“Vâng, vâng, con bé Tiểu Vũ vốn yếu ớt nhiều bệnh, tôi đưa nó đi khám xem thế nào… Cảm ơn cô giáo Tiết1. Vâng, vâng, tôi sẽ trông chừng cháu nó cẩn thận.”
Nói xong, mặt Phó Trác đỏ bừng. Ông thật sự không giỏi nói 2dối. Tư Vũ ngồi xuống trước bàn máy tính. Con mèo đen kêu lên một tiếng, nhảy xuống từ trên bục livestream.
Cô đăng nhập vào tài khoản Weibo mà mình bỏ xó sau khi đăng ký, các từ khóa tìm kiếm nóng đã biến mất.
Không biết Phó Nguyên Ngọc đã nhờ ai xóa những tin đồn này. Hàn Mục Lẫm đáp lời: “Vâng, ông kể tiếp đi ạ.”
“Tôi nghe bố tôi kể rằng trong thời kỳ chiến tranh, khi ông ấy bị quân phát xít đánh đập, không hiểu sao lại được cứu thoát. Đến lúc ông tỉnh dậy thì đã ở một nơi an toàn, nhưng không thấy ân nhân cứu mạng đâu… Về sau xảy ra rất nhiều chuyện tương tự như vậy, bố tôi nói với tôi rằng đó là do tổ tiên nhà họ Phó phù hộ cho con cháu, còn dặn tôi trông coi điện thờ thật cẩn thận, không được dỡ một viên ngói nào…” Lúc này, Phó Trác chợt nhớ đến điều gì đó nên thở dài thườn thượt.
Những hồi ức thời thơ ấu lần lượt hiện lên trong tâm trí ông, khiến ông hoài niệm khoảng thời gian đó. Phó Trác ngượng ngùng ngậm miệng lại.
“Ông biết bao nhiêu về điện thờ tổ tiên của nhà mình?” Hàn Mục Lẫm tụt lại phía sau một bước, vừa đi vừa hỏi.
Phó Trác vừa nghe anh nhắc đến điện thờ liền nâng cao cảnh giác, còn tự hỏi anh có ý đồ gì với điện thờ tổ tiên nhà họ? “Cũng nên học hỏi một chút.”
“Mẹ đã đăng ký một lớp quản lý, đào tạo về lĩnh vực này.”
Bà chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ. Tả Văn cho rằng những gì bà ta đang làm là vì lợi ích của hai nhà Tả, Ngụy.
Ngụy Nguyên lại chau mày: “Sau khi chuyển trường từ thủ đô đến huyện Tung Sơn, đám con cháu nhà họ Hàn đần hết cả rồi sao?”
“Thằng bé này, sao lại nói như thế? Khi họ đến, con phải kết thân với họ, biết chưa?” Phó Trác ngẩn người.
***
7
Thôn Hà Đông.
Phó Trác kéo tay áo cháu gái mình từ phía sau: “Tiểu Vũ, cháu quen biết anh chàng trông đẹp m2ắt như con gái này à?” Sau đó, ông thở dài rồi đưa trả điện thoại di động cho Tư Vũ.
“Tiểu Vũ à, rốt cuộc các cháu muốn đ7ưa ông đi đâu?”
Hàn Mục Lẫm đang lái xe liền đáp: “Thôn Hà Đông.” ***
Anh đứng bên cạnh Tư Vũ, nhìn phong cảnh đồng ruộng phía xa xa.
“Cảnh đẹp đấy nhỉ.” “Con biết rồi.”
Ngụy Nguyên lại một lần nữa có suy nghĩ muốn ra nước ngoài.
*** “Có chuyện gì kỳ lạ đã xảy ra ạ?” Hàn Mục Lẫm quan sát những nơi khác.
“Nhiều lắm. Tôi nhớ khi mình còn nhỏ, suýt nữa thì bị rắn cắn trên núi, nhưng đúng lúc đó, tảng đá bất ngờ di chuyển, đập chết mấy con mãng xà.”
Một con mãng xà lại bị một tảng đá đập chết, không biết tảng đá này lớn đến mức nào? Tả Văn vui mừng đi làm thủ tục xuất viện cho con gái.
Ngụy Nguyên uể oải nghiêng người dựa vào một bên, nhìn mẹ mình tất bật luôn tay.
Đã nói là để cậu đi làm thủ tục xuất viện, nhưng mẹ cậu cứ nhất quyết giành lấy việc này. Ngụy Nguyên nhíu mày: “Tại sao người nhà họ Hàn đến huyện Tung Sơn lại liên lạc với chúng ta?”
“Chẳng phải trước đây nhà họ Hàn mời mợ con đi nghiên cứu một dự án à? Không hiểu sao mợ con lại từ chối. Bây giờ họ muốn nhờ cậu con khuyên mợ con đôi câu.”
Mẹ, sao mẹ lại lén lút làm chuyện đó? Nhà họ Hàn ở thủ đô không phải hạng người dễ dàng tiếp xúc. Mẹ đừng làm ảnh hưởng đến chuyện của cậu mợ.” “Một trăm năm trước còn đẹp hơn.”
Hàn Mục Lẫm mỉm cười.
“Khụ!” Phó Trác hơi chướng mắt khi thấy anh chàng yêu nghiệt kia đứng sánh vai với cháu gái nhà mình. Hàn Mục Lẫm dừng động tác bật lửa: “Không làm việc nghiêm túc, chỉ giỏi hóng hớt những chuyện đâu đâu.”
Cừu Tây Nguyên buồn bực nói: “Nếu không phải chuyện liên quan đến anh, ai thèm để ý những tin vỉa hè ở thủ đô chứ. Sau khi biết động thái này của nhà họ Hàn, tôi buồn cười chết đi được. Không dám đưa con cháu chi chính đến, chỉ dám phái con cháu chi thứ. Nếu phải hy sinh thì cũng là những ‘con hàng loại hai’ vô tích sự.”
Nói đến đây, Cừu Tây Nguyên không khỏi quan sát đội trưởng Hàn từ trên xuống dưới một lượt với vẻ mặt xấu xa: “Bọn họ không sợ anh ném một tờ công văn vào mặt à, ha ha ha, khụ khụ…” Bà ta đối xử với con gái nuôi còn tốt hơn con ruột, khiến cậu thậm chí nghi ngờ mình không phải con ruột của bố mẹ.
Sau khi làm xong các thủ tục, Tả Văn nhận được một cuộc gọi, nụ cười trên môi càng thêm tươi.
“Tiểu Nguyên, con có biết nhà họ Hàn ở thủ đô không? Bọn họ sẽ tới đây.” Đây chẳng phải là dải lụa mà anh ta đang tìm kiếm ư?
Hàn Mục Lẫm nhíu mày, hình như anh thật sự đã từng gặp Tư Vũ ở đâu đó, tuy không phải gương mặt này nhưng hơi thở của cô rất quen thuộc.
Anh chợt mỉm cười, cảm thấy mình giống như gặp ma chướng vậy. ***
“Tiểu Vũ, hôm nay Tiểu Hãn đã nói với mẹ về chuyện của con. Mẹ nhờ người xóa bỏ những tin đồn trên mạng rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Phó Nguyên Ngọc vừa nhìn thấy Tư Vũ liền nắm lấy tay cô, mắt đỏ hoe khi nghĩ đến việc con gái mình phải chịu ấm ức. Không được, ông không thể để con công sặc sỡ đó bắt cóc cháu gái còn chưa thành niên nhà mình.
***
Buổi chiều, bác sĩ điều trị của bệnh viện Tung Sơn đến thông báo rằng Ngụy Hân đã có thể xuất viện. “Mặc dù họ chỉ thuộc chi thứ của nhà họ Hàn, nhưng cũng là thành viên xuất thân từ gia tộc lớn. Trong tình hình bây giờ, việc nhà họ Tả chúng ta tiếp xúc với người nhà họ Hàn chưa chắc đã là chuyện xấu. Con tạm thời đừng nói với cậu con chuyện này nhé.”
Ngụy Nguyên càng cau mày hơn: “Mẹ bảo họ đến đây để làm gì?”
Sao cậu có thể không nói với cậu mợ mình chứ? Chập tối, ba người ra khỏi thôn Hà Đông mà không thu hoạch được gì.
Hàn Mục Lẫm lần lượt đưa hai ông cháu Tư Vũ về nhà rồi lái xe trở lại nhà khách của huyện, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy nụ cười toe toét gợi đòn của Cừu Tây Nguyên.
“Chuyến này anh Hàn đi hơi lâu đấy.” Hàn Mục Lẫm đứng trong ngôi nhà cũ kỹ, cảm nhận bầu không khí cổ kính của nơi này, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, anh quay đầu nhìn ra ngoài, đúng lúc bắt gặp hình ảnh dịu dàng xinh đẹp nhất của Tư Vũ.
Một cơn gió thổi qua, có thứ gì đó bay ở trên trời, đáp xuống nóc ngôi nhà.
Nếu người hâm mộ của Thừa Hạc Văn mà nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ hét lên vì kinh ngạc. Sau đó, ông nghiêm mặt, đáp: “Điện thờ tổ tiên nhà họ Phó không có gì đâu. Các anh đừng mơ tưởng đến việc đào được báu vật gì ở đó.”
Hàn Mục Lẫm đưa mắt nhìn Tư Vũ, thấy cô đang mải mê hái vài bông cúc dại trên cánh đồng, hoàn toàn không để ý tới họ.
“Đây là giấy tờ tùy thân của cháu.” Anh lấy ra giấy tờ của mình, đưa tận tay Phó Trác. Anh ta bất ngờ bị vỗ mạnh vào lưng, bật ho dữ dội.
Hàn Mục Lẫm búng điếu thuốc trong miệng mình vào miệng Cừu Tây Nguyên đang há ra ho khan.
“Khụ khụ… Ọe… Anh… mưu sát bạn thân đấy à?” Mặc dù nghề nghiệp của anh là một nhân viên chấp pháp chính trực, nhưng vẫn không thoát khỏi sự thật rằng anh là một con công bắt mắt.
Hàn Mục Lẫm nói: “Tôi muốn đi thăm điện thờ một chuyến.”
Phó Trác đang định từ chối thì anh và Tư Vũ đã đi xa. Ông nhận lấy rồi xem cẩn thận, còn đối chiếu giữa thông tin trên giấy tờ và người thật trước mặt nhiều lần, lại nghĩ bụng ngay cả ảnh căn cước mà anh chàng này cũng rất đẹp trai, chắc hẳn kiếp trước anh là yêu tinh, hơn nữa còn là yêu tinh nam nghìn năm tuổi làm điên đảo chúng sinh.
“Giấy tờ là thật chứ?”
“Không làm giả được đâu ông ơi.” Hàn Mục Lẫm lấy lại giấy tờ của mình từ trong tay Phó Trác và nói: “Bây giờ ông có thể đưa cháu đến nhà cũ của nhà họ Phó để xem một lát được không? Nhân tiện ông kể cho cháu nghe về lịch sử điện thờ tổ tiên của nhà họ Phó nữa.” Sau khi biết rõ danh tính của Hàn Mục Lẫm, Phó Trác mới yên tâm, kể lại tất cả những gì mình biết.
Tư Vũ đi phía sau, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn phong cảnh đồng ruộng bình yên.
Khi về đến nhà cũ, cô chỉ đứng ở ngoài đón gió, nhìn từ xa trông giống như một vị thần không nhuốm bụi trần. Anh chàng trông đẹp mắt như con gái đang đi phía trước câm nín.
Tư Vũ liếc nhìn 0ông ngoại mình, trong lòng thầm nghĩ, ông phản ứng chậm thật đấy, nếu cô không quen biết anh thì sao lại đưa ông đi cùng đến đây?
Phó Trác cảm thấy mất tự nhiên khi bị cháu gái mình nhìn với ánh mắt giống như đang nhìn một người ngốc nghếch, sau đó lại nhìn anh chàng đẹp mắt phía trước và khẽ cau mày. Tư Vũ thờ ơ hỏi: “Chuyện gì ạ?”
“Không phải con nhờ ông ngoại đưa đi chơi để giải khuây vì tin đồn trên mạng à?”
“Ai nói với mẹ như thế?” “Đội trưởng Hàn, đây là bài vị thờ thần của nhà họ Phó chúng tôi, cũng không có gì đặc biệt cả. Không biết anh muốn tìm hiểu chuyện gì?”
Hàn Mục Lâm nghe thấy giọng nói của Phó Trác bèn quay đầu lại, đi tới nhìn bài vị đặt trong sảnh chính, trông không có gì đặc biệt ngoại trừ chất gỗ tốt.
“Điện thờ được xây dựng khi nào vậy?” Lỡ như những người đó đến đây để làm hại Lư Bách Phương thì sao?
Ngụy Nguyên có biết đôi chút về công việc của mợ mình.
“Nhà họ Hàn sẽ gửi hai, ba con em tầm tuổi con chuyển đến trường Trung học Tung Sơn. Đến lúc ấy, con phải năng tiếp xúc với họ để tạo dựng mối quan hệ cho nhà họ Ngụy nhé.” Đàn ông có vẻ ngoài bắt mắt thế này, nếu ở trong rừng còn nhầm tưởng là yêu tinh ấy chứ.
“Tiểu Vũ, cháu đừng bị mê hoặc bởi loại khổng tước xòe đuôi này nhé. Đàn ông như vậy mới là người giỏi quyến rũ con gái nhất. Đợi đến khi các cô gái cắn câu, anh ta sẽ tha hồ chà đạp, sau đó…”
Anh chàng “khổng tước xòe đuôi” phía trước không nhịn được nữa, lập tức quay đầu lại, nở nụ cười mê hồn: “Ông Phó, cháu không điếc đâu.” Con gái mong đợi bà trở nên mạnh mẽ hơn, sao bà có thể bỏ cuộc giữa chừng cho được?
“Vâng, mẹ tiếp tục cố gắng nhé!”
Khi Tư Vũ đã đi lên lầu, Phó Nguyên Ngọc mới nhớ ra mình quên hỏi cô về chuyện trên mạng và chuyện hai ông cháu cô đã đi đâu. Cừu Tây Nguyên đau đầu nói: “Vậy thì bắt đầu điều tra từ các gia tộc lớn nhé. Việc này thật sự phiền phức đấy.”
“Phiền phức cũng phải điều tra.”
“À phải rồi.” Anh ta chỉ về phía trước và nói: “Tôi vừa nhận được tin, nhà họ Hàn cử mấy con em của chi thứ đến đây trông chừng anh đấy.” “Tìm xem có ai biết dự đoán trước tương lai đứng sau lưng họ không?”
“Anh Hàn, chúng ta đừng mê tín như thế được không?”
“Nước Hoa có lịch sử mấy nghìn năm, có rất nhiều người phi phàm. Hãy điều tra thêm đi.” “Câu này hỏi tôi là đúng người rồi đấy.” Phó Trác tìm một chiếc ghế và ngồi xuống, ông có tuổi rồi nên đi bộ một quãng là đã thở hổn hển. Sau đó, ông chậm rãi nói: “Điện thờ nhà họ Phó chúng tôi đã tồn tại từ đời ông nội tôi, chỉ thờ một tấm bài vị vô danh của tổ tiên. Bên trong điện thờ chắc chắn là nơi chôn cất tổ tiên nhà họ Phó. Anh hỏi điều này để làm gì?”
“À, cháu chỉ tò mò thôi.” Hàn Mục Lẫm nói dối không chớp mắt.
Phó Trác không hề nghi ngờ, lại tiếp tục kể: “Nhắc đến điều kỳ diệu của điện thờ này thì phải kể đến việc điện thờ luôn phù hộ, che chở cho già trẻ lớn bé nhà họ Phó.” Hàn Mục Lẫm rút một điếu thuốc, đưa lên miệng rồi lấy bật lửa ra nhưng không châm thuốc.
“Hai người đó không giở trò gì chứ?”
Họ đều là những kẻ cứng đầu, cho dù bị đập tơi tả cũng không chịu khai. Có điều, những con chó biến dị quả thật liên quan đến Lôi Bách Đào. Qua lời khai của họ thì thấy họ đã có sự chuẩn bị từ trước. Hai người này rất xảo trá, đã soạn trước lời khai, cũng đoán được rằng sẽ bị chúng ta bắt được.” Ở một nơi khác, trong một căn hộ lớn có ba phòng ngủ và một phòng khách.
Cô bé xinh xắn đang ngồi trước máy tính, áp điện thoại di động vào tai nói chuyện với ai đó.
“Tôi thấy rồi. Đã xóa hết rồi. Cảm ơn nhé.”