Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 65: Bố con sắp đến huyện tung sơn



Hôm nay, bên hội nghị bàn tròn trong tòa nhà số Một của nhà họ Tư, mấy ông già đã cùng nhau yêu cầu Vệ Tư Bình đón hai mẹ con Tư Vũ trở v1ề.

Bọn họ đều đang chờ xem phản ứng của Tư Bảo Giang. “Thế nào? Anh định chống đối lại bố anh à?”

Tư Chính siết chặt nắm tay, nói: “Con không dám.”
Có người gửi yêu cầu kết bạn với Tư Vũ, nhưng cô vẫn ngó lơ, xem các trang khác. Thế giới trên mạng là một nơi hỗn tạp, bất cứ ai có chút khả năng đặc biệt đều có thể tham gia.

Cô lật xem vài trang mà không tìm thấy điều gì khiến mình có hứng thú, cuối cùng một bài viết bán máy móc đã thu hút sự chú ý của cô.
Tuy nhiên, phải có nguyên nhân gì đó thì một con vật như vậy mới xuất hiện trong biển băng này.

Người mặc áo choàng đứng trên tàu ngầm bất ngờ di chuyển về hướng đó. Chiếc áo choàng mang theo sự công kích lao về phía con cá. Một câu thần chú vang lên khiến nó nổ tung, máu bắn ra một luồng kim sa. Chiếc áo choàng đen hứng lấy kim sa rồi biến mất ngay tại chỗ.
Cô rời khỏi trang web WORLD, tóm lấy con mèo đen.

“Từ hôm nay bắt đầu livestream cả ngày.”
Tư Vệ Bình hờ hững đáp: “Không thể để máu mủ của nhà họ Tư lưu lạc bên ngoài quá lâu.”

“Trước kia, khi đuổi hai mẹ con cô ấy đi, bố không hề nói như vậy.”
Một bóng người mặc áo choàng đen lóe lên.

Ra-đa giám sát không phát hiện ra chuyển động của người này.
Tư Chính hít sâu một hơi, đứng bên cạnh Giang Kính và hỏi: “Lần trước các chú tới huyện Tung Sơn đã nhìn thấy hai mẹ con cô ấy, phải không?”

Giang Kính sững sờ trong giây lát, sau đó lạnh nhạt đáp: “Đây là nhiệm vụ bí mật, thứ lỗi cho tôi không thể tiết lộ.”
Chỉ kẻ mạnh mới có thể sống thoải mái, còn kẻ yếu sẽ chết bất cứ lúc nào.

Cậu ta đoán rằng cuộc gọi vừa rồi của Tư Chính là tới huyện Tung Sơn.
Sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên môi ông nhạt dần.

Tư Duệ mồ hôi đầm đìa, chạy đến trước mặt ông: “Bố ơi.”
Khi Tạ Chung gọi cho Tư Chính, ông đang chuẩn bị đưa Tư Duệ đến một nơi bí mật của nhà họ Tư để tập luyện.

Ông nhìn Tư Duệ đã mặc quần áo bình thường và nói: “Cậu đến đó trước đi.”
“Hôm nay bác hai của con muốn tìm nhà để dọn ra ngoài. Bác gái đang chăm sóc bà ngoại trong bệnh viện, nên mẹ cùng bác hai đi tìm nhà.”

“Hai người mới tới có được việc không mẹ?”
Tư Vũ nhìn về phía mẹ mình.

“Ừ, anh tạm thời vẫn chưa tiện xuất phát, gọi điện cho em là để báo trước với em một tiếng.”
“Bố, tại sao họ lại đột nhiên muốn đón mẹ con cô ấy trở về?”

Bây giờ sự đấu đá trong gia tộc rất gay gắt, họ muốn đón hai mẹ con Phó Nguyên Ngọc về để làm gì?
Vật liệu đắt tiền, người tạo ra chúng cũng tốn rất nhiều công sức nên sản phẩm không thể bán với giá rẻ được, nếu không còn chẳng đủ tiền vật liệu.

Tư Vũ rất thích một con robot có thể làm việc nhà.
“Thành tích rất tốt.” Tư Chính liếc nhìn mấy thiếu niên bị đánh ngã đang nằm rạp trên đất và khẽ gật đầu.

Tư Duệ đã nhìn thấy rõ vẻ mặt thờ ơ của ông. Cậu ta biết rằng Tư Chính không quan tâm đến việc mình đánh bại ai, điểm số ở trường là bao nhiêu, thậm chí phớt lờ những nỗ lực của cậu ta ở công ty.
Giang Kính đã có thể đứng dậy, nhưng sức khỏe không ổn định, khả năng phát huy sức mạnh cũng thất thường.

Tuy nhiên, chỉ có những người thuộc tầng lớp cốt cán của nhà họ Tư mới nhận ra điều đó.
Bà nhìn màn hình điện thoại, sắc mặt hơi thay đổi: “Bố con gọi.”

Bà đang phân vân có nên bắt máy hay không.
***

Tàu ngầm phá băng giống như một con thú khổng lồ của biển sâu đột nhiên trồi lên trên mặt băng.
Những người đi theo ông ta cũng lấy làm khó hiểu.

Có điều, đại lão đã đồ7ng ý, bọn họ không còn lý do gì để phản đối.
“Bởi vì đó là khu vực được bảo tồn nên không thể phát triển theo hướng hiện đại. Có điều, chúng ta không thể chạy về thăm ông mỗi ngày, ông sống dưới quê một mình, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không hay thì biết làm thế nào.”

Phó Nguyên Ngọc vừa dứt lời, điện thoại di động bỗng đổ chuông.
Hắn lẩm bẩm một ngôn ngữ khó hiểu. Câu thần chú vừa được thốt ra, con cá khổng lồ bên kia biển băng phát ra tiếng động lớn đến mức tàu ngầm lập tức hú còi báo động. Tất cả các thành viên trên tàu đều tất bật điều khiển máy móc.

Có điều, vào giây tiếp theo, con cá lật mình, mặt băng vỡ tan trong chớp mắt. Nhìn thấy con cá trông vừa giống cá mập lại vừa giống cá voi, có người nghi ngờ đó là một con cá khổng lồ bị nhiễm phóng xạ. Có nhiều loài cá kỳ lạ ở vùng biển sâu hơn họ tưởng.
Theo lý mà nói thì ông ta chắc chắn sẽ kiên quyết phản đối việc nà2y, nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là ông ta lại bỏ phiếu tán thành.

Vẻ mặt điềm tĩnh của Tư Bảo Giang khiến người ta hoài nghi 7không biết có phải ông ta bị ma nhập hay không.
“Meo?”

“Kiếm tiền.”
Tư Bảo Giang nói rất hay nhưng không hiểu sao lại khiến người nghe rùng mình. Điều 2này không giống phong cách làm việc của ông ta chút nào.

Tư Vệ Bình nhìn chằm chằm vào Tư Bảo Giang một lúc lâu mới tuyên bố tan0 họp.
Có những thứ này tồn tại trên thế giới quả là tuyệt đỉnh.

Một chiếc máy trải nghiệm trò chơi có giá một trăm triệu tệ, mang lại cảm giác chân thật. Đây là những lời chia sẻ của một người giàu có đã sử dụng chiếc máy đó.
Không ít mặt hàng còn lên đến cả trăm triệu tệ.

Các bài viết đều nhận được những cơn mưa lời khen ngợi.
Đối mặt với người bố đầy uy nghiêm này, Tư Chính vẫn bình thản nói: “Bố.”

Tư Vệ Bình cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Hôm nay các chú bác của con đã thông qua cuộc họp, đồng ý đón hai mẹ con nó trở về.”
Nó tiện lợi hơn so với những loại máy dọn dẹp vệ sinh thông thường, được điều khiển hoàn toàn từ xa và có thể nói chuyện trực tiếp, tiện dụng hơn con người, chỉ là cô không đủ tiền.

Tư Vũ đếm số tiền đang có trong tay, vừa tròn bốn mươi triệu.
Tư Chính lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt có sự kinh ngạc và khó hiểu.

“Đây không phải là kết quả mà con vẫn luôn mong muốn ư?”
Trên trang này có rất nhiều loại phát minh, song giá cả lại đắt một cách khó tin.

Món hàng rẻ nhất không dưới tám triệu tệ, còn lại phần lớn là những phát minh mới lạ có giá hàng chục triệu.
“Hai mẹ con em vẫn ổn chứ?” Tư Chính đứng bên ngoài sân tập nhìn những người trẻ tuổi đang tập luyện đối kháng.

“Mẹ con em vẫn ổn. Anh thì sao? Lần trước nhà họ Tư có làm khó dễ anh không?”
Lần này, tiếng kêu “meo” nhỏ hơn một chút.

***
Nếu để người của nhà họ Tư đi đón, chắc chắn bọn họ sẽ đối xử thô bạo với vợ con ông.

Nếu ông đi đón thì sẽ bảo vệ hai mẹ con Tư Vũ tốt hơn.
Tư Chính đi đến tòa nhà số Một.

Người đầu tiên ông nhìn thấy là Giang Kính.
Nếu không hôm nay bà sẽ không có thời gian đi xem nhà với Phó Bạc Thao.

“Bác muốn mua nhà hay thuê nhà?”
Tư Duệ cau mày nhìn theo bóng lưng Tư Chính rời đi. Bây giờ, ông thậm chí còn không nói với cậu ta những chuyện như vậy.

Xem ra, bố nuôi đang đề phòng cậu ta.
“Điều kiện trong thôn cũng rất tốt.”

Phong cảnh đẹp, cơ sở vật chất ổn hơn trước đây.
Tư Chính khẽ gật đầu với Giang Kính rồi bước vào thư phòng.

Giang Kính cau mày nhìn theo bóng lưng Tư Chính đi theo sau Tạ Chung, thầm nghĩ thái độ này là gì? Chẳng lẽ ông ta bị thương nên không đáng nhận được sự kính trọng hay sao?
Trên biển băng, những người trong tàu ngầm mở to hai mắt.

Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi bước tới, hỏi bằng ngôn ngữ đặc biệt: “Đã tìm thấy chưa?”
Người phụ nữ đi tới mũi tàu, nhìn về hướng nước Hoa.

***
“Anh là người nhà họ Tư, ai có thể làm khó dễ được anh?”

“Hôm nay anh gọi điện cho em có chuyện gì à?”
Muốn trở thành cổ võ giả thì phải đổ nhiều mồ hôi hơn người bình thường, có khi còn mất mạng trong những cuộc so tài trong gia tộc.

Chuyện này thỉnh thoảng vẫn xảy ra trong những gia tộc có sự ganh đua khốc liệt.
“Anh hãy trở về suy nghĩ xem muốn tự mình đi đón họ hay là để người nhà họ Tư đi đón.”

Tư Chính gật đầu, dửng dưng quay người đi ra khỏi phòng.
“Bố định đi đâu vậy?”

Tư Chính không trả lời, chỉ nói: “Một lát nữa tôi sẽ đến đó sau.”
Tư Vũ ra hiệu cho bà nhận cuộc gọi.

“Tư Chính.”
Tư Duệ siết chặt hai tay thành nắm đấm, nhếch miệng cười khẩy.

***
Tư Vũ mở trang web WORLD, người ở biên giới gửi cho cô đánh giá tích cực.

[Đã nhận được thuốc, chức năng của các cơ quan trong cơ thể tăng vọt, có thể nhảy xa trăm mét. Tin vào “Vùng tối dưới đèn” sẽ được bất tử.]
Người trẻ tuổi gật đầu: “Đã tìm thấy rồi, phương hướng chỉ về phía nước Hoa.”

“Nước Hoa à?”
Sau đó, ông ta ngồi trong thư phòng rộng rãi cổ kính, ra lệnh cho Tạ Chung: “Gọi thằng Chính đến đây cho tôi.”

“Vâng.”
“Meo.”

“Muốn trở lại địa phủ hả?”
Tư Vũ ôm gối đi xuống lầu, ngồi trên sô pha.

Nhắc tới hai người đó, Phó Nguyên Ngọc mỉm cười nói: “Hai người do bố con giới thiệu thật sự rất giỏi. Họ đã giúp mẹ rất nhiều việc.”
Phía dưới là một loạt những bình luận phì cười chế giễu.

[Chẳng lẽ ông anh “Người chăn nuôi ở biên giới” này uống thuốc nhiều đến độ phát điên rồi à? Dám nói ra được những lời nực cười như này.]
Nhưng bây giờ, điều đó đã không còn quan trọng nữa.

Lúc đầu, ông nghĩ rằng cứ để hai mẹ con Phó Nguyên Ngọc về bên ngoại sống cũng tốt. Dù sao sống ở bên ngoài vẫn thoải mái hơn sống trong một gia tộc mà các thành viên suốt ngày tranh giành quyền lực như nhà họ Tư.
“Ý của bác hai con là thuê một căn nhà trước đã, sau một thời gian nữa sẽ tìm mua một căn nhà thương mại. Chắc hẳn nguồn cung nhà ở thương mại ở huyện lị vẫn dồi dào.”

Nói đến đây, bà lại thở dài thườn thượt: “Hôm qua ông ngoại con nói là muốn trở về thôn Hà Đông.”
Lúc này, chẳng qua là ông ta gắng gượng đứng ở đây mà thôi.

Tạ Chung đi ra, nói: “Ông Tư Chính, gia chủ đang đợi ông ở trong phòng.”
Tư Chính mấp máy môi, cuối cùng lại nuốt xuống những điều muốn nói: “Sau một thời nữa anh sẽ đến huyện Tung Sơn gặp mẹ con em.”

“Anh sẽ đến huyện Tung Sơn à?” Phó Nguyên Ngọc kinh ngạc kêu lên.
Hầu hết mọi người đều không thể mua được phát minh của thiên tài như thế này.

Nếu không phải đã có người đích thân kiểm chứng thì mọi người sẽ hoài nghi chẳng biết có phải mình đang bước vào thế giới khoa học viễn tưởng hay không.
[Sao đằng ấy không kết thành đôi với “Vùng tối dưới đèn” đi!]

“Người chăn nuôi ở biên giới” chỉ để lại bình luận khen ngợi rồi biến mất, mặc kệ những bình luận công kích mình phía dưới.
Ông ta siết chặt nắm đấm, chân khí lập tức bị nghẽn, suýt nữa thì bật ho ra tiếng, cuối cùng đành phải cố nhịn, gắng gượng đứng trước tòa nhà số Một, không để bất cứ ai nhận thấy sự yếu đuối của mình.

Tư Vệ Bình ngồi bên bàn nhìn con trai bước vào. Nghĩ đến những chuyện Tư Chính đã làm, ánh mắt ông ta lại trở nên lạnh lùng.
Tư Vũ kéo xuống xem một số loại máy khác. Còn có cả robot hoạt động ở vùng nước sâu, nhưng giá cả rất đắt đỏ, thậm chí không một quốc gia nào dám mua.

Những thứ máy móc thay thế sức lao động của con người quả thực rất tốt, ngặt nỗi giá cả quá “chát”.
Giọng nói của Phó Nguyên Ngọc chùng xuống, cổ họng nghèn nghẹn: “Anh đến huyện Tung Sơn thật sự không sao chứ?”

Tư Chính mỉm cười: “Chờ anh nhé.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.