Tư Bảo Giang đã trở về sau nhiều ngày.
Tư Quảng cũng vội vã từ công ty ở thành phố1 Thân trở về, vừa bước vào cửa đã tươi cười hỏi: “Bố, sao bố về sớm thế? Chẳng phải bố nói là phải một thời gian nữa mới về ư?”
2
Tư Bảo Giang đứng hàng thứ tư trong nhà họ Tư, là anh con bác của Tư Vệ Bình. “Tư Vũ, tôi tin cậu.”
Cô gật đầu, hiểu cậu ta đang nói gì.
Sau ngày hôm đó, Tôn Mục Sâm không còn đi cùng Cố Tuyển Diên nữa, cậu ta muốn bạn thân của mình phải tự kiểm điểm. Thuốc của người ở biên giới đặt mua ngày mai mới điều chế xong, Tư Vũ chống tay lên má nghĩ cách kiếm tiền.
Muốn có cuộc sống tốt thì phải có tiền bạc dắt lưng.
Dù ở thời đại nào thì đây vẫn là chân lý không bao giờ thay đổi. Tư Vũ cầm lấy gà rán, đi về một hướng khác.
Tả Văn quay đầu lại nhìn cô: “Tiểu Nguyên, cô bé đó là bạn học của con à?”
“Không phải, cậu ấy là học sinh trường Tung Sơn.” Tư Quảng cau mày: “Chẳng lẽ thật sự phải đón con bé trở về sao?”
Tư Bảo Giang điềm nhiên đáp: “Đón nó về cũng không có gì xấu. Để nó ngay dưới mí mắt của mình vẫn tốt hơn để ở bên ngoài, không biết gì về nó cả.”
Tư Quảng muốn nói rằng cứ loại bỏ Tư Vũ có phải gọn gàng hơn không. Phản ứng của cậu đã nói lên tất cả.
Tả Văn nghiêm mặt: “Tiểu Nguyên, cô bé đó đúng là rất xinh đẹp. Ở độ tuổi của con vẫn chưa có cái nhìn chuẩn xác, đến khi trưởng thành con sẽ biết cô gái như thế nào mới thích hợp với mình. Con cũng biết rõ nhà họ Ngụy chúng ta, mẹ không coi trọng việc môn đăng hộ đối…”
Nói đến đây, sao Ngụy Nguyên còn không hiểu ý mẹ mình cho được. “Gần đây con có chú ý đến tình hình nhà Đệ Ngũ không?”
Tư Quảng thoáng ngẩn người, sau đó lắc đầu.
Dạo này ông ta chỉ quan tâm đến công ty Vân Diệu ở huyện Tung Sơn, không để ý đến tình hình nhà Đệ Ngũ. Nhắc đến Tư Chính, Tư Quảng lại cau mày: “Bề ngoài thì chú Sáu dạy bảo Tiểu Duệ mọi thứ, còn đích thân dẫn theo thằng bé tham gia các cuộc họp quan trọng của gia tộc. Nhưng con luôn cảm thấy chú Sáu và Tư Chính không thật sự tiếp nhận Tiểu Duệ. Dù sao nó cũng không phải con ruột của Tư Chính, cho nên khó tránh khỏi việc đề phòng thằng bé.”
Tư Bảo Giang tiếp lời: “Thím Sáu sắp trở về, bảo vợ con năng tiếp xúc với thím ấy vào. Phụ nữ với nhau dễ nói chuyện hơn.”
Con sẽ nói với cô ấy.” Bà ta cau mày khi cô quay đầu lại.
Đó chính là cô gái đã làm rơi túi xách của bà ta ở bệnh viện Nhân Đường.
Ngụy Nguyên giơ tay đáp: “Con đến ngay đây,” rồi nói với Tư Vũ: “Cậu lấy gà rán rồi về nhà luôn đi, buổi tối ở bên ngoài không an toàn đâu. Tôi đi trước nhé.” Chính vì thế cậu mới đến huyện Tung Sơn.
“Mẹ à, nếu mẹ cứ như vậy thì con sẽ ra nước ngoài đấy.”
“Được được, mẹ không can thiệp vào việc con kết bạn nhưng bây giờ có bạn gái vẫn còn quá sớm. Đợi đến khi con lên đại học rồi yêu đương cũng không muộn.” Tư Bảo Giang không hài lòng: “Con không cần so bì với Tư Chính, bây giờ nó chỉ là một kẻ vô dụng, thậm chí còn chẳng thể sinh con nối dõi tông đường. Từ lâu, mọi thứ của nhà họ Tư đã không còn liên quan đến nó. Sau này tất cả đều sẽ thuộc về Tư Duệ.”
Vì thế cần phải chú trọng vào cậu ta.
Trước đây, họ đã phải tốn không biết bao nhiêu công sức mới có thể ép Tư Chính nhận Tư Duệ làm con thừa tự. Đón cô về để thêm chướng mắt à?
Tư Bảo Giang chậm rãi giải thích: “Cuộc chiến giữa đám con cháu trong gia tộc rất khốc liệt, với đầu óc của nó, không có Tư Chính bảo vệ thì không thể nào tồn tại trong gia tộc được đâu. Nếu hai mẹ con nó trở về, Tư Chính sẽ phạm phải nhiều sai lầm hơn.”
Những lời này đã nhắc nhở Tư Quảng. Ý mẹ cậu là coi trọng việc môn đăng hộ đối.
Tả Văn mong rằng con trai mình sẽ kết bạn với những người có địa vị tương xứng, như vậy mới có lợi nhất đối với cậu.
Ngụy Nguyên hơi phản cảm với những điều này. Dưới ánh đèn đêm, Tư Vũ đang định lấy tiền ra mua gà rán, bỗng nhiên có một bàn tay đưa tiền ra.
Ngụy Nguyên cúi đầu nhìn cô với nụ cười rạng rỡ có mùi nắng ấm.
“Tôi nhìn từ xa còn tưởng là ai.” Lần thi thử thứ hai vừa rồi, cả lớp đã thất bại trong việc công kích Tư Vũ.
Học sinh cả trường đều biết rõ việc Đào Hinh Nhiễm và Phó Lâm Hâm bị kiện.
Bây giờ không có ai dám đứng ra “chơi” Tư Vũ. Gần đây Cố Tuyển Diên đã thay đổi quá nhiều.
Thấy Tư Vũ không để tâm, Tôn Mục Sâm lúng túng gãi đầu.
*** Cô không thể gióng trống khua chiêng đào những thứ như văn vật, vàng bạc được chôn dưới lòng đất hàng nghìn năm trước.
Trăm năm trước, cô cũng không ngờ rằng thế giới này lại thay đổi nhanh chóng đến vậy, không biết tiền giấy hồi xưa có còn sử dụng được hay không?
Nếu cô lấy những thứ đó ra thì việc đầu tiên phải làm là giao nộp cho nhà nước. Bà ta cau mày nói: “Con đến Tung Sơn không phải để kết bạn với các cô gái.”
Ngụy Nguyên đỏ mặt: “Mẹ, mẹ nói gì thế, cậu ấy không phải là bạn gái của con.”
Cậu vẫn đang theo đuổi, nhưng không rõ là cô có biết rằng cậu đang lên kế hoạch theo đuổi cô không. Ông ta liền cười nói: “Bố nói đúng, quả thật trong hai năm mẹ con họ rời đi đã giúp Tư Chính ngồi vững ở vị trí lãnh đạo của tổng công ty.”
***
Trong tiết học hôm thứ sáu, mọi người đều lộ vẻ buồn chán. “Các gia tộc đang đối chọi gay gắt, nếu vẫn không có người đứng ra chủ trì đại cục thì tình hình này vẫn sẽ tiếp diễn. Cổ võ giả càng ngày càng ít, vì vậy nhất định phải tìm ra điện thờ trong lời đồn. Một khi sự việc ở huyện Tung Sơn bị bại lộ thì chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn.”
Tư Quảng đã hiểu ra: “Thế nên bố trở về sớm để đi đến huyện Tung Sơn một chuyến ạ?”
Tư Bảo Giang không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tư Duệ đã học được gì từ Tư Chính rồi?” Vì thế, cô vẫn phải kiếm tiền.
Sau giờ học buổi tối, Tư Vũ đang đi ra ngoài cổng trường thì bị Tôn Mục Sâm gọi lại: “Tư Vũ.”
Cô dừng bước. “Là chuy2ện liên quan đến điện thờ phải không ạ?”
Tư Bảo Giang gật đầu: “Tư Duệ cũng đã gửi cho bố rất nhiều tin nhắn, chú Sáu con vẫ0n muốn gạt những người khác ra ngoài, không tiết lộ điều gì với bố.”
Sắc mặt Tư Quảng hơi thay đổi: “Lần này bố ra ngoài có thu hoạch được gì không?” “Gà rán ở đây rất ngon.”
“Tiểu Nguyên.”
Tả Văn và Ngụy Nguyên đi ra ngoài, nhưng mới đi được vài bước đã thấy con trai mình chạy về phía một cô gái. Ông ta liếc nhìn con trai mình: “Sao, con 7không muốn bố về à?”
“Xem bố nói kìa, sao con lại không mong bố về chứ. Có điều, lần này bố về sớm hơn một tháng, con còn đa7ng nghĩ không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không.”
“Nhận được tin nhắn của chú Sáu con nên bố về luôn.” Tư Quảng cụp mắt, không dám nhắc đến chuyện công ty ở huyện Tung Sơn đã bị vợ Tư Chính lấy mất.
Đây là một sự sỉ nhục đối với ông ta.
Sau một hồi im lặng, Tư Bảo Giang lại nói tiếp: “Nghe ý của Tư Duệ thì những người khác trong gia tộc muốn đón con gái của Tư Chính trở về. Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, tuy rằng đầu óc con bé có vấn đề thì nó vẫn là cháu gái ruột của mình.” Ngụy Nguyên sải bước đi xa, tâm trạng vui vẻ đã bị phá vỡ.
***
Buổi tối, những người đòi nợ đến đập cửa kính, khiến nhà họ Phó sợ hãi.
Phó Bạc Thao cũng mới biết chuyện Phó Lăng Trí và Tôn Ưu nợ chồng chất khi đầu tư mở công ty, đến giờ vẫn chưa tìm được người ôm tiền bỏ trốn thì những người đòi nợ lại chạy đến đây.