Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 67: Nhóc tiểu vũ sợ rồi à?



Ngôi sao hạng A Thừa Hạc Văn mất tích đã lâu bỗng xuất hiện trở lại bằng một dòng trạng thái trên Weibo: # Tìm kiếm dải lụa mà1u trắng#

Chưa đầy một phút sau đã có hàng chục nghìn lượt nhấp chuột và rất nhiều bình luận.

Từ khóa tương tự2 cũng xuất hiện trên top tìm kiếm. Người đàn ông không hề tức giận, chỉ cười nhạt.

***

Sau giờ tự học buổi tối, Phó Nguyên Ngọc gọi điện cho Tư Vũ nói rằng bà sẽ đến đón cô, nhưng cô đã từ chối.
[Tìm được người rồi, các anh em còn chờ gì nữa.]

Thừa Hạc Văn đọc một số bình luận bên dưới rồi mãn nguyện đăng xuất Weibo.

Anh ta đang dưỡng thương, không nên ló mặt ra ngoài.
Các thám tử trên mạng đã bắt đầu hành động.

Một bộ phận người hâm mộ của anh ta là nam giới, hơn nữa còn làm việc trong nhiều ngành nghề có thể ra tay giúp đỡ, nhất là vào thời điểm đặc biệt này.

Bởi vì Thừa Hạc Văn không bao giờ sử dụng diễn viên đóng thế trong các cảnh quay hành động nên động tác của anh ta rất chân thật và đẹp mắt, giống như thật sự biết võ thuật vậy.
Người đàn ông mặc áo choàng đen đưa tay chạm vào trán cô ta, cau mày nói: “Cô làm vỡ lọ thuốc nước sau đó tự mình hít vào. Có người đã thay đổi công dụng của nó, cô đã đụng phải ai vậy?”

Ngụy Hân không có ấn tượng gì cả.

Cô ta lắc đầu: “Tôi không biết nên mới gọi anh tới. Sức khỏe của tôi hồi phục rất nhanh, nhưng thuốc các người đưa cho tôi có vấn đề.” Ngụy Hân ấn vào ngực trái của mình, tiếp tục nói: “Sau khi uống thuốc, tim tôi luôn khó chịu, ban đêm đi ngủ thường có cảm giác ngạt thở.”
Cô gái đó không đơn giản, nhưng anh ta không tin cô sẽ làm tổn thương người bình thường. Bởi vì một khi xảy ra thương vong lớn, cô ta chắc chắn sẽ bị mọi người chú ý.

***

Tư Vũ không hề hay biết gì về chủ đề nóng đang lan truyền trên mạng. Lúc này, cô đang ngồi im thư giãn trong lớp, cổ tay chống lên chiếc bút, lòng bàn tay úp xuống, trông ngớ ngẩn không khác gì một kẻ ngốc.
Các fan dường như không chú ý tới câu nói phía sau, chỉ chăm chăm vào cô gái mà Thừa Hạc Văn đã đi ngang qua lúc đó.

[Anh Văn là người rất tốt bụng, nếu đã chỉ ra cô gái đó thì chuyện này nhất định có liên quan đến cô ta.]

[Hàng chục triệu fan của anh Văn mà không có thám tử thông minh nào ư?]
Có vài bóng người bám theo cô đi vào trong con ngõ tối.

So với người bình thường thì bản lĩnh của những kẻ bám theo quả thật không phải dạng vừa.

Tư Vũ quay người lại, nhìn chằm chằm vào những kẻ đang nấp trong bóng tối.
[Thật đáng ghê tởm. Dải lụa đó là bảo bối của anh Văn đấy. Bây giờ mất đi bảo bối, sau này anh ấy phải làm thế nào?]

[Đúng vậy, đã gọi là dải lụa sinh mệnh thì đủ để hiểu rằng anh Văn trân trọng nó nhường nào. Tên trộm đó thật đáng ghét.]

[Anh Văn đừng sợ, nếu gặp phải tên trộm thì cứ đấm cho nó phát, nếu có chuyện gì thì đã có bầy muỗi tụi em bảo vệ anh.]
Thật ra, anh ta cũng biết một chút võ thuật. Vì thế, anh ta thường tự mình thực hiện những cảnh hành động chẳng hạn như nhảy khỏi máy bay.

Cũng vì diễn xuất tuyệt đỉnh này, anh ta đã thu hút một lượng lớn người hâm mộ là nam giới, còn vẻ ngoài ưa nhìn đã giúp anh ta có rất nhiều fan nữ.

Trong làng giải trí hỗn tạp như thể một thùng thuốc nhuộm lớn, Thừa Hạc Văn là một trong số ít các diễn viên tốt có thể duy trì trạng thái nói không với bê bối.
“Khụ, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.”

“Ừ.”

“Ừ cái gì mà ừ, tôi đang hỏi cậu là cậu có nắm chắc sẽ thi tốt không?”
Cô đang hỏi anh một cách nghiêm túc, nhưng anh lại trả lời cợt nhả như vậy, cô bèn quay người định rời đi.

“Làm gì mà nóng tính thế?”

Hàn Mục Lẫm kéo tay cô lại, nhìn sợi tóc vừa bị anh uốn xoăn tít thò lò, cảm thấy ngứa tay, lại ngoắc lấy nó.
“Đây là chị đúng không? Chị có biết fan của Thừa Hạc Văn đáng sợ đến mức nào không?”

“Đúng là chị.”

“Chị có nhặt được dải lụa của anh ta không? Trong lớp em có rất nhiều fan của anh ta, một khi nhóm fan này nổi điên thì sẽ liều mạng lắm.”
Cậu đành phải chạy về lớp của mình.

***

Bệnh viện Tung Sơn.
[Mẹ kiếp, thánh à, tìm được rồi này!]

[Quả nhiên là một cô gái rất xinh đẹp.]

[Mấu chốt không phải cô ta xinh đẹp, mà là cô ta ăn trộm. Vừa nhìn đã biết là fan cuồng của anh Văn.]
“Nếu cô đã nghi ngờ thuốc của chúng tôi có vấn đề, cô có thể ngừng uống thuốc.”

Người đàn ông chỉ tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Ngụy Hân chứ không giải quyết vấn đề này cho cô ta.

Qua thái độ của đối phương, Ngụy Hân biết rằng mình đã bị họ bỏ mặc: “Nếu tôi chết, các người đừng hòng lấy được thông tin về người đó.”
Nói đoạn, cậu liền kéo cô ra ngoài.

Mọi người trong lớp đưa mắt nhìn nhau. Người vừa rồi là em họ của Tư Vũ, nghe nói có thành tích học tập rất tốt, còn là học sinh giỏi đứng đầu khối 8.

“Có chuyện gì?”
Hàn Mục Lẫm lấy điếu thuốc trên miệng xuống, gật đầu và nói với giọng điệu ngả ngớn: “Nếu không thì làm sao theo dõi nhóc được?”

“Anh tìm tôi có việc gì?”

Tư Vũ chẳng buồn “tán tỉnh” lại anh.
[Ai đã lấy dải 0lụa của anh Văn, nếu còn không giao ra đây, mị thả bầy muỗi ra đốt cho bây giờ.]

[Là dải lụa mà anh Văn vẫn hay đeo trên cổ tay phải không? Ai đã may mắn lấy được nó nhỉ?]

[Vấn đề bây giờ không phải may mắn hay xui xẻo, mà là người đã lấy dải lụa đó thật chẳng ra gì.]
Cổ Tuyển Diên ngẩng đầu lên liếc nhìn Tư Vũ, sắc mặt hơi u ám.

Tư Vũ đang quay đầu nhìn về phía cửa.

Một nam sinh đứng ở cửa phòng học thở hổn hển rồi đi tới chỗ cô: “Chị, chị ra đây một lát!”
[Nhà trên chém gió hay là đang nói mớ đấy?]

[Ha ha, có gì khác nhau nào? Người hâm mộ bây giờ siêu thật, cái gì cũng biết.]

Người hâm mộ của Thừa Hạc Văn không chỉ có thám tử mà còn có cả tin tặc.
Hệ thống camera giám sát của nhà hàng đó đã bị hack. Có điều, những camera bên ngoài đã bị phá hỏng nên chỉ có thể xem được hình ảnh của camera giám sát bên trong nhà hàng, mới vài phút đã có người đăng video hôm đó lên, hình ảnh rất rõ nét.

#Dải lụa sinh mệnh của anh Văn ở đây#

Người hâm mộ bấm xem video.
“Sao anh lại ở đây?”

“Đi theo nhóc tới đây.”

“Anh đang lén lút nhìn trộm.” Cô gái nói lời này với vẻ mặt điềm tĩnh, thật sự rất… đáng yêu.
Hàn Mục Lẫm nhếch miệng cười: “Nhóc sợ rồi à?”

“Đừng nhìn khi đang tắm là được.”

Hàn Mục Lẫm cứng họng, anh thật sự không có sở thích đó.
Tôn Mục Sâm không nói gì.

“Chúng ta cùng nhau thảo luận một chút nhé!”

Tôn Mục Sâm á khẩu, cậu ta thật sự bận rộn mà.
Bóng dáng đĩnh đạc đứng trước mặt cô, nhìn cô với đôi mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm.

“Lại sợ ngây người rồi à? Sao lần nào nhóc Tiểu Vũ cũng gặp phải những chuyện như thế này nhỉ? Tuổi còn nhỏ mà đã đẹp mắt cũng không phải là chuyện tốt đâu.”

Tư Vũ mím chặt môi, thầm nghĩ không biết là ai đẹp mắt hơn.
“Chị xem tin tức trên điện thoại đi.”

Phó Lâm Hãn không có điện thoại di động, nhưng cậu đã nhìn thấy những từ khóa được tìm kiếm hàng đầu trên mạng ở điện thoại của bạn học cùng lớp.

Tư Vũ vừa lấy điện thoại ra đã bị cậu giật lấy, sau đó mở app Weibo và bấm vào một video.
“Bị phát hiện rồi.” Có người lên tiếng, sau đó vài bóng đen đi ra.

Người dẫn đầu lạnh lùng nói: “Cô chính là kẻ đã lấy dải lụa của anh Văn, nếu bây giờ cô giao nó ra đây, chúng tôi còn có thể châm chước tha thứ cho cô.”

“Nói với cô ta làm gì cho phí lời. Một tên trộm vặt mà thôi.” Người phía sau giơ tay định túm lấy cổ áo Tư Vũ.
Anh cầm lấy một lọn tóc của cô, dùng ngón tay uốn xoăn lọn tóc.

Trên đầu cô bỗng có một lọn tóc xoăn tít, trông rất ngố.

Sau đó, anh nheo mắt, cười nói: “Chẳng phải đã nói là tôi nhìn trộm cô à?”
Người mặc áo choàng đen khịt mũi, đáp: “Xem ra cô biết rất rõ giá trị của mình nhỉ.”

Ngụy Hân tái mặt: “Cho nên trước đó, các người phải tìm cách giúp tôi tìm lại trí nhớ.”

Nếu không, họ cũng sẽ rơi vào nỗi sợ hãi về những điều chưa biết.
Đội trưởng Hàn đưa tay ôm trán, chỉ vào điện thoại di động của cô.

Tư Vũ lập tức hiểu ra.

“Anh đã cài đặt thiết bị định vị vào chiếc điện thoại này?”
[Rốt cuộc là ai đã lấy dải lụa sinh mệnh của Tiểu Thừa Tử, mau khai thật ra đi!]

[Không ph2ải fan cuồng đấy chứ?]

[Tôi rất ghét fan cuồng nhé, không thể để anh Văn được sống yên ổn à?]
Anh túm tóc một người, ném sang một bên.

Tư Vũ mím môi đứng yên tại chỗ nhìn người đàn ông xuất hiện đột ngột.

Anh vung tay vỗ mạnh vào đầu một người khác, mạnh đến mức khiến người đó xoay hai vòng rồi mới đập vào tường.
Hàn Mục Lẫm tự hỏi, nhóc Tiểu Vũ đã hiểu lầm điều gì đó phải không?

***

Sáng hôm sau, hai vợ chồng Phó Lăng Trí đều khó chịu khi nhìn thấy Tư Vũ bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà mình.
Người canh gác trong phòng bệnh đã ngủ thiếp đi, cô gái nằm trên giường ngồi dậy, khẽ chạm vào họ, sau đó vẩy thứ gì đó lên người họ, khiến những người này chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngụy Hân đẩy cửa sân thượng ra, người đứng trước mặt liền đi tới.

“Kiểm tra tình trạng của tôi xem thế nào!”
[Sao bây giờ loại người nào cũng có nhỉ? Nhân phẩm kiểu này mà cũng dám nhận mình là fan của anh Văn.]

[Có khi không phải người hâm mộ, mà là một kẻ cuồng nhìn trộm đấy.]

[Sao không nói là kẻ trộm luôn đi?]
[Thám tử đã bắt đầu ra tay.]

Nếu vậy, mọi người cứ bình tĩnh đừng nôn nóng.]

[Chuyện này là thật sao? Thật hay giả đấy? Tôi đang chuẩn bị hành động đây này…]
“Tôi muốn gặp ông ngoại cô tâm sự vài câu.”

Tư Vũ ngẩng đầu nhìn anh.

Trong lúc Hàn Mục Lẫm còn đang ngơ ngác không hiểu, cô tỉnh bơ nói: “Gu mặn quá.”
Nếu không có nó, võ công của anh ta sẽ giảm dần.

Một khi mất đi tu vi, sau này anh ta đóng các bộ phim võ thuật kiểu gì?

Gần đây, anh ta càng ngày càng cảm thấy bất an nên quyết định đăng dòng trạng thái kia lên Weibo.
Tư Vũ nhìn Phó Lâm Hãn đang lo lắng cho mình, thản nhiên lấy lại điện thoại rồi quay trở về phòng học.

“Chị à!”

Thấy cô điềm nhiên như không, Phó Lâm Hãn muốn lao tới lay cho cô tỉnh táo lại, tuy nhiên, tiếng chuông vào học đã vang lên.
Chính vì lẽ đó mà người hâm mộ của anh ta ngày càng cuồng nhiệt.

Sau khi đọc hàng trăm nghìn bình luận phía dưới, Thừa Hạc Văn lại đăng địa điểm chính xác đã làm mất dải lụa cùng với một số manh mối nhỏ nhặt.

[@Thừa Hạc Văn V địa điểm đánh mất dải lụa là tại nhà hàng gặp mặt người hâm mộ lần trước ở huyện Tung Sơn. Tôi còn nhớ rõ lúc ấy mình đi ngang qua một cô gái, sau đó không thấy dải lụa đâu. Tất nhiên, cô gái đó không chạm vào dải lụa, nhưng rất có thể nó đã bị đánh rơi trong nhà hàng, hoặc có thể đã bị nhân viên vệ sinh quét ra ngoài.]
Cô đứng trong bóng tối phía trước, hơi nghiêng đầu, ánh mắt dường như có thể xuyên thấu vạn vật khiến người ta run sợ.

Đột nhiên, hai tiếng “rầm” lần lượt vang lên.

Một bóng dáng cao lớn đi tới từ phía sau những người đó, trong miệng ngậm điếu thuốc không châm lửa.
“Sắp đến kỳ thi tuyển sinh trung học rồi, cậu có nắm chắc sẽ thi tốt không?”

Một giọng nói vang lên từ trên đỉnh đầu.

Tư Vũ ngẩng mặt lên, nhìn thấy Tôn Mục Sâm đang hơi bối rối.
“Ừ.”

Tôn Mục Sâm câm nín, nghĩ bụng được rồi, xin lỗi vì đã quấy rầy.

Vương Phong cầm một bộ đề thi đi đến chỗ Tôn Mục Sâm, nói: “Dạo này cậu rảnh rỗi quá nhỉ.”
“Mày đến đây làm gì?”

Phó Lăng Trí vừa dứt lời, Tư Vũ đã đi lướt qua ông ta, bước thẳng vào trong nhà.

Ông ta sầm mặt.

Tôn Ưu cau có nói: “Bây giờ hai mẹ con nó không phải dựa dẫm vào nhà họ Phó nữa nên càng ngày càng không coi mọi người trong nhà ra gì. Ngay cả một đứa thiểu năng cũng biết coi thường người lớn trong nhà. Nguyên Ngọc dạy dỗ con gái thế đấy.”

Hôm nay, hai vợ chồng ông ta sẽ ra ngoài vay tiền tất cả bạn bè có thể cho vay.

Trước đây, họ đã từng giúp đỡ rất nhiều người, bây giờ đã đến lúc người khác trả ơn họ.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.