Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 66: Hôn ước



Gần đây, việc kinh doanh bất động sản ngày càng thiếu nguồn cung, ngay cả những người dân bình thường trong huyện cũng gkặp khó khăn.

Hai vợ chồng Phó Bạc Thao đã làm việc chăm chỉ bên ngoài nhiều năm mà cũng chỉ đủ tiền đặt cọc muac nhà, nhưng như vậy thì sau này biết trang trải cuộc sống kiểu gì? Cô nhanh chóng lùi lại nửa bước, tung chân đá hắn ngã văng xuống ruộng, rơi vào vũng bùn.

Lôi Bách Đào rũ bỏ bùn đất, gắng gượng mở mắt nhìn cô gái đứng bên bờ ruộng, ánh trăng càng làm nổi bật vẻ cô liêu tĩnh lặng của cô.
Hàn Mục Lẫm dẫn đội của mình đuổi tới nơi, phát hiện Lôi Bách Đào đang rên rỉ dưới ruộng trong bộ dạng thảm hại không thể tả.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Đây là người đã ngụy trang ngày hôm đó.

Tư Vũ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nhảy lên không trung, cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt thật của hắn.
“Phì!” Lôi Bách Đào nhổ bùn trong miệng ra.

“Nhà họ Lôi nhờ tôi hỏi thăm anh đấy.”
Gương mặt háo hức mong chờ thật sự không phù hợp với vẻ nghiêm túc của cô bé.

Phó Lâm Nguyệt không còn gì để nói.
“Vâng.” Tư Vũ không bận tâm đến hôn ước này.

***
Phó Lâm Hãn đang định xông lên giúp đỡ thì thấy cô bé nắm lấy tay người nọ, ném qua vai một cách gọn gàng dứt khoát. Tiếng tiếp đất nặng nề vang lên. Phó Lâm Hãn đau thay cho người anh em vừa bị ném.

“Mẹ kiếp, con nhóc này khá đấy.”
Xung quanh có rất nhiều hộ gia đình, cách khu dân cư không xa là sân bóng rổ được chia làm hai bên. Một bên dành cho các bà già nhảy múa, bên kia là sân bóng rổ được bao quanh bởi lưới sắt, có người giữ chìa khóa và trông coi, tách thành hai khu vực dành riêng cho người già và trẻ em.

Không gian sinh hoạt vui chơi thật sự rất tốt.
Một cú đấm trúng đầu khiến tai hắn ù đi, máu chảy ra từ tai, gần như không còn nghe thấy gì nữa.

Tư Vũ vừa định giáng cho hắn thêm một đòn nữa, nhưng cô bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía thôn xóm, sau đó lùi lại, đi ra ngoài thôn.
Đệ Ngũ Lam chỉ nhìn lướt qua Phó Lâm Nguyệt mà không trả lời, vẻ xa cách khó gần trông hơi giống Tư Vũ.

“Chị ơi, em còn chưa biết tên chị là gì.”
Có vẻ như cô bé đã ra mặt bảo vệ cậu bé nên mới bị nhóm người đó “quây” trong ngõ.

“Thằng ranh này ném bóng rổ của bọn tao xuống sông. Nhóc con, bênh nó sẽ bị ăn đòn đấy. Mau tránh ra.” Có người thô lỗ túm lấy vạt áo của Đệ Ngũ Lam.
Phó Bạc Thao gọi một chiếc xe tải chuyển hết đồ đạc của gia đình mình trong một chuyến.

Tư Vũ và hai anh em Phó Lâm Hãn, Phó Lâm Nguyệt đi mua những đồ gia dụng lặt vặt.
Phó Nguyên Ngọc và Phó Bạc Thao đều nhìn Tư Vũ.

“Bạn của con à Tiểu Vũ?”
Lúc này, ánh mắt Lôi Bách Đào lộ ra vẻ phẫn nộ, hắn định lao về phía Hàn Mục Lẫm, nhưng đã bị hai người khống chế hai bên.

“Tôi hy vọng anh có thể cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng về những phát minh kỳ quái đó.”
Con ngươi của hắn từ từ co lại.

Bàn tay tóm lấy cô đột nhiên bị siết chặt bởi một lực rất nhẹ nhàng.
Dấu chân rất mới, có người đã vào trong thôn.

“Meo.” Con mèo đen nhảy ra và khịt mũi đánh hơi, sau đó thân thể trở nên lớn hơn.
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

“Chị cũng sống ở gần đây à?” Đệ Ngũ Lam hỏi.
Cô bé nhiệt tình giới thiệu: “Em tên là Đệ Ngũ Lam. Cảm ơn chị lần trước đã cứu em.”

“Em đã trả tiền rồi.”
“Vâng.”

Huyện Tung Sơn rất gần thành phố Thân. Cho dù bọn họ đến đây cũng chẳng có gì lạ. Mẹ chỉ lo bọn họ đến tìm con. Con và nhà Đệ Ngũ có hôn ước. Cho dù chúng ta đã rời khỏi nhà họ Tư, nhưng vẫn chưa hủy bỏ hôn ước ấy. Mẹ lo đến khi con trưởng thành, nhà Đệ Ngũ sẽ nhắc tới chuyện này.”
Họ thật sự không ngờ rằng người đó lại ẩn náu gần điện thờ này.

“Anh Hàn, mọi người đã vào vị trí.”
Khi họ mua bàn về nhà, Phó Nguyên Ngọc đang nấu cơm. Trông bọn trẻ có vẻ kỳ lạ, bà bèn hỏi: “Các con đã gặp chuyện gì à? Sao cả ba đứa đều có vẻ mặt như thế?”

“Cô ơi, cô không biết là bọn cháu đã phải tốn bao nhiêu công sức mới cắt đuôi được cô nhóc kia đâu.”
Tư Vũ thản nhiên nói: “Nhà Đệ Ngũ không muốn con làm dâu nhà họ đâu.”

Phó Nguyên Ngọc thoáng kinh ngạc, sau đó ánh mắt tối sầm lại: “Bọn họ không nhìn thấy điểm tốt của con, không muốn cưới con là tổn thất của nhà họ.”
Ý cô là đã trả tiền rồi thì không cần phải cảm ơn.

Đệ Ngũ Lam coi như không nghe thấy gì mà chỉ vào con ngõ cách đó không xa: “Em sống ở trong ngõ, em là học sinh lớp 1 trường Tiểu học Tung Sơn.”
Trong mắt Chu Tịnh lóe lên vẻ gian xảo: “Họ đã ưng căn nhà đó, lần sau họ quay lại, cô cứ tăng giá lên, như thế cô cũng sẽ nhận được nhiều tiền hoa hồng hơn. Số tiền trong tay họ là nhờ bắt chẹt nhà họ Chu chúng tôi, coi như cô làm việc tốt được hưởng lộc.”

Mắt người nọ sáng lên, cảm thấy việc này rất khả thi.
Một người khác liều mạng định túm lấy cổ áo Đệ Ngũ Lam từ phía sau, nhưng cô bé mới bảy tuổi này đã xoay người, mượn chướng ngại vật bên cạnh để nhảy lên, tung cú đá nghiêng rất đẹp mắt, khiến mấy nam sinh cấp hai ngã nhào xuống đất, sau đó trợn trừng mắt kinh ngạc.

Đệ Ngũ Lam phủi tay, lạnh lùng nói: “Còn muốn đánh nhau nữa không?”
“Ơ, ở đó xảy ra chuyện gì vậy? Chị, có người đang bắt nạt một cô bé.” Phó Lâm Nguyệt chỉ về phía đầu con ngõ.

Một nhóm học sinh cấp hai đang đẩy một bé gái khoảng sáu, bảy tuổi.
Thấy cô có người che chở, Chu Tịnh đành phải nén giận.

“Chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt mang theo nụ cười của anh nheo lại: “Khó nói lắm.”

Anh không đuổi theo à?”
“Lại là cô à?”

Tư Vũ quay đầu lại, nhìn thấy Chu Tịnh đứng ở phía sau đang lạnh lùng nhìn mình.
Một giọng nói trầm thấp cất lên: “Hành động.”

Lôi Bách Đào nhận thấy có điều gì đó không ổn, lập tức chuyển sang tư thế thả lỏng rồi lao ra ngoài ngay trước mặt họ.
***

Cuối cùng, hai vợ chồng Phó Bạc Thao quyết định thuê một căn nhà gần đó, bên ngoài khu dân cư có một con sông, phong cảnh rất đẹp.
Nữ đồng nghiệp kinh ngạc mở to mắt: “Không phải chứ? Trông dễ gần thế mà không ngờ lại là người người như vậy.”

Nhân viên bán hàng phụ trách tiếp đón ba người nhà Tư Vũ vừa rồi đi tới và nói: “Lúc nãy bọn họ đang bàn bạc với nhau là nên mua nhà hay thuê nhà. Tôi vừa nhìn đã biết là loại nghèo kiết xác.”
“Chúng ta không phải vội đi xem nhà ở thươnga mại, cứ đi xem nhà cho thuê đã.”

Phó Nguyên Ngọc nghĩ, nếu hai vợ chồng Phó Bạc Thao không đủ tiền, bà có thể cho họ thêm một ít.
Tư Vũ ngửi thấy mùi khó chịu trên người hắn.

“Ai cử anh đến đây?” Cô đanh giọng.
Nếu vậy, con gái bà sẽ phải trở về thành phố Thân.

Phó Nguyên Ngọc không hề hay biết rằng nhà họ Tư đã có ý định đón hai mẹ con bà trở về.
Tôi không hiểu cô đang nói gì cả.”

Lôi Bách Đào bất ngờ bật dậy, tấn công Tư Vũ.
Đệ Ngũ Lam.

Mặt Phó Nguyên Ngọc biến sắc: “Sao người nhà Đệ Ngũ lại ở đây? Bọn họ không làm gì con chứ, Tiểu Vũ?”
Hắn vừa biết dùng độc, vừa là cổ võ giả, chỉ trong chớp mắt đã hất văng những người bao vây ra ngoài một khoảng.

Tư Vũ hơi khựng lại ngoài cổng thôn, chăm chú nhìn dấu chân ven đường.
Nếu không phải đang trong giờ làm việc, cô ta thật sự muốn lao tới tát cho Tư Vũ một cái.

Nhìn vẻ mặt của Chu Tịnh, Phó Bạc Thao nhận ra có điều gì đó không ổn, bèn kéo Tư Vũ ra sau lưng mình.
Tuy nhiên, bọn họ bắt nạt kẻ yếu nên cô bé đã đứng lên bảo vệ, sao đó bị bao vây ở đây.

Sau lưng Đệ Ngũ Lam là một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi, thoạt nhìn chỉ lớn hơn cô bé một chút.
“Đuổi theo làm gì cho tốn sức.” Anh cử động cánh tay, thong thả rời đi: “Người ta đã tới đây thì kiểu gì cũng sẽ xuất hiện.”

Tội gì phải tốn công tốn sức đi tìm.
Tư Vũ đưa mắt nhìn sang, nhanh chóng nhận ra cô bé đó.

Đệ Ngũ Lam thật sự không muốn để ý đến những kẻ ngu ngốc này.
“Không ạ.”

Chu Tịnh vẫn luôn tìm kiếm công việc tương tự ở phụ cận sau khi bị mất chức quản lý bán hàng. Cô ta vừa mới đi làm chưa được bao lâu thì lại gặp phải người đã khiến mình điêu đứng.
Một cổ võ giả với thiên phú cao như hắn có rất ít đối thủ trên thế giới này.

Song, những gì đang xảy ra ngay trước mắt đã phá vỡ nhận thức của hắn.
“Chị quen biết cô bé này ư?” Phó Lâm Hãn quay sang hỏi Tư Vũ.

“Không.”
Phó Nguyên Ngọc khẽ nhếch khóe miệng, lắc đầu nói: “Cô không biết.”

Nhìn vẻ mặt kỳ quái khác thường của bà, Phó Lâm Hãn cảm thấy nhất định có uẩn khúc trong chuyện này.
Ngặt nỗi, hôn ước giữa hai nhà không tiện hủy bỏ nên bà vẫn lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến con gái mình.

Nếu Tư Vũ thật sự gả vào nhà Đệ Ngũ, không có ai che chở cho cô, cuộc sống của cô sẽ còn khốn khổ hơn ở nhà họ Tư.
Và sắp lên lớp 2.

Phó Lâm Nguyệt chớp mắt vài cái: “Sao trước đây chị chưa từng gặp em nhỉ? Chị cũng là học sinh cuối cấp của trường Tiểu học Tung Sơn đây.”
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

***
Hai mắt cô bé sáng ngời, hớn hở reo lên “chị ơi” rồi chạy đến trước mặt cô.

Phó Lâm Hãn quan sát cô nhóc xinh xắn như búp bê sứ, thoạt nhìn còn tưởng rằng chỉ khẽ bóp một cái là vỡ thành từng mảnh, nhưng thật ra lại vô cùng mạnh mẽ.
Tư Vũ phớt lờ cô bé, ra hiệu cho Phó Lâm Hãn tiếp tục đi về phía trước.

Đệ Ngũ Lam lon ton đuổi theo họ: “Em có thể đi cùng các anh chị không?”
Ba người nhà Tư Vũ vừa rời đi, nữ đồng nghiệp mới của Chu Tịnh liền chỉ ra ngoài và hỏi: “Cô biết cô bé kia à?”

Chu Tịnh chán ghét ra mặt: “Tôi đã kể cho cô nghe rồi đấy, đó là con bé lừa tiền của nhà chúng tôi.”
***

Trên đường về nhà, Phó Nguyên Ngọc hỏi con gái mình với vẻ hoài nghi: “Tiểu Vũ, người nhà Đệ Ngũ thật sự không đến đây phải không con?”
Những bậc cha mẹ khác đều muốn gả con gái vào một gia tộc lớn như nhà Đệ Ngũ, nhưng Phó Nguyên Ngọc thì lại khác, bà chỉ muốn con gái mình có một cuộc sống bình thường.

Làm dâu nhà giàu quá mệt mỏi, bản thân cũng mất đi tôn nghiêm.
“Đi sang một bên.”

Nó ấm ức biến trở lại hình dạng ban đầu, ngay sau đó, một bóng đen đột nhiên lao ra, vừa hay đối mặt với cô gái đang đứng bên đường.
“Rốt cuộc anh là ai?”

“Những con súc sinh đó là thế nào?”
“Cô nhóc nào?”

“Là cô bé mà bọn cháu vừa mới gặp ở bên ngoài, hình như tên là Đệ Ngũ Lam thì phải. Họ này hơi lạ tai.”
Phó Bạc Thao lo lắng về vấn đề fomanđehit nên đã dặn bọn trẻ mua đồ cũ, có thể dễ dàng tìm thấy rất nhiều cửa hàng bán đồ cũ dọc theo con đường ven sông này.

“Chị ơi, ở bên kia có sân bóng rổ.”
Đôi khi Cừu Tây Nguyên thật sự khâm phục Hàn Mục Lẫm.

Anh ta rất tò mò muốn biết người vừa nãy là ai.
Không hiểu tại sao con côn trùng độc do mình nuôi lại lăn ra chết, bản thân thì bị vặn chặt, ngã rầm xuống đất, tiếng xương cổ tay bị gãy vang lên giòn giã.

Sắc mặt hắn hoàn toàn tái nhợt: “Cô…”
“Chết tiệt!” Bọn họ nằm bò trên mặt đất và chửi thề.

Đệ Ngũ Lam quay đầu lại, trông thấy ba chị em Tư Vũ đang đứng gần đó.
Lôi Bách Đào tái mặt, bất thình lình đáp xuống đất, tóm lấy Tư Vũ. Con côn trùng cắn vào mu bàn tay Tư Vũ ngọ nguậy, đang chuẩn bị bò vào người cô nhưng đột nhiên trở nên bồn chồn nóng nảy.

Lôi Bách Đào còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì con côn trùng béo mập đã biến thành một mảnh da khô, rơi xuống đất nhẹ tênh.
Giọng nói không hề có độ ấm của cô đã không còn kiên nhẫn.

Lôi Bách Đào chợt nghĩ đến điều gì đó, hai mắt mở to: “Tôi cứ tự hỏi tại sao những con chó ấy lại chạy về cùng một hướng, hóa ra là vì cô…”
Vào ban đêm, tại thôn Hà Đông.

Một đội ngũ bí ẩn đã lẻn vào khu vực lân cận điện thờ nhà họ Phó.
Tư Vũ lắc đầu.

“Cô cũng biết người nhà Đệ Ngũ ạ?”
“Cao thủ.”

“Liệu có phải người nhà họ Lôi phục kích ở đây không?”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.