Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 72: Ma thuật phương tây



Tư Vũ vỗ mạnh vào lưng Phó Lâm Nguyệt một cái, khiến cô bé nôn ra nước bẩn.

Hai mắt của Phó Lâm Hãn dường như sắp lồi ra ngoàik đến nơi.

Sao cậu lại có cảm giác giống như đang rơi vào thế giới của nữ phù thủy phiên bản đời thật thế này? Lôi Tương Giang đích thân nhận cuộc gọi.

Ông cả, cháu đã kiểm tra vết thương, trông giống như dấu vết tấn công của một sinh vật nào đó có móng vuốt sắc bén chứa nọc độc.”

“Cháu cũng đã bắt mạch cho anh ta, nhưng không có bất kỳ chất hóa học hay ảnh hưởng của loại thuốc nào. Điều duy nhất có thể giải thích ở đây là đã xuất hiện sinh vật không xác định ở thành phố Thân, mục tiêu tấn công cũng không rõ ràng.”
Nói xong, Lôi Tân Khê chờ đợi phản ứng của Lôi Tương Giang.

Ông ta cau mày, nói: “Tìm cách đưa anh ta tới đây.”

Chỉ sau khi nhà họ Lôi nghiên cứu thì mới biết được ngọn nguồn vết thương của Thừa Hạc Văn.
Trong trường học rất yên bình, nhưng bên ngoài lại luôn có những mối nguy hiểm rình rập đang đến gần.

Sau giờ tự học buổi tối, Tư Vũ đi tới gần trường Tiểu học Tung Sơn.

Cô đi nửa vòng phía sau trường, rồi bất chợt nhảy lên nóc một tòa nhà, từ trên cao nhìn xuống và nhìn thấy một bóng đen ở lối vào một con ngõ.
Nghe xong, sao Ngụy Hân còn không hiểu kế hoạch của bà ta cơ chứ?

Cô ta không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ thẹn thùng rũ mắt.

***
Phó Lâm Hãn không dám nói vừa rồi cô bé đã nhổ ra một ngụm nước bẩn.

***

Trên đường trở về, Đệ Ngũ Lam liên tục suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Có thể tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với con cháu nhà họ Hàn ở thủ đô là một việc tốt không còn gì bằng.

Ngụy Hân cúi đầu: “Con sẽ hòa thuận với họ.”

Tả Văn mỉm cười vui vẻ: “Nếu hợp nhau thì sau này con sẽ có cơ hội bước chân vào nhà họ Hàn, trở thành thành viên của gia tộc đó.”
Người đàn ông mặc áo choàng đen kín mít, chỉ để lộ ra nửa bên mặt.

Tư Vũ nhận ra đó là một người phương Tây.

“Cô khiến tôi khá bất ngờ đấy.” Hắn nói tiếng Hoa dở tệ.
Đệ Ngũ Lam kinh ngạc xán lại xem.

Tư Vũ bình thản nói: “Tiếng Gaul* từ thế kỷ thứ năm.”

* Tiếng Gaul là một ngôn ngữ Celt nói ở châu Âu trước và trong thời đế quốc La Mã. Theo nghĩa hẹp, tiếng Gaul là ngôn ngữ nói của cư dân Celt ở Gaul. Theo nghĩa rộng hơn, nó bao gồm cả các dạng ngôn ngữ Celt nói rải rác đa phần ở Trung Âu, một phần Balkan và Tiểu Á. (Theo Wiki)
Hồng Mộc Cẩm đã tìm hiểu về cơ quan chấp pháp này và biết một vài điều về họ.

Không cần phải điều tra cũng biết được rằng người bị cơ quan đó sờ gáy sẽ chẳng có kết cục tốt lành.

“Chỉ cần trận phong ba này lắng xuống, anh ta có bị đưa đi đâu cũng không quan trọng.”
Tư Vũ đưa tay về phía trước, lòng bàn tay úp xuống, ấn nhẹ một cái.

Người đàn ông dường như bị một lực lượng nào đó kéo lại, lập tức ngã sấp mặt, trên mặt đất liền xuất hiện nhiều vết nứt, khiến hắn cả kinh.

“Cô là ai?”
“Mẹ, đó là bạn của anh trai con đấy.”

Ngụy Hân khoác tay Tả Văn, chỉ vào Tư Vũ vừa đi ngang qua.

Tả Văn nhìn ra ngoài và nhận ra cô.
“Cháu không muốn xem.” Đệ Ngũ Lam từ chối thẳng thừng.

Lương Dịch có phần bất lực.

Đệ Ngũ Lam chợt quay người lại, hỏi: “Chú Lương, chú có biết tiếng Gaul ở thế kỷ thứ năm không?”
Lương Dịch đang đợi cô bé ở ngã tư, cho đến khi nhìn thấy Đệ Ngũ Lam, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Lam à, lần sau cứ để chú đến đón cháu thì hơn.”

“Không cần đâu ạ, cháu có thể tự chăm sóc bản thân mà.”

“Lão phu nhân gửi cho cháu một vài thứ, cháu có muốn xem không?”
Trong ncước bẩn mà Phó Lâm Nguyệt vừa nôn ra có một con côn trùng nhỏ như sợi chỉ đang ngọ nguậy, về cơ bản không giống trùng độc của nước Hoaa.

Tư Vũ cầm con dao găm trong tay, lật xem mặt sau.

“Hình như là ngôn ngữ phương Tây.”
Không phải ngôi sao này quan trọng, mà là nhà họ Lôi sẽ không bỏ qua bất cứ điều gì liên quan đến y học.

“Muộn mất rồi, người của cơ quan đó đã đến và đưa anh ta đi.”

Lôi Tương Giang càng nhíu chặt mày: “Ông biết rồi, cháu hãy luôn để ý mọi tin tức của giới giải trí nhé.”
“Cho nên, nó mới bị đuổi ra khỏi nhà. Thảo nào nó cứ quấn lấy anh trai con.” Tả Văn nói với vẻ mặt coi thường.

Cho dù là người nhà họ Tư, nhưng đầu óc ngu ngốc thì cũng không xứng với con trai bà ta.

Bà ta nghĩ thầm, đã bị đuổi ra khỏi nhà mà còn muốn trèo cao, bám lấy nhà họ Ngụy, sao không tự nhìn lại xem mình là ai.
Chuyện Tư Vũ đầu óc chậm phát triển được coi là việc xấu trong gia đình của nhà họ Tư.

Nói cách khác, ba gia tộc lớn ở thành phố Thân mới là người biết rõ nhất, những gia tộc nhỏ chỉ nghe nói đến, nhưng không bận tâm cho lắm.

“Con nghe đồn là đầu óc nó có vấn đề, ngay cả nhà họ Lôi cũng bó tay. Từ khi sinh ra nó đã như vậy…”
Bà ta càng ghét Tư Vũ hơn.

Ngụy Hân đã nhìn ra thái độ của bà ta, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Mặc dù cô ta quên mất chuyện xảy ra khi đó, nhưng vẫn nhớ như in việc mình đã gặp Tư Vũ lúc trước.
Ngụy Hân vừa nhìn đã nhận ra anh trai mình đối xử rất khác biệt với cô.

“Mẹ ơi, Tư Vũ là bạn của anh trai con, chúng ta nên thân thiện với nó, kẻo làm anh trai con tức giận đấy.”

Tả Văn cau mặt: “Nó quấn lấy anh trai con mà mẹ còn phải hòa nhã thân thiện với nó ư? Tiểu Hân, con mềm lòng quá đấy, sau này ra ngoài xã hội sẽ rất dễ bị thiệt thòi. Mẹ đã gặp nhiều người bất tài vô tích sự bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà như nó rồi. Nó muốn bám vào nhà họ Ngụy để leo lên đây mà.”
“Ông nghi ngờ rằng thứ này nhằm vào giới giải trí sao?”

“Không chỉ có vậy, rất nhiều chuyện kỳ quái đã xảy ra kể từ khi tìm thấy điện thờ đó.”

“Đã tìm được điện thờ rồi ạ?” Là một thành viên của nhà họ Lôi, đương nhiên là Lôi Tân Khê biết rõ tầm quan trọng của điện thờ này đối với gia tộc mình.
La Úc Niên gật đầu.

Bầu không khí trong văn phòng bỗng trở nên yên lặng.

“Chủ tịch, bây giờ chỉ có thể bỏ qua vụ này. Dù sao, người bị cơ quan đó bắt đi cũng sẽ có kết cục rất thê thảm.”
Thừa Hạc Văn bị đánh ngất rồi phủ khăn trắng lên và đưa đi. Các phóng viên ở bên ngoài vây kín cửa trước và cửa sau, không để ý đến chiếc trực thăng bay trên nóc nhà, chỉ nghĩ rằng có ca bệnh khẩn cấp phải điều động trực thăng.

***

Sau khi lên xe, Lôi Tân Khê cởi mũ ra, cầm điện thoại di động gọi về nhà họ Lôi.
Các thiếu niên dễ bị vẻ ngoài đánh lừa. Nếu không trông chừng con trai nhà mình cẩn thận, chúng có thể bị loại yêu tinh ấy bắt mất hồn bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, có khi Ngụy Nguyên còn không nhận người mẹ là bà ta ấy chứ.

Ngụy Hân cụp mắt, giả vờ xấu hổ.

Tả Văn vỗ nhẹ mu bàn tay cô ta, dịu dàng nói: “Hôm nay người nhà họ Hàn đã đến đây và được bố trí nghỉ ngơi ở nhà họ Ngụy tại huyện Tung Sơn. Con tạm thời đừng trở lại thành phố Thân, cứ ở lại đây một thời gian, vừa dưỡng thương vừa tiếp xúc với họ.”
Tư Vũ từ trên cây nhảy xuống đất một cách vững vàng, hai tay đút trong túi quần.

Những người đi ngang qua công viên không kìm được mà đưa mắt nhìn cô.

Tư Vũ ngáp một cái, xách cặp đi ra đường lớn.
Lúc này, trong lòng bàn tay cô xuất hiện một chiếc kén tằm màu xanh tím.

Một con sâu nhỏ nhanh chóng chui ra khỏi chiếc kén, đang định cắn vào cổ tay trắng nõn của cô thì một luồng lực mạnh mẽ toát ra từ lòng bàn tay, khiến con sâu đập vào cành cây nát bét, chất dịch văng tung tóe lên cành cây, rồi từ từ nhỏ xuống, trông hơi bẩn.

“Meo.” Con mèo đen nhảy ra từ màn sương đen, hòa làm một với làn khói đen bay ra từ con sâu, sau đó trở lại bên chân Tư Vũ, biến mất không còn dấu vết.
Lôi Tân Khê cất điện thoại di động, nói với người đại diện của mình: “Có thể cho thêm một vài địa điểm gần thành phố Thân vào lịch trình đã sắp xếp của tôi không?”

Người đại diện hiểu ý cô ta, lập tức gật đầu.

***
Lôi Tân Khê còn chưa rời đi thì người của cơ quan chấp pháp đặc biệt đã tới, họ bất chấp việc Thừa Hạc Văn đang bị thương nằm trên giường, cứ thế kéo anh ta ra ngoài.

Nhìn đồng phục trên người họ, người ở bệnh viện không ai dám ngăn cản.

“Các người làm gì vậy hả? Thả tôi ra, tôi không phạm pháp.”
***

Tư Vũ ngồi trên một chạc cây trong công viên nhỏ, giơ con dao găm lên, nắm chặt trong tay, bóp mạnh một cái.

Sau tiếng “rắc” giòn tan, con dao được làm bằng vật liệu cứng trong tay cô bị bóp nát thành từng mảnh.
Đệ Ngũ Lam không hề thất vọng, thản nhiên nói: “Chú Lương không biết thì thôi. Nhà Đệ Ngũ có động tĩnh gì không ạ?”

“Trước đó ông Thành Tông bị thương ở huyện Tung Sơn, sau đó bỗng nhiên hồi phục bình thường. Mọi người trong gia tộc hơi nghi ngờ.”

“Hừ, sao ông ta còn chưa ngỏm củ tỏi chứ? Như vậy mới tốt.” Đệ Ngũ Lam lạnh lùng nói.
“Chủ tịch còn muốn xử lý những người hâm mộ kia nữa không?” Hồng Mộc Cẩm đẩy gọng kính trên sống mũi và hỏi.

Phó Nguyên Ngọc gật đầu: “Nếu có thể xử lý được thì cứ xử lý đi.”

Đám fan của Thừa Hạc Văn quá ghê gớm, cũng nên chấn chỉnh bọn họ một phen để an toàn hơn.
Bà ta nhăn mày, nói với giọng khinh thường: “Tiểu Hân cũng biết con bé đó à? Lần trước, nó đụng vào mẹ làm rơi túi xách của mẹ mà không buồn xin lỗi. Sau đó, nó lại giả vờ thân thiết với anh trai con, vừa nhìn đã biết là loại con gái không đàng hoàng.”

Ngụy Hân mỉm cười: “Nó là người nhà họ Tư đấy mẹ ạ.”

Tả Văn thoáng kinh ngạc: “Nhà họ Tư? Sao người nhà họ Tư lại ở đây?”
Lôi Tương Giang không trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ nói: “Hãy chú ý những động tĩnh lạ xung quanh.”

Lôi Tân Khê dán mắt vào chiếc điện thoại di động đã kết thúc cuộc gọi và rơi vào trầm tư.

Người đại diện biết cô ta là cô chiêu nhà họ Lôi nên không dám dỏng tai nghe khi cô ta nói chuyện điện thoại.
Người đại diện của cô ta thấp giọng nói: “Chúng ta đừng xen vào chuyện này.”

Ngay cả bạn thân của Thừa Hạc Văn cũng không xuất hiện, Lôi Tân Khê càng không cần phải dây vào phiền toái này.

Cô ta liếc nhìn người đại diện của Thừa Hạc Văn, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.
“Tiếng Gaul ở thế kỷ thứ năm à? Sao tự nhiên cháu lại hỏi điều này?”

“Cháu tò mò.”

“Người nước Hoa chúng ta không cần dùng đến ngôn ngữ đó.”
Nếu không vì ông ta thì bố mẹ cô bé đã không chết. Cô bé cũng sẽ không bị xa lánh ghẻ lạnh vì chuyện đó.

***

Tại bệnh viện thành phố Thân.
Thừa Hạc Văn bị còng lại, sau đó đẩy cả người lẫn giường ra ngoài.

Người đại diện ngồi ngây ra tại chỗ với sắc mặt trắng bệch, vết thương trên người vẫn chưa lành nên chỉ có thể trơ mắt nhìn những người đó xông vào, giải Thừa Hạc Văn đi.

Lôi Tân Khê tránh sang một bên, nhìn họ đưa anh ta đi.
Sau đó, cô cất con dao đi.

Phó Lâm Nguyệt tỉnh lại, hoang mang hỏi: “Anh ơi, em bị làm sao thế?”

“Không có việc gì, em chỉ bị đau bụng vì uống nước không hợp vệ sinh thôi.”
“Mẹ quên rồi à, chẳng phải nhà họ Tư có một thiên kim bị bệnh đã trở về huyện Tung Sơn ư? Trước kia đã có người nhắc tới rồi đấy.”

Tả Văn ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Mẹ chưa bao giờ nghe nói về chuyện này.”

Một gia tộc lớn có rất nhiều thành viên, họ chỉ nghe nói đến những người xuất sắc hoặc hư hỏng đến mức nổi bật mà thôi.
Công ty Vân Diệu.

“Chủ tịch Phó, người của tòa án thành phố Thân đã đến chậm một bước, ngôi sao nam đó đã bị đưa đi.”

Phó Nguyên Ngọc sửng sốt: “Người của cơ quan bí ẩn mà anh nhắc tới đã đưa anh ta đi sao?”
Tư Vũ đi tới trước mặt hắn, ánh mắt trịch thượng: “Dùng ma thuật với người nhà của tôi, người phương Tây các anh muốn làm gì?”

Người đàn ông rất đỗi ngạc nhiên: “Cô biết cả những thứ đó ư? Vậy… cô bé đó…”

“Đồ vật của anh này.”

Cô ném lưỡi dao găm bị gãy xuống trước mặt hắn.

Hai mắt hắn trợn trừng, miệng liên tục hét lên: “Không thể nào, không thể có chuyện đó được. Sao cô phá hủy được nó? Không có sức mạnh nào có thể phá hủy con dao ấy! Rốt cuộc cô đã làm thế nào?”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.