đâu.” Tảng đá đập vào những chiếc xe không biết từ đâu rơi xuống.
Khương Thỉ bị dồn vào một góc, trước khi mất đi ý thức, ông ta nhìn thấy một cô gái và một con mèo đen từ phía trước đi tới. Thấy vậy, chàng trai liền ngoảnh mặt đi.
Thiết bị đã ghi lại diện mạo của anh ta, sau khi máy chạy, danh tính của người đàn ông đã được xác định. “Vâng.”
“À phải rồi, vụ kiện lần trước…” Mấy ngày nay bà quá bận rộn nên quên mất chuyện mở phiên tòa. Anh ta mím môi, không nói gì.
Trước thái độ ngoan cố này, đội trưởng Hàn tặc lưỡi, giơ tay ra hiệu cho đội viên của mình lấy máy quét định danh ra. Hàn Mục Lẫm đánh thành viên vừa nói một cái: “Nhìn cái gì, bay lên thôi.”
Mọi người câm nín. “Trên trời.”
Hàn Mục Lẫm đứng trên cột điện vô thức lấy bật lửa ra châm, sau đó chợt nhớ ra mình đang đứng trên cột điện nên lại cất đi. Liệu cứu sống được hay không thì phải phụ thuộc vào vận may của họ.
*** “Xe không à?”
Các thành viên xán lại nhìn, không khỏi kinh ngạc. “Cho dù có bao nhiêu nhóm thì cũng phải bắt bằng hết.”
“Có hai điểm đáng nghi. Thứ nhất là những con chó biến dị nhắm vào cô gái nhỏ của anh, thứ hai là chúng từ đâu chạy ra?” Con mèo nhảy lên cửa sổ xe, kêu “meo” với người trong xe.
Những chuyện xấu xa mà nhóm người này gây ra đủ để khiến bọn họ bị tử hình. Phía sau, các đội viên chạy ra, đôi mắt như bị mù khi thấy đội trưởng Hàn đứng dưới ánh nắng mà vẫn chói lóa.
Một người trong số họ nuốt nước miếng, đưa cho anh thư hồi âm vừa nhận được: “Đội trưởng Hàn, người nhà họ Lôi trả lời.” Các thành viên đều háo hức muốn thử.
Một phút sau. Có điều anh đã lách người nhanh như chớp, kín tiếng cái gì chứ.
Một thành viên khác hỏi: “Làm thế nào bây giờ?” Ông ta giận tím mặt: “Thằng ranh này coi nhà họ Lôi chúng ta là chỗ nào, muốn cho thẻ vàng liền gửi thẻ vàng sao.”
Ông ta ném tấm thẻ vàng lên bàn. Vân Diệu đã thay đổi.
Tin tức được công bố, công ty Vân Diệu thật sự đã rơi vào tay Phó Nguyên Ngọc. “Xì.”
Người bị bắn tái mặt, lập tức chuyển làn đường. “Đội trưởng Hàn, trên trời.”
“Chết tiệt! Tên đó bay lên không trung rồi thì phải!” Chưa đầy hai phút sau, hai bên đã gặp nhau.
“Ầm!” “Bắt ai?”
“Lôi Bách Đào.” Cừu Tây Nguyên cúi đầu đọc thư, trên đó là cái tên được nhà họ Lôi tiết lộ.
“Thật sự là người này sao? Anh Hàn, anh tin rằng chỉ có một mình Lôi Bách Đào tạo ra thứ đó à?” Người đàn ông nhíu mày nhìn kết giới trước cửa, hắn đã làm đủ mọi cách mà vẫn không thể đến gần cửa điện thờ.
Khó khăn lắm mới chờ được nhóm người kia rời khỏi thôn Hà Đông, nhưng bây giờ lại bị thứ quái quỷ này chặn lại. Tiếng bật lửa vang lên trong buổi sáng yên bình.
Ánh nắng ấm áp khiến bóng dáng cao ráo thẳng tắp như cây trúc của người đàn ông trở nên dịu dàng hơn. “Thuật ngụy trang, ngụy trang siêu đẳng.”
“Mẹ kiếp!” Trên cột điện đều là những đội viên đã ngụy trang.
Thiết bị vừa được nâng lên… Khương Thỉ nổi giận, đá vào lưng ghế lái: “Trên đời này làm gì có ma với quỷ, lái xe đi!”
Chiếc xe cố gắng khởi động nhưng vẫn không thể di chuyển, cứ như đã bị thứ gì đó chặn lại. Hàn Mục Lẫm đút tay túi quần, dán mắt vào dòng xe cộ qua lại trước mặt.
Các thành viên còn lại đan7g dùng kỹ thuật công nghệ thông tin để tìm kiếm mục tiêu bỏ trốn giữa các xe cộ đi qua. Người đàn ông nhận ra có người đang nhìn mình, bèn quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt hung ác và nham hiểm.
Tư Vũ vẫn thản nhiên, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như mặt hồ. Hắn không cam lòng.
“Nếu thật sự là tổ tiên nhà họ Lôi thì hãy cho tôi vào đi.” “Hãy cẩn thận, họ sử dụng chất độc đấy.”
Hàn Mục Lẫm lao tới từ hướng khác một cách nhanh chóng. “Đội trưởng Hàn, có lẽ người đó đeo thiết bị 2chặn quét tia hồng ngoại, ngay cả các camera đường phố cũng không ghi lại được dấu vết của người này.”
“Vậy thì dùng khả năng nguyên 0thủy nhất để tìm kiếm đi, có lẽ khoa học kỹ thuật thật sự bị tê liệt trước loại người này cũng nên.” “Đội trưởng Hàn, làm gì với hắn bây giờ?”
“Đưa về giải phẫu.” Nói đoạn, Hàn Mục Lẫm xoay người đi về phía Cừu Tây Nguyên. Mắt Phó Nguyên Ngọc đỏ hoe, lấy điện thoại ra, phát hiện có mấy số điện thoại bị chặn gọi đến. Bà coi như không nhìn thấy mà gọi cho một người khác hỏi thăm vụ kiện hôm đó.
Buổi trưa. Tư thế bật nhảy tuyệt đẹp của anh khiến các thành viên bên dưới trầm trồ khen ngợi.
Hàn Mục Lẫm giơ súng lên bắn đối tượng đang chạy rơi xuống đất, sau đó cũng nhảy xuống theo. Lúc này, ông ta đang ngồi trên xe và có một cuộc điện thoại đã mã hóa với Tư Quảng.
Chiếc xe đột nhiên phanh gấp. “Không sao.”
“Tiểu Vũ.” “Mẹ kiếp, ngầu vậy. Anh Hàn, tình hình bên anh thế nào?”
“Chuẩn bị bắt chim.” Anh nói câu này với các thành viên khác, rồi nhảy đến một vị trí cao hơn. “Con đói.”
“Được, mẹ đi nấu cơm cho con, con muốn ăn gì.” Trợ lý nhặt tấm thẻ lên, mở lá thư đằng sau ra.
Đây là?” Cừu Tây Nguyên tức tối nói: “Hắn đã chạy vào trong đường hầm, tên này đang đe dọa chúng ta đây mà.”
Đối phương biết rằng họ sẽ không đùa giỡn với tính mạng của dân thường nên mới chạy vào đường hầm. Người bên dưới không hề phát hiện điều này, nếu có ai ngẩng đầu lên thì chỉ thấy những chấm đen và cho rằng thợ điện đang kiểm tra đường dây.
“Cậu chủ Hàn đâu?” Giọng nói của Cừu Tây Nguyên vang lên. Đằng trước không có gì, xung quanh cũng chẳng có chiếc xe nào, đúng là gặp ma rồi.
“Ầm!” Bây giờ chẳng qua là tiễn bọn họ đi trước mà thôi.
Không đúng, chẳng phải vẫn còn mấy tên còn sống ư? Trực giác nói cho hắn biết rằng phải bóp chết cô mới an toàn.
Tư Vũ phớt lờ hắn, xoay người đi xa. Người đàn ông đó đã hóa trang.
Thuật ngụy trang rất khá. Hàn Mục Lẫm đưa tay kéo sợi dây điều khiển trong xe ra, nheo mắt lại, tặc lưỡi nói: “Có người giỏi công nghệ ra ngoài gây chuyện, phải tìm bằng được rồi bắt về giải phẫu.”
“…” Tư Vũ vừa bước chân vào cổng trường liền nhìn về một hướng.
Đúng lúc đó, bên ngoài điện thờ ở thôn Hà Đông. T1iếng bật lửa vang lên, nhưng sau đó bàn tay cầm điếu thuốc lại buông xuống.
“Anh Hàn, tên đó lẩn trốn trong dòng xe cộ, khó tìm lắm.”2 “Kẻ bị bắt đã khai những gì?”
Chúng tôi ép hỏi thế nào cũng không moi ra được tên của Lôi Bách Đào. Liệu có phải còn có một nhóm người khác đứng đằng sau gây chuyện không?” “Tiểu Vũ, bây giờ Vân Diệu đã là của mẹ ư? Đây có phải là mơ…” Phải chăng bà đã quá may mắn?
“Vâng, công ty đã thuộc về mẹ, mẹ hãy kinh doanh thật tốt, điều gì không hiểu thì có thể tìm người giúp đỡ. Phụ nữ cần phải độc lập.” “Mẹ rất tốt.”
“Mẹ lại quên mất một chuyện quan trọng như vậy. Tiểu Vũ, mẹ xin lỗi… Mẹ không xứng làm mẹ.” Còn chửi thầm tài xế là đồ ngu xuẩn.
“Không, không phải… là quỷ dẫn đường ma đưa lối đấy.” Từ Lâm Phi vùng dậy nhưng lại bị cả đám người khống chế.
*** “Đội trưởng Hàn, chính tên này đã buộc chúng ta phải lên trời, ngông nghênh gớm.”
“Lật người hắn lại xem mặt mũi trông như thế nào.” Người đi vào đường hầm bất ngờ đấm về phía trước khiến một nửa đường hầm sập xuống.
Cừu Tây Nguyên và Hàn Mục Lẫm dừng lại. “Tiên sư nhà nó, bọn chơi đểu.”
Thấy các đồng đội ngã trên mặt đất, Cừu Tây Nguyên tức giận cài nút trang bị, vừa truy kích vừa báo cáo với đội trưởng: “Anh Hàn, kẻ địch là cổ võ giả, thật xui xẻo khi gặp phải loại người này.” ***
Buổi sáng ngày hôm sau. Phó Nguyên Ngọc bỗng ôm chầm lấy Tư Vũ khiến cô sững người.
“Tiểu Vũ, sau này mẹ sẽ kiếm tiền nuôi con, không cần dựa vào nhà họ Tư nữa.” Họ chỉ biết lái xe, bay lên bằng cách nào?
Đối phương dùng giá đỡ để bay lên, loại công nghệ đen này thật đáng gờm. Dân công nghệ bây giờ đỉnh thật đấy.”
“Mẹ kiếp, bay lên không trung thật rồi này.” Các camera xung quanh chuyện động rất nhanh, khi người trên dây điện nhảy lên còn tóe ra tia lửa.
Họ đi trên dây điện mà như thể đi trên mặt đất bằng phẳng. “Còn theo dõi camera làm gì nữa, đi theo đội trưởng Hàn thôi.”
Mọi người cất máy tính và các thiết bị vào ba lô, sau đó đeo lên lưng, vội vàng theo sau. Người đàn ông gào lên nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Vì vậy tin đồn ấy là giả.