Phó Nguyên Ngọc hơi lo lắng khi thấy các t1ừ khóa tìm kiếm nóng tiếp tục xuất hiện. Anh ta làm thế chẳng phải là bôi nhọ Tư Vũ sao?
Người đại diện của Thừa Hạc Văn vẫn đang nằm trên giường bệnh dưỡng thương, anh ta cầm điện thoại di động và gào lên: “Cậu lập tức đến đây cho tôi, chuyện này cậu đã quá lỗ mãng rồi.” “Chỉ cần con gái chị không làm gì thì phần thắng sẽ là 100%. Người nổi tiếng thì có thể thoải mái bôi nhọ người bình thường sao?”
Mặc dù La Úc Niên ở nhà nhàn rỗi một năm, nhưng anh ta đã từng là lãnh đạo cấp cao ở công ty cũ nên rất có uy. “Chủ tịch Phó, tôi đã đọc hot search trên Weibo, quả thật lại đang có dấu hiệu gây sốt trở lại. Nhưng tôi không hiểu tại sao ngôi sao hàng đầu kia lại nhằm vào con gái chị?”
Chỉ là một dải lụa thôi mà. “Meo.”
Con mèo đen nhảy ra khỏi giường, đứng dưới chân Tư Vũ, liếm móng vuốt của mình. “Vâng vâng, anh Hàn còn điều gì sai bảo nữa không?”
“Hết rồi, cho tôi gửi lời hỏi thăm ông cụ Chung nhé.” “Mặc dù người anh nhờ lần trước đã xóa hết tin đồn trên mạng, nhưng bây giờ...”
“Chủ tịch Phó, tôi phải nói rõ điều này, người của tôi còn chưa kịp làm gì thì đã bị người ta đi trước một bước.” Tuy nhiên, chính anh ta lại là người không được sống yên ổn.
Nhiều cuộc điện thoại gọi đến, bao gồm người của công ty và người đại diện của Thừa Hạc Văn. Họ gọi tới để chất vấn anh ta tại sao lại đăng bài đó trên Weibo, còn dùng từ ngữ không phù hợp. Hồng Mộc Cẩm mang trà tới cho bà.
Phó Nguyên Ngọc vẫn hơi khó chịu khi được gọi là chủ tịch. Khi được tìm thấy vào ngày hôm sau, trên người Thừa Hạc Văn đã có nhiều chỗ bị thối rữa, nhất là vết cào rõ mồn một trên mặt.
Không biết con gì đã cào anh ta mà vết thương còn đang mưng mủ. “Không cảm ơn anh à?”
Tư Vũ đã cúp máy. ***
Trong đoàn làm phim, đạo diễn Chung đang khom lưng cúi đầu với điện thoại di động của mình, trông kỳ quặc không để đâu cho hết. “Cái gì? Tôi có làm gì đâu…”
“Vậy chuyện ồn ào trên Weibo là sao? Tôi đã nói với cậu rằng cứ cho người đi tìm, đừng kéo cô gái đó vào vụ này.” Chẳng lẽ Thừa Hạc Văn mù mắt không nhìn thấy cô đã đánh hai người họ bầm dập thế nào vào ngày hôm đó sao? “Hôm nay tôi phải tham gia đoàn làm phim.”
“Đạo diễn Chung đã gọi cho tôi và nói rằng hủy bỏ tư cách tham gia đoàn phim của cậu.” Thành viên trong đội không biết phải nói gì.
*** Dù mở bao nhiêu tài khoản mới thì chỉ cần mở miệng ra chửi là sẽ bị khóa.
Sau đó, ngay cả Thừa Hạc Văn và các tài khoản Weibo liên quan đến anh ta cũng bị chặn. Xung quanh vang lên tiếng va đập.
Tiếng xương cốt kêu răng rắc và tiếng va chạm trộn lẫn với nhau, không thể phân biệt được xương đã bị gãy hay là có thứ gì đụng vào người bị vỡ. Vào ban đêm, Tư Vũ muốn làm sạch không gian mạng đột nhiên xuất hiện trước cửa sổ căn hộ của Thừa Hạc Văn.
Anh ta phát hiện có điều bất thường, vừa mở mắt ra đã bị trùm kín đầu. Hồng Mộc Cẩm đẩy gọng kính trên sống mũi, ánh mắt sáng ngời: “Chủ tịch, tôi sẽ chuẩn bị tài liệu và liên hệ với luật sư.”
Với tác phong làm việc nhanh nhẹn, Hồng Mục Cẩm nói xong liền bắt tay xử lý ngay. Làm gì có chuyện chỉ cần xóa sạch tin đồn trên mạng là xong.
Còn phải hủy hoại tương lai của người đàn ông này, đồng thời phế bỏ võ công của anh ta mới được. Không gian mạng đã hỗn loạn đến độ những thứ ảo cũng làm ảnh hưởng đến người thật.
“Chỉ một dải lụa rách mà cũng gây náo loạn hết cả lên.” Hàn Mục Lẫm ngẩn tò te.
“Đội trưởng Hàn, gã họ Lôi đã nhận tội.” Người hâm mộ của Thừa Hạc Văn đông đảo đến mức việc mắng mỏ cơ quan chủ quản đã trở thành chủ đề tìm kiếm nhiều nhất trên mạng, tạo thành tình huống vừa thú vị vừa buồn cười.
Tư Vũ lại mở Weibo lần nữa, chỉ bằng hai cú nhấp chuột đã xóa sạch tin tức nóng hổi trên mạng. Ngoại trừ một số vấn đề đàm phán quan trọng, anh ta là người đưa ra quyết định cuối cùng về mọ2i việc trong công ty.
Trợ lý Hồng Mộc Cẩm của La Úc Niên cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ. Năm nay cô ta ba mươi tuổi, đã từng0 ngồi tù ba năm vì phải gánh tội thay cho công ty cũ khốn nạn. “Không phải người của anh đã xóa các bài viết trên mạng ư?” Phó Nguyên Ngọc kinh ngạc hỏi.
La Úc Niên lắc đầu: “Không phải người của tôi.” Cơn đau dữ dội ập đến khiến anh ta ngất đi.
Chăn bông bị kéo ra, để lộ khuôn mặt đau đớn của Thừa Hạc Văn. Cuối cùng, ngay cả những tài khoản hoạt động năng nổ cũng bị khóa.
Bọn họ tức giận đến mức có người dùng tài khoản phụ để chửi bới, kết quả vừa chửi được hai câu đã bị khóa tài khoản. Thừa Hạc Văn tức nghẹn họng, chửi thầm ai đang giở trò vậy.
Anh ta chỉ muốn lấy lại dải lụa của mình, đồng thời kéo Tư Vũ vào cuộc, để cô không được sống yên ổn. Không một công ty nào muốn thuê một người có tiền án.
Trải nghiệm của hai người họ có thể nói là rất giống nhau, do đó họ không gặp khó khăn gì khi làm việc cùng nhau. Nếu cứ tiếp tục thế này, trình độ võ nghệ của anh ta sẽ giảm xuống con số không.
Nhất định phải tìm được dải lụa đó. Đạo diễn Chung không dám gửi lời hỏi thăm đến ông cụ Chung.
*** “Nếu nhóc không thể ra tay thì để anh đây giải quyết cho. Cứ ăn no ngủ kỹ, chuyện trên mạng đã có anh lo.” Anh trấn an cô.
“Tùy anh.” “Chỉ xóa sạch là được sao?” Hàn Mục Lẫm cảm thấy nhóc Tiểu Vũ quá hiền lành.
“Vâng.” “Chủ tịch Phó.”
Nhìn thấy Phó Nguyên Ngọc, La Úc Niên vừa họp xong liền đứng dậy, cung kính chào hỏi. “Chủ tịch, chuyện như thế này không thể tùy tiện giải quyết, hãy khởi kiện đi.” La Úc Niên nhìn Phó Nguyên Ngọc và nói.
Bà thoáng do dự: “Có thể thắng kiện không?” Tư Vũ khoanh tay tựa vào cửa sổ, nhìn con mèo lớn đánh người thỏa thích.
“Đừng đánh chết!” Thừa Hạc Văn được đưa vào phòng mổ, ngay cả các bác sĩ dày dặn kinh nghiệm cũng cảm thấy bàng hoàng với trường hợp này.
Rốt cuộc cái gì đã gây nên những vết thương đó? Phó Nguyên Ngọc nhìn người đàn ông trước mặt, gật đầu nói: “Nếu đã nắm chắc phần thắng thì khởi kiện đi.”
Trước đây, bà không thể giúp con gái mình giải quyết tình huống tương tự, lần này bà tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn thương cô. Tư Vũ nhảy ra ngoài cửa sổ, búng mình trên không trung rồi đáp xuống đất.
*** “Meo.”
“Soạt” Móng vuốt của con mèo tạo ra những vết thương dài trên mặt Thừa Hạc Văn. Trong mắt người thường, đó thật sự chỉ là một dải lụa không có gì đặc biệt.
Phó Nguyên Ngọc cũng không hiểu điều này. Tuy nhiên, việc con gái bà đang bị tấn công trên mạng là sự thật. Bà bước vào công ty, đến gặp Tổng giám đốc điều hành La Úc Niên.
La Úc Niên n2ăm nay ba mươi lăm tuổi, cũng được coi là tuổi trẻ tài cao, do bị hãm hại ở công ty cũ nên đã nghỉ việc. Sau đó, không ai dám thuê anh7 ta nữa. Trong lúc vô tình biết được trang web WORLD, anh ta vừa đăng nhập đã thấy bài viết tuyển dụng của Tư Vũ rồi được nhận vào côn7g ty Vân Diệu một cách suôn sẻ. “Anh Hàn cứ yên tâm, chúng tôi không chọn ngôi sao họ Thừa đó nữa, thật sự không chọn anh ta nữa mà.”
Đầu dây bên kia, Hàn Mục Lẫm di chuyển chuột máy tính, xem Weibo. Tư Vũ vừa điều chế thuốc xong thì nhận được điện thoại của Hàn Mục Lẫm.
“Tin đồn trên mạng à? Cứ xóa sạch là được.” Người đại diện thật sự muốn chửi thề.
Thừa Hạc Văn nghiến răng nghiến lợi, gần như muốn bóp nát điện thoại di động trong tay. Thật khủng khiếp!
Buổi sáng Tư Vũ xem tin tức rồi đi học.