Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 64: Lão tổ tông của ông đang ở đây này



“Tây Nguyên.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Cừu Tây Nguyên quay người lại, sải bước đi tới, hạ gục vài đối thủ ngay tại chỗ.

Mộ1t bàn tay thon dài vươn ra trước đầu xe tải, cuồng phong nổi lên. “Vâng.” Cố Tuyển Diên chợt sửng sốt khi nghe điều này.

Cậu loáng thoáng nhớ ra trước đây Tư Vũ đã theo đuôi cậu về tận nhà và luôn tìm cơ hội đến gần cậu khi ở trường.

Còn bây giờ, Tư Vũ vẫn là Tư Vũ, nhưng ánh mắt của cô không dừng lại ở cậu nữa.
Tư Vũ nhướng mày, hơi ghét bỏ dáng vẻ lúc này của anh.

“Hơn nửa đêm đến thăm anh à?”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Quả nhiên cho dù đổi người chăm sóc thì tình hình vẫn không khá hơn.

Hà Yến San mới lành vết thương chưa được bao lâu đã phải hầu hạ Cao Mai, nhưng vẫn bị bà ta mắng chửi.

Ngay cả Phó Bạc Thao cũng bị mắng lây.
“Tạm thời chia nhau ra, mỗi người chăm sóc mẹ một tuần. Bố thì không cần chúng ta phải lo lắng nhiều.” Phó Bạc Thao dự định đón Phó Trác về sống cùng.

Về phần mẹ mình, chỉ có thể tạm thời như vậy, chuyện sau này để tính sau.

Cao Mai thấy mình bị ghét bỏ, sắc mặt đen như đáy nồi.
“Tiểu Vũ cũng tới à, vậy thì đi thôi.”

“Tiểu Vũ, con ở đây đợi mẹ, mẹ sẽ xuống ngay.” Phó Nguyên Ngọc không muốn để con gái mình đi lên hứng chịu cơn giận của Cao Mai.

Tư Vũ không nói gì mà đi theo họ vào thang máy.
Nhìn trang phục của đối phương, Cừu Tây Nguyên ngh7iêm túc ra mặt.

“Anh Hàn, người đó nhằm vào anh đấy.”

“Tôi thấy rồi.” Hàn Mục Lẫm phủi bụi trên người, nụ cười lạnh như băng ẩn ch2ứa sát khí.
Người đàn ông đã gần năm mươi tuổi nhưng vẫn sung sức, ánh mắt sắc như dao, ngay cả vóc dáng cơ thể cũng toát lên sức mạnh oai vệ vô hình trong bộ đồng phục nhà binh.

Ông ta nhận lấy lọ thuốc, vẫy tay ra hiệu cho cảnh vệ trở về vị trí rồi đi vào phòng, gọi điện thoại đến thủ đô.

***
Đối phương rất cảnh giác.

Cừu Tây Nguyên tìm được vị trí tốt nhất để quan sát đối phương.

***
“Tai nạn xe cộ, phải dọn dẹp và tu sửa nơi này trước bình minh.” Hàn Mục Lẫm cúi đầu nhìn cô, cười toét miệng.

“Ồ.”

Đúng là có mùi của một vụ tai nạn, nhưng lại không hẳn là một vụ tai nạn xe hơi thật sự.
“Meo.”

Tư Vũ xua tay, con mèo nhảy lên không trung, biến mất trong nháy mắt, ngay sau đó nó xuất hiện tại một căn cứ quan trọng ở biên giới.

Nó rũ lọ thuốc và tờ giấy treo trên cổ xuống, đi đến bên ngoài phòng chỉ huy cấp cao rồi nhảy lên và biến mất.
“Tư Vũ cũng là cháu ngoại của mẹ, đến thăm bà ngoại thì có làm sao.” Tôn Ưu nói với giọng bất mãn.

Có cô ở đây, vừa khéo có thêm một quân cờ để họ lợi dụng.

Một khi lấy Tư Vũ làm cái cớ, còn sợ Phó Nguyên Ngọc không ngoan ngoãn nghe lời sao?
Cao Mai tức giận muốn ngồi dậy nhưng không thể cử động, chỉ có thể gân cổ lên, vẻ mặt dữ tợn khiến Phó Lâm Hãn và Phó Lâm Nguyệt sợ hãi.

“Mẹ, đây là việc của anh cả, sao mẹ lại dồn ép Nguyên Ngọc như thế?”

Nhìn cảnh này, Phó Bạc Thao không kìm được cơn giận. Nếu không phải Cao Mai là mẹ ruột của mình, ông thật sự muốn phủi tay mặc kệ bà ta.
Hàn Mục Lẫm mua bữa sáng xong liền rời đi. Anh còn phải giải quyết việc của mình, nhưng vẫn không quên thanh toán viện phí cho Phó Nguyên Ngọc.

Bà chỉ cần nằm nghỉ một lúc là có thể về nhà.

“Có chuyện gì xảy ra với mẹ thế?”
Ánh mắt chán ghét của Cao Mai chuyển từ Tư Vũ sang Phó Nguyên Ngọc.

“Chỉ có mấy triệu bạc mà sao mày không đưa cho anh cả mày để trả nợ? Nếu nhà họ Tư không đưa tiền thì bán căn biệt thự hai mẹ con mày đang ở đi. Nó là anh trai mày, chẳng lẽ mày trơ mắt nhìn anh trai mình bị người ta dí nợ sao? Nếu cái nhà này tan nát, mày bảo sau này chúng tao sống ở đâu?”

“Là ai khiến cái nhà này tan nát? Con đã mang về cho nhà họ Phó quá nhiều rồi. Khi con và Tiểu Vũ thập tử nhất sinh ở nhà họ Tư, nhà họ Phó vẫn còn muốn bòn rút, hút máu con. Con không có người nhà như vậy.”
Mẹ cháu đâu?”

Tư Vũ ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà bệnh viện.

Phó Trác thở dài: “Hai ngày nay bà ngoại cháu càng ngày càng cáu kỉnh, đôi khi ông thật sự hối hận...”
Vào lúc 4 giờ sáng, huyện Tung Sơn càng thêm yên tĩnh.

Tư Vũ chậm rãi bước đi trên lề đường.

Phía trước có người đang xử lý hiện trường hỗn loạn.
“Vợ chồng chú thím dọn ra ngoài, vậy việc phụng dưỡng bố mẹ thì thế nào? Không thể dồn hết cho tôi và anh cả của chú được. Chúng tôi còn đang nợ nần chồng chất, ốc còn chẳng mang nổi mình ốc. Mẹ thì lại như thế này, tôi không kham được nhiều việc thế đâu.”

Tôn Ưu thấy Phó Bạc Thao quyết tâm dọn ra ngoài, chỉ có thể giành lấy phần lợi nhất.

Dù sao chỉ cần căn nhà kia thuộc về vợ chồng bà ta là được.
Anh cười tít mắt, đáp: “Sao cô biết tôi đã chạm mặt mẹ cô ở đây?”

Bên ngoài khu biệt thự có camera giám sát.”

Hàn Mục Lẫm cứng họng.
Có hai vợ chồng họ trợ cấp cho gia đình vẫn tốt hơn là không có gì.

“Việc này em sẽ bàn với bố.” Phó Bạc Thao không thảo luận với Phó Lăng Trí mà là đang thông báo cho ông ta.

Bây giờ xảy ra chuyện này, ông không thể để vợ con mình sống trong lo lắng sợ hãi được.
“Meo.” <0br>
Con mèo đen ấm ức nhảy vào phòng qua bậu cửa sổ.

Tư Vũ dừng lại, nhìn nó.

“Meo.”
Sau chuyện xảy ra tối qua, sáng nay ông đã đưa các con của mình đến bệnh viện.

Phó Trác đã đi tìm chỗ nghỉ ngơi.

Đêm qua ông ngủ trên chiếc giường nhỏ thuê của bệnh viện, thật sự không thoải mái chút nào.
Phó Lăng Trí càng cau mày hơn: “Chú kiên quyết muốn ra ở riêng có phải không?”

Sau đó, ông ta giận dữ nói tiếp: “Được rồi, nếu gia đình chú thím đã muốn chuyển ra ngoài thì cứ chuyển đi.”

“Lăng Trí.” Cao Mai lo lắng sau này vợ chồng con trai cả nhà mình không có thu nhập thì biết duy trì cuộc sống kiểu gì. Bởi lẽ đó, nhất định phải giữ vợ chồng Phó Bạc Thao lại.
“Nếu mẹ mà biết thì sẽ buồn lắm.”

Lời nói của hai người họ sặc mùi hăm dọa.

Phó Nguyên Ngọc bình thản đáp: “Tôi sẽ đi thăm mẹ một lát, nhưng chuyện của anh chị, thứ lỗi cho tôi lực bất tòng tâm. Cho dù anh chị nhờ mẹ ra mặt cũng không có ích gì đâu.”
Con gái pha trò với vẻ mặt không cảm xúc khiến Phó Nguyên Ngọc không còn gì để nói.

Đây là bệnh viện Tung Sơn, Tư Vũ đi làm thủ tục xuất viện cho mẹ mình, bất ngờ bắt gặp Cố Tuyển Diên đang đứng đó.

Vẻ mặt cậu hơi mất tự nhiên khi nhìn thấy cô.
Cô đi ngang qua cậu, cầm lấy giấy xuất viện từ chỗ bác sĩ, sau đó rời đi mà không thèm liếc nhìn cậu một lần.

Cố Tuyển Diên vội vàng nói gì đó với bác sĩ rồi đuổi theo cô.

“Tư Vũ!”
Có điều, dường như Tư Vũ không chấp nhận.

Khi đó, cậu cũng không cố ý nói như vậy mà chỉ muốn biết cô có thật sự gian lận trong kỳ thi hay không.

“Tuyển Diên.” Bác sĩ Cố biết hôm nay con trai mình sẽ đến tái khám nên bớt chút thời gian đến gặp cậu.
Vẻ mặt Phó Lăng Trí nặng như chì: “Tạm thời cứ bỏ qua chuyện đó đã. Đi thôi.”

Tư Vũ bước tới, liếc nhìn hai người họ.

Phó Lăng Trí rất khó chịu trước ánh mắt của cô, gần đây ông ta luôn cảm thấy cháu gái nhà mình bỗng trở nên rất kỳ lạ.
“Bọn con đã quyết định ra ở riêng rồi.” Phó Bạc Thao đột nhiên nói câu này khiến phòng bệnh lập tức rơi vào im lặng.

Cao Mai nổi đóa: “Mày nói gì? Mày nói lại lần nữa xem nào!”

“Đã đến nước này thì chúng con phải ra ở riêng thôi. Trước đây, bố mẹ không đồng ý là vì mọi người trong gia đình chung sống vui vẻ hòa thuận. Bây giờ, vợ chồng anh cả đã gây ra chuyện như vậy, vợ chồng con cái chúng con không thể sống yên ổn được, phải ra ở riêng thôi.”
Chiếc xe tải đâm vào giữa chưởng lực, phần đầu xe từ từ bị bóp méo một g2óc kỳ quái với dấu bàn tay hằn sâu.

Khoảnh khắc kính vỡ, tài xế bỏ xe nhảy ra ngoài trong bộ quần áo kín mít, thậm chí còn che kín cả khuô7n mặt.

Người này rất tự tin, nếu không làm sao dám một mình tới đây giết người.
Phó Nguyên Ngọc đã quen với việc bị mắng nên cũng lười cãi lại, chỉ bước vào và nói: “Mẹ biết là con còn phải chăm sóc Tiểu Vũ mà.”

Người bệnh ở hai giường bên cạnh đều nhìn sang.

“Mẹ ơi, những người đòi nợ lại đến rồi. Mẹ nói với Nguyên Ngọc đi, bảo cô ấy cho chúng con vay tạm mấy triệu để trả nợ trước đã. Bây giờ cô ấy sống trong biệt thự sang trọng, ăn ngon mặc đẹp nên mặc kệ sống chết của gia đình chúng ta đây mà.” Tôn Ưu nôn nóng nói.
Không phải ông ta nhất thời muốn tách hộ. Khi còn làm việc ở bên ngoài, ông đã bàn bạc với vợ mình về chuyện này, họ đã thống nhất sau khi trở về sẽ chuyển ra ngoài ở, cho dù là đi thuê nhà.

Phó Lăng Trí cũng rất ngạc nhiên, sau đó tức tối nói: “Bạc Thao, chú cứ phải lôi chuyện đó ra vào lúc này để chọc giận mẹ à?”

“Anh cả, hai anh em chúng ta đều có gia đình riêng, ở chung một nhà như thế không thích hợp đâu. Chẳng phải trước đây chị dâu kêu ca rằng trong nhà có quá nhiều người nên chật chội sao? Bây giờ vợ chồng con cái chúng em sẽ dọn ra ngoài, cũng thuận tiện cho gia đình anh chị có thêm không gian sinh hoạt thoải mái. “
***

Trên lầu bốn của bệnh viện, vợ chồng Phó Lăng Trí đã tỉnh lại và chạm mặt Phó Nguyên Ngọc đang đi ra.

Mẹ nằm ở tầng bảy, cô đã đến bệnh viện rồi, còn muốn trốn tránh sao?”
“Tao dồn ép nó khi nào? Người ta đã đến tận nhà đòi nợ, khiến cả nhà đều phải chạy ra ngoài. Tao làm điều này là vì ai chứ? Bây giờ lại thành lỗi của tao cơ đấy.” Tuy bị liệt nửa người nhưng giọng bà ta vẫn the thé, thậm chí người ở bên ngoài hành lang cũng nghe thấy rõ mồn một.

Một y tá nghe thấy nhưng không dám đi vào nhắc bà ta nhỏ giọng.

Các y tá trực ca ngày đêm ở đây đã tận mắt chứng kiến sự tai quái của Cao Mai, vì thế không ai muốn dây vào xui xẻo.
Tư Vũ đặt chai nước bên cạnh ông già đang ngủ trên băng ghế dưới bóng cây của khu vực công cộng, rồi ngồi xuống ghế đá bên cạnh.

Phó Trác mở mắt ra, nhìn thấy cháu ngoại của mình bèn hỏi: “Tiểu Vũ, sao cháu lại đến bệnh viện? Chẳng phải ông đã dặn cháu là tạm thời đừng đến bệnh viện ư? Có chuyện gì thế? Cháu không khỏe ở đâu à?”

“Cháu vẫn khỏe.”
Cô “Ừ” một tiếng rồi vẫy tay ra hiệu cho nó lại gần.

Cô gói thuốc cẩn thận, bọc giấy ở bên ngoài rồi bỏ vào một cái lọ rỗng, buộc thật chắc, sau đó treo vào cổ con mèo.

“Địa chỉ vẫn như lần trước.”
***

Trong bệnh viện, Phó Nguyên Ngọc vừa mở mắt ra đã nhìn thấy con gái mình ngồi bên cửa sổ, lập tức ngồi bật dậy.

Trí nhớ của bà hơi mơ hồ.
Cừu Tây Nguyên nhổ ra một búng bụi, đi tới nói: “Ơ kìa, anh Hàn, anh thế này là sai rồi. Hơn nửa đêm còn gọi cô bé đến an ủi tâm hồn mong manh bị tổn thương của mình.”

Đội trưởng Hàn liếc xéo anh ta: “Những việc còn lại giao cho cậu đấy, tôi đưa nhóc Tiểu Vũ đến bệnh viện.”

“Đi đi, ở đây cứ giao cho tôi. Cô bé à, cứ thoải mái tận hưởng anh Hàn nhé.” Cừu Tây Nguyên giơ tay lên, nở nụ cười nhăn nhở rất gợi đòn.
Cô ngửi thấy mùi máu tươi và mùi còn sót lại sau trận chiến.

Người đàn ông phía trước xoay người lại, tay cầm điếu thuốc vô thức buông xuống, đôi mắt sâu thẳm như đầm nước nhuốm nét cười, khóe miệng nhếch lên đầy xấu xa.

Khuôn mặt lấm lem thế mà lại toát lên vẻ đẹp riêng, nụ cười cuốn hút như thể yêu nghiệt không biết từ đâu xuất hiện.
“Chúng mày đang làm cái gì thế? Tao còn chưa chết mà đã muốn vứt bỏ tao à? Chúng mày là một lũ con bất hiếu.”

Tôn Ưu hoàn toàn không để ý đến bà ta mà nhìn về phía Phó Nguyên Ngọc, nói: “Nguyên Ngọc cũng là con gái của mẹ, nói thế nào thì cô ấy cũng phải có một phần trách nhiệm trong việc phụng dưỡng mẹ.”

“Tôi sẽ chăm sóc mẹ một tuần.” Muốn thuê hộ lý chăm sóc người bệnh bị liệt cũng không đơn giản. Phó Nguyên Ngọc không cảm thấy có gánh nặng khi nghĩ đến điều này.
Sau khi tìm kiếm một lượt không thấy Cố Tuyển Diên, cuối cùng từ xa ông nhìn thấy cậu và cô bé tên Tư Vũ đang đứng nói chuyện với nhau.

“Bố.”

“Đó không phải cô bé lúc trước vẫn luôn quấn lấy con ư?”
Thấy cô không dừng bước, cậu bèn chạy lên phía trước chặn cô lại: “Cậu đang trốn tránh tôi à?”

Tư Vũ cầm tờ giấy xuất viện, thờ ơ nhìn cậu với ánh mắt vô cảm.

Vẻ dửng dưng này khiến Cố Tuyển Diên cảm thấy ngạt thở trong giây lát.
Hai vợ chồng Phó Lăng Trí đều có suy nghĩ đó, cho nên càng muốn để Tư Vũ tham gia vào chuyện này.

Khi lên đến lầu bảy, họ còn chưa bước vào phòng bệnh đã nghe thấy tiếng chửi bới xa xả từ bên trong.

Phó Nguyên Ngọc cau mày.
Họ vừa bước vào phòng, Cao Mai lập tức quét mắt nhìn sang.

Khi nhìn thấy Phó Nguyên Ngọc, ánh mắt bà ta như thể muốn ăn thịt người đến nơi.

“Mày còn biết đường tới đây cơ à? Mày mong tao chết lắm có phải không? Chị dâu cả và chị dâu hai của mày ở đây chăm sóc tao nửa tháng mà không thấy mày vác mặt đến. Mày chết giẫm ở đâu hả?”
“Chuyện lần trước, quả thật tôi đã có chỗ không đúng.”

Cô gật đầu, đi vòng qua cậu, thản nhiên rời đi.

Cố Tuyển Diên không thể hạ mình ngăn cản cô để nhận lỗi lần nữa, chỉ có thể bày tỏ sự xin lỗi đến mức này mà thôi.
Bà đã nói như vậy, hai vợ chồng Phó Lăng Trí không còn lý do gì để bắt bẻ nữa.

Buổi gặp mặt ngày hôm nay giải tán trong bầu không khí nặng nề.

***
“Ai đấy?” Cảnh vệ nhạy bén phát hiện động tĩnh, lập tức lao tới thì nhìn thấy một cái lọ nhỏ và một tờ giấy giống như lần trước.

Anh ta đổ mồ hôi lạnh.

Bọn họ có nhiều người canh gác như vậy mà không hề hay biết có người im hơi lặng tiếng gửi những thứ này tới đây. Rốt cuộc người đó là ai?
Tư Vũ ngước mắt lên nhìn vết bầm tím trông hơi xấu xí trên cằm anh, bất giác đưa tay nhéo một cái.

Hàn Mục Lẫm khẽ rên lên một tiếng, nắm lấy tay cô, ánh mắt xen lẫn nụ cười có phần tối đi: “Nhóc Tiểu Vũ không biết rằng không được chạm vào trái cổ của đàn ông à?”

Tư Vũ rút tay lại và hỏi: “Mẹ tôi đâu?”
Chẳng lẽ thật sự tồn tại người có năng lực siêu nhiên?

“Tổng tư lệnh.”

Khi người trong phòng chỉ huy mở cửa bước ra, cảnh vệ đưa lọ thuốc và tờ giấy cho ông ta.
Ở tuổi này, dù có hối hận đến đâu cũng phải cắn răng chịu đựng.

“Ông đã canh giữ điện thờ được bao lâu rồi?”

Phó Trác sửng sốt giây lát, không ngờ Tư Vũ đột nhiên lại hỏi chuyện này, sau đó ông hào hứng nói: “Nhắc đến điện thờ tổ tiên nhà chúng ta đúng là rất thiêng. Lần trước cháu xảy ra chuyện, đã mời mấy bác sĩ đến khám mà đều bó tay hết cách. Nhưng sau khi bước vào điện thờ, ông có linh cảm rằng lão tổ tông chắc chắn sẽ cứu cháu. Chỉ tiếc là từ đời ông trở đi, không còn ai muốn trông coi điện thờ tổ tiên nữa. Tất cả là tại ông không dạy bảo con cái đến nơi đến chốn, khiến lão tổ tông bị quấy rầy. Ông đã quyết định rồi, sau khi bà ngoại cháu khỏi bệnh, ông sẽ về quê, tiếp tục canh giữ điện thờ. Như vậy ông mới có thể thật sự yên tâm.”

Tư Vũ uể oải nói: “Không cần phải canh giữ điện thờ nữa đâu.”

Bởi vì lão tổ tông của ông đang ở đây rồi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.