Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 63: Anh hàn, mẹ vợ anh kìa



“Bố và Yến San vẫn đang ở trong bệnh viện, anh cả không giải thích với em rốt cuộc chuyện này là thế nào ư?”

Phó Bạc Thao che chở hai ckon của mình, nhìn vợ chồng Phó Lăng Trí sắc mặt đã tái nhợt. Tuyển chức vụ gì đấy? Nặn thuốc à?]

[Không phải, tuyển tổng giám đốc của công ty chính thức đấy.]
Tôn Ưu bừng tỉnh, xông lên định đánh anh nhưng bị anh ấn vào trán, khiến bà ta loạng choạng lùi lại, ngã phịch xuống đất.

“Cậu… Cậu là ai, tại sao lại xen vào chuyện gia đình chúng tôi…” Phó Lăng Trí đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
Sau khi xem thông tin của hai người, cô tiến hành điều tra thêm.

Chỉ mất vài phút, cô đã tìm ra tất cả thông tin của họ.
Sắc mặt bà tối sầm khi nghe điện thoại của họ.

“Nguyên Ngọc, đừng cúp máy, cô mà cúp máy thì tôi sẽ đưa bố đến đấy.”
[Người này điều chế thuốc, nghe nói rất thần kỳ.]

[Thật hay giả vậy?]
Cuối cùng, Tư Vũ chọn hai người này rồi dặn họ ngày mai đến Vân Diệu báo danh.

***
Bây giờ có rất nhiều chị gái giàu có xem phát sóng trực tiếp, tiền thưởng cũng dần tăng lên.

Tư Vũ tắt phát sóng trực tiếp, mở cửa sổ ra, xách con mèo lên rồi ném xuống lầu.
Hai ngày nay nó đều phát sóng trực tiếp và còn giúp cô bán thuốc.

Đã có mấy chị gái xinh đẹp đặt mua thuốc làm đẹp, toàn là những thứ lặt vặt.
Những việc khó cứ giao cho người khác là được.

“Bố con… đã dạy con những điều này sao?”
Hàn Mục Lẫm hất ông ta ra.

Phó Lăng Trí đập vào cột điện, chảy máu mũi.
Trên trang WORLD có mục tuyển dụng, ở đây có rất nhiều nhân tài, trong đó có người tuyển dụng và người ứng tuyển. Cô đăng bài tuyển dụng bằng ID “Vùng tối dưới đèn”. Mới đầu đã có người tinh mắt, nhanh chóng chạy vào xem đồng chí “Vùng tối dưới đèn” là người ở đâu.

[Tuyển dụng ẩn à, trò gì đây?]
“Rầm!”

Trong lúc giãy giụa, Phó Nguyên Ngọc đạp vào ghế lái đằng trước. Khi chiếc xe dừng lại, bà vội vàng đập cửa.
[Xem bài ở mục dược liệu ấy.]

Có sáu người chủ động gửi lời mời kết bạn với Tư Vũ. Cô từ chối lời mời, tuyển dụng qua tin nhắn riêng, lại kết hợp những điều như chiều cao, học vấn, nhân phẩm, năng lực, để tìm ra ứng viên phù hợp. Không chỉ tuyển tổng giám đốc mà còn tuyển cả trợ lý.
“Không được báo cảnh sát.” Phó Lăng Trí lập tức ngăn cản.

“Nếu không báo cảnh sát, bọn trẻ sẽ bị thương mất.” Phó Bạc Thao lấy điện thoại ra.
“Làm vậy thì chúng ta lại phải quà cáp đi lại với người của Cục cảnh sát. Không được báo.”

Phó Bạc Thao giận không để đâu cho hết: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn sĩ diện, để hàng xóm nhìn thấy như này cũng được à?”
Hai ngày nay Tôn Ưu vẫn luôn hoảng hốt, vừa nghe thế liền nổi đóa: “Giải cthích cái gì, em gái chú ở biệt thự, ăn ngon mặc đẹp, có từng nghĩ đến việc nhà họ Phó chúng ta phải chịu khổ ở đây không?”

“Chuyện nàay liên quan gì đến Nguyên Ngọc.”
Phó Lăng Trí giữ chặt em gái mình, không cho bà vùng vẫy.

Nghe vậy, tài xế liền nhấn ga.
“Ngày mai hai người này sẽ đến công ty báo danh, mẹ chuyển sang làm chủ tịch đi.”

Cô đã tìm được người quản lý.
Hàn Mục Lẫm lườm Cừu Tây Nguyên một cái.

Anh ta khẽ ho khan: “Mẹ của cô bé kia đang bị bắt nạt, có cứu không?”
Tiếng ồn ào bên ngoài khiến Tư Vũ tạm dừng việc điều chế thuốc, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới và trông thấy Phó Nguyên Ngọc đi ra ngoài với vẻ mặt khó coi.

Con mèo đen đang livestream bèn quay đầu lại nhìn.
Mới đầu anh ta còn tưởng rằng đây là vụ bắt cóc, nhưng hóa ra là cô con gái bất hiếu.

Làn khói đen vô hình bay lơ lửng trên nóc xe.
Bà lấy lại bình tĩnh, đáp: “Không, không sao… Cảm ơn cậu.”

Hàn Mục Lẫm chỉ đáp “Vâng” rồi lấy một điếu thuốc trong túi ra cầm trong tay.
“Tiểu Vũ à, hai người này…”

“Nhân phẩm rất tốt, năng lực cũng được.” Cô dừng lại một lát rồi nói thêm: “Mẹ không lộ diện thì sẽ tốt hơn.”
“Nếu lúc trước cô ấy chịu đưa tiền mua biệt thự cho chúng tôi mượn thì đã không xảy ra chuyện này.”

Tôn Ưu đau lòng gào lên.
Phó Nguyên Ngọc ngẩn người nhìn chàng trai bỗng nhiên từ đâu chạy tới cứu mình.

Hàn Mục Lẫm nhìn bà, ôn tồn hỏi: “Cô có sao không?”
***

Lần này nhóm Phó Lăng Trí không dám làm căng với bảo vệ gác cửa, mà đứng ở gần đó mượn điện thoại của người khác gọi cho Phó Nguyên Ngọc.
“Meo.” Tiếng kêu lên án vô tác dụng.

***
“Vâng.”

Sau khi dặn dò mẹ mình, Tư Vũ đi lên lầu, cô vẫn còn bước cuối cùng chưa hoàn thành, ngày mai đã phải gửi thuốc đi rồi.
“Mở cửa ra, để tôi xuống.”

“Phó Nguyên Ngọc, sao cô lại nhẫn tâm như vậy hả.” Ánh mắt Phó Lăng Trí lóe lên vẻ độc ác, nhanh chóng kéo bà lại.
Phó Lăng Trí tức giận đuổi theo tóm lấy bà.

Anh Hàn, mẹ vợ anh kìa!”
Phó Lăng Trí giật lấy chiếc điện thoại rồi ném vỡ.

Phó Bạc Thao vừa phẫn nộ vừa khó hiểu: “Tại sao không thể báo cảnh sát?”
Phó Lăng Trí như bị ma ám, vừa nhìn thấy Phó Nguyên Ngọc đã kéo bà vào trong xe, đi đến bệnh viện Tung Sơn.

“Mẹ ốm nằm viện đã nhiều ngày, cô cũng phải đến thăm mẹ chứ.”
***

“Anh Hàn, chuyện gì thế kia? Bắt cóc à?”
Bị dồn đến bước đường cùng, chuyện gì ông ta cũng dám làm.

Phó Nguyên Ngọc không ngờ rằng anh cả của mình lại trở nên tồi tệ như vậy.
Có thứ gì đó đi ra từ thôn Hà Đông ư?

Cửa xe bất ngờ mở ra, Phó Nguyên Ngọc thoát khỏi sự kìm kẹp của vợ chồng anh cả nhà mình và chạy ra ngoài.
Tiếng la hét bên ngoài càng gay gắt hơn.

Thấy bọn họ sắp sửa phá cửa xông vào, Phó Bạc Thao hét to: “Nếu các người còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
[Hóa ra “Vùng tối dưới đèn” là chủ tịch của công ty nào đó à?]

[Ơ, có nhiều người biết chủ nhân bài viết này thế, tôi đã bỏ lỡ điều gì sao?]
Phó Nguyên Ngọc ngơ ngác.

“Hay là mẹ muốn tự quản lý?”
Con mèo cảm nhận được mối đe dọa, lập tức biến mất.

Hàn Mục Lẫm nhíu mày, tự nhủ vừa nãy mình không nhìn nhầm, đúng là mùi đó, là mùi trong điện thờ ở thôn Hà Đông.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết anh muốn làm gì.” Chẳng phải ông ta đưa bà đến chỗ Cao Mai để bắt bà lấy tiền ra ư?

Tài xế nhìn bức tường phía trước chỉ cách đầu xe chưa đầy mười centimet mà thót tim.
“Tư Vũ.” Phó Nguyên Ngọc cố gắng kìm nén nước mắt.

Cô thản nhiên nói: “Nhà họ Tư luôn nhìn chằm chằm vào mẹ, mẹ đứng đằng sau nắm quyền sẽ thoải mái kiếm tiền hơn.”
Trên đường, Phó Nguyên Ngọc bị Phó Lăng Trí kéo lên xe tắc xi.

“Anh cả, anh làm gì thế?”
Cừu Tây Nguyên quay đầu nhìn chiếc taxi dưới ánh đèn đêm, hếch cằm ra hiệu cho Hàn Mục Lẫm.

Anh nheo mắt nhìn sang, ánh mắt dừng lại ở làn khói đen trên nóc xe.
Dưới lầu một, Tư Vũ đưa một tập tài liệu cho Phó Nguyên Ngọc.

“Đây là gì vậy con?”
“Anh cả, anh chị còn muốn thế nào nữa? Con trai anh nói xấu mẹ con tôi vẫn chưa đủ sao, bây giờ vợ chồng anh lại chạy đến đây gây chuyện?”

“Con gái ngoan của cô đã đưa con trai tôi vào trại cải tạo đấy.” Phó Lăng Trí cố gắng nén giận: “Cho cô mười phút ra đây gặp tôi, nếu không, mười phút sau tôi sẽ đến bệnh viện kéo bố đến đây.”
***

Tư Vũ đang đăng bài tuyển dụng lên mạng.
“Đi gặp Nguyên Ngọc.” Phó Lăng Trí kéo vợ mình ra ngoài bằng cửa sau.

Phó Bạc Thao muốn ra ngoài tìm điện thoại báo cảnh sát nên cũng dẫn hai đứa con của mình theo sau.
Cừu Tây Nguyên đi tới: “Anh Hàn, đây chẳng phải là người hôm đó ư? Cô bé đúng là số khổ khi có họ hàng như thế.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.