Có điều, từ đầu chí1 cuối, cô không hề ra đòn, chẳng qua chỉ khẽ nhấc tay một cái đã túm hắn lên và đập xuống đất.
Đến giờ hắn vẫn cảm th2ấy đau nhức xương cốt toàn thân. Phó Nguyên Ngọc ra khỏi công ty Vân Diệu, chạy đến nhà họ Phó một chuyến, hơn nửa đêm mới trở về biệt thự.
Khi vào nhà, thấy đèn tầng hai vẫn sáng, bà đi lên gõ cửa.
“Tiểu Vũ, con vẫn chưa đi ngủ à? Lại chơi máy tính hả? Ngày mai còn phải đi học đấy, đừng ngủ muộn quá nhé.” ***
Cao Mai xuất viện.
Mọi người đều biết rõ tình trạng liệt nửa người của bà ta. Từ giờ trở đi, mọi sinh hoạt đều cần người khác chăm sóc. Hắn cũng không thể kiểm soát được bản thân, mọi hành động đều bị khống chế nên không có cách nào.
Ngụy Hân có thể mở miệng nói chuyện còn hắn thậm chí không thể lên tiếng.
Hắn biết ai đã làm tất cả những chuyện này. Hắn không sợ bị phát hiện sao?
Người đàn ông nhìn chằm vào cô ta với ánh mắt kỳ quái mà không nói lời nào.
Tư Vũ đứng trên rìa tòa nhà, giơ tay nắm lấy trong không trung. Nhà họ Lư ở thành phố Thân.
Lư Bách Phương vừa vào nhà nói chuyện với các chú bác nhà mình về tình hình của ông cụ Lư ở huyện Tung Sơn thì nhận được cuộc gọi từ Tả Văn.
Bà biết rõ tính tình của chị dâu nhà mình, chắc chắn lại có việc gì đó. Người đàn ông trước mặt Ngụy Hân liền cử động.
Hắn có ý thức, nhưng ý chí đã bị khống chế.
Một số con côn trùng màu đen bò ra khỏi chiếc áo choàng. Cô ta chỉ có thể nói là bị hạ cổ, không thể nói là ma thuật.
Ngụy Nguyên kinh ngạc đứng nhìn Ngụy Hân đang khóc lóc với vẻ mặt khó coi.
Khuôn mặt trắng trẻo đã bị vả sưng vù, không hề nương tay với bản thân mình. Dưới ánh đèn đêm, Tư Vũ vung tay một cái, Ngụy Hân đứng ngoài cổng biệt thự liền nôn ra rất nhiều máu đen, trông giống như tình trạng do ma thuật phương Tây gây ra.
Ngụy Nguyên đã sợ khiếp vía.
Loại chuyện quỷ quái này vậy mà lại thật sự xảy ra trong thực tế. Mặc dù cậu đã biết từ lâu rằng nó tồn tại trên thế giới này. “Rốt cuộc cô là ai? Chẳng lẽ cô cũng học ma thuật từ chỗ chúng tôi?”
“Quả th7ật đã từng luyện ma thuật.” Cô lạnh nhạt đáp với vẻ mặt vô cảm.
“Không, đây không phải là ma thuật! Lẽ nào là một loạ7i năng lực sấm sét? Hình như cũng không phải.” Lúc nhận được tin nhắn điện thoại, cô ta hơi cau mày khi tin nhắn là do người đó gửi.
Một lát sau, cô ta ra ngoài, đi đến trước cổng biệt thự, đang định nhìn xung quanh thì một khuôn mặt bất ngờ xuất hiện khiến cô ta giật mình.
Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông và chiếc áo choàng màu đen của hắn, Ngụy Hân sầm mặt: “Sao anh lại đến tìm tôi vào giờ này?” Tư Vũ mím môi, giơ tay lên, vỗ một chưởng, khiến hắn bất tỉnh rồi vẫy tay một cái. Con mèo đen đang thích thú xem kịch hay bèn nhảy tới, nhổ ra một con sâu đen ghê tởm.
Con sâu bò vào miệng người đàn ông rồi biến mất.
*** Trên đời này thật sự có ma thuật sao?
“Tôi sẽ đi đến đó ngay trong đêm. Tạm thời đừng động vào con bé.” Nói đoạn, Lư Bách Phương cúp máy, tức tốc rời khỏi thành phố ngay.
*** Mặt Ngụy Hân biến sắc: “Anh đang tấn công tôi đấy, anh có biết không…”
Cô ta chưa nói xong, côn trùng đã xâm nhập vào cơ thể, khống chế cô ta, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, giống như người đàn ông mặc áo choàng đen, biết rõ mình đang làm gì, tuy nhiên không cách nào kiểm soát được hành vi của mình.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Có điều, khi hiện thực rành rành trước mặt thì lại là một câu chuyện khác.
Ngụy Hân ngã xuống.
“Tiểu Hân!” Một tiếng hét vang lên. Cô ta hét lên, song lại không thể nhúc nhích.
Sau đó, cô ta giơ tay tự tát mình mấy cái, miệng vẫn gào thét như một kẻ điên.
Người đàn ông nhìn Ngụy Hân đầy thông cảm. “Đừng đánh nữa, Tiểu Hân, đừng đánh nữa con ơi.” Tả Văn muốn giữ tay con gái, nhưng lại bị cô ta đẩy mạnh ra, sau đó tiếp tục tát vào mặt mình.
Bà ta ngăn cản thế nào cũng vô ích.
Ngụy Hân gào khóc: “Mẹ ơi, mẹ mau gọi điện cho mợ đi!” “Tiểu Hân nói rằng đó là một người phương Tây mặc áo đen. Bích Phương, phải làm thế nào bây giờ? Mặt Tiểu Hân đã sưng hết cả lên rồi.”
Lư Bách Phương khẽ cau mày: “Nghe những gì chị miêu tả thì hình như là ma thuật của phương Tây.”
“Ma thuật?” Tư Vũ xoay người đi xuống lầu.
Lúc này, người phương Tây mặc áo choàng đen đang nôn ra thứ bẩn thỉu ở trong góc.
Hắn biết, đây là sự trừng phạt mà Tư Vũ dành cho mình, cô sẽ không lấy đi tính mạng hắn ngay lập tức. Thiếu nữ lặng lẽ đứng đó, khiến hắn có cảm giác lạnh thấu xương đầy áp2 lực chưa từng có.
Nếu không phải vì vấn đề chủng tộc, hắn đã không thể kiểm soát được đầu gối run rẩy của mình, nên 0rất nóng lòng muốn biết cô vừa sử dụng năng lực gì.
“Nếu cô có thể phá hủy ma thuật của tôi thì đó nhất định là…” Tả Văn đang khoác áo đứng ở cửa, nghe rõ tiếng kêu của con gái mình, bèn sợ hãi chạy ra.
“Tiểu Hân, Tiểu Hân, con sao vậy?”
“Mẹ, con… con không thể kiểm soát được hành động của mình. Có người đã hạ trùng cổ với con.” Quả nhiên, Lư Bách Phương vừa bắt máy liền nghe thấy tiếng kêu cứu của Tả Văn.
Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, Lư Bách Phương kết luận rằng Ngụy Hân bị trúng cổ và bị thao túng.
“Có biết người đó là ai không?” “Đúng rồi, gọi điện cho mợ con. Mợ con nhất định sẽ có cách.”
Nói đoạn, bà ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Lư Bách Phương: “A lô, Bách Phương à, mau đến cứu Tiểu Hân!”
*** Chính là cô gái đáng sợ đó.
Ngụy Hân đứng ngoài cổng, liên tục vả bôm bốp vào mặt mình, còn người đàn ông thì đứng đối diện.
Người nhà họ Ngụy nghe thấy tiếng động liền chạy ra xem. Trong bóng đêm, một bóng dáng mảnh mai đứng lặng yên trên nóc tòa nhà cao tầng nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập bên dưới.
Huyện Tung Sơn cũng rất sôi động về đêm.
Trong khu biệt thự trên con dốc cách tòa nhà không xa. Tư Vũ im lặng nhìn hắn, ánh mắt mang theo sự chết chóc.
“Là “giơ cao đánh khẽ” và làm thiên lôi chỉ đâu đánh đó.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ làm “sét đánh”...” Sắc mặt người đàn ông tái mét, hắn biết rằng cô gái này có năng lực vỗ chết mình chỉ bằng một chưởng.
Hắn thức thời quỳ phịch xuống trước mặt Tư Vũ: “Tiên nữ tôn quý, tôi sai rồi, xin tiên nữ “giơ chân đá khẽ”… tha cho tôi một mạng. Chỉ cần tiên nữ tha cho tôi, tôi nguyện làm thần sấm…”
Hắn đã nói ra tất cả vốn tiếng Hoa có thể nhớ được. Cửa phòng mở ra cùng với mùi thuốc thoang thoảng.
Phó Nguyên Ngọc nhìn vào bên trong, thấy cách bài trí vẫn như cũ, không có gì khác thường, chỉ có mùi thuốc dìu dịu trong không khí.
“Bà ngoại con xuất viện rồi, mẹ phải chăm sóc bà một tuần. Ngày mai mẹ thu xếp chỗ ở cho bà nên không chuẩn bị bữa sáng được, con mua đồ ăn sáng bên ngoài nhé!”
“Vâng.”
“Sáng mai sắp xếp xong xuôi, buổi trưa đến nhà bác hai của con nấu một bữa thật ngon.”