Chẳng phải họ nói là mấy ngkày nữa sẽ đến xem ư? “Chị đến tìm em có chuyện gì à?”
Sắp tới kỳ thi tuyển sinh trunag học, nên dù đang là giờ nghỉ trưa Chu Tiêu vẫn phải trở lại trường làm thêm nhiều bộ đề thi. Đương nhiên là Cao Mai ầm ĩ phản đối suốt dọc đường, nhưng Phó Nguyên Ngọc kiên quyết đưa bà ta vào phòng trống, sau đó thuê người chăm nom rồi đi về.
Nếu là trước đây, bà sẽ không làm như vậy. “Không phát hiện thứ gì giống như vật trung gian, điều đó có nghĩa là thứ này rất có thể đã ngấm vào xương cốt, rất khó loại bỏ. Năng lực khống chế của đối phương rất mạnh. Ở phương Tây chỉ có phù thủy cấp độ bạch kim mới có thể làm được việc này. Ở trong nước không có cao thủ am hiểu trùng độc nào giải quyết được đâu.”
Ông già chau mày, nhưng thật ra đang mừng thầm, cuối cùng ông ta cũng gặp được một nhân vật khó chơi. Con mèo đen hiện hình, đi lướt qua hành lang.
Các học sinh trong lớp cũng không nghe rõ âm thanh đó là gì. Có người đã chữa trị cho Ngụy Hân.
“Tư Vũ.” Ông cụ Lư nói: “Ca này hơi khó trị.”
Hơi khó trị chứ không phải là không thể chữa trị. “Bạn học nào?” Chu Tiêu khó hiểu.
“Là con bé đầu óc có vấn đề, còn “chơi” nhà họ Chu chúng ta mất một mớ tiền đấy.” Nhân viên kia đã nói như vậy, vì thế cô ta cho rằng họ nhất định sẽ quay lại.
Chu Tịnch không đợi được nữa bèn đến gặp Chu Tiêu. Lần này trở về, vợ chồng Hà Yến San thấy tình trạng của Tư Vũ đã khá hơn, mọi chuyện cũng có chuyển biến tốt.
*** Nếu cứ để Ngụy Hân tiếp tục tự vả mặt thế này, chẳng mấy chốc sẽ tự đánh chết mình.
Cứ tưởng đánh ngất cô ta là đã thoát được kiếp nạn, nhưng mọi chuyện lại không đơn giản vậy. “Kẹo.”
“Em cảm ơn chị, em cũng có kẹo cho chị đấy.” Cô bé lấy ra một viên kẹo màu hồng từ trong chiếc lọ nhỏ. “Chẳng lẽ cứ để Tiểu Hân tự đánh chết mình ư?”
Tả Văn đứng ở ngoài vẫn nghe thấy tiếng bốp bốp ở trong phòng. Ôi, hơi đắng.
Cô bé bị “trúng” thứ không sạch sẽ, cần phải thanh tẩy. Buổi chiều.
Nhà họ Ngụy. Lư Bách Phương cạn lời.
*** Giáo viên Thạch Quân Ngôn dạy tiếng Anh cất tiếng gọi Tư Vũ và lạnh lùng nhìn cô.
Cô nhướng mắt. “Chị đang nói Tư Vũ sao, nó lại muốn mua nhà à?”
Cô lấy tiền ở đâu để mua? Chắc chắn là tiền của nhà họ Chu rồi. Mỗi một tiếng bạt tai đều như thể đang đánh vào ngực bà ta, cảm giác khó chịu khôn tả.
“Bố con tôi cũng bó tay hết cách rồi, phải mời nhà họ Lôi thôi.” ***
“Meo.” Tả Văn vừa định lên tiếng, ông cụ Lư đã giơ tay ra hiệu cho bà ta im lặng.
“Bố, tình hình con bé sao rồi ạ?” Hôm nay Hà Yến San đã được nhìn thấy mặt cứng rắn của em gái chồng mình.
Trước đây dẫn theo Tư Vũ, Phó Nguyên Ngọc không gặp vấn này cũng gặp vấn đề kia, lại càng không dám rời khỏi nhà họ Phó. Bà không thể lấy tính mạng của bố mình ra đùa chỉ để cứu Ngụy Hân được.
Cho dù quan hệ giữa bà và Ngụy Hân rất tốt. “Có thể kiểm soát được tình hình.” Ông cụ Lư nói.
“Nhưng cách này có thể khiến bố mất nửa cái mạng đấy.” Lư Bách Phương không biết ông cụ Lư có ý đồ gì. Bà chỉ tay ra ngoài, sau đó hai bố con họ đi ra khỏi phòng.
Lư Bách Phương hỏi thằng: “Bố, tình trạng của Tiểu Hân hoàn toàn không có cách chữa trị, bố nói những lời như vậy chẳng khác nào gieo hy vọng cho họ rồi lại dập tắt.” “Cảm ơn em.”
Phó Lâm Nguyệt cười tít mắt, nhìn cô bóc kẹo ăn, sau đó cũng bỏ những viên thuốc màu đen mà cô vừa cho vào miệng. “Không chết được đâu, chỉ tổn hại chút nguyên khí thôi.”
Để con làm cho.” Hai đứa mấy tuổi rồi mà còn đùa nghịch trong nhà? Tiểu Hãn, con mau đi tắm rồi ăn cơm.”
Hà Yến San và Phó Nguyên Ngọc mệt mỏi trở về. Họ đi tìm chỗ cho Cao Mai hơn nửa ngày trời, còn thuê một điều dưỡng chăm sóc bà ta, đã mệt mỏi đến mức không còn sức để quan tâm đến hai đứa trẻ nghịch ngợm này. Tiếng cười đùa vui vẻ của hai đứa trẻ bỗng chốc tràn ngập khắp căn nhà.
Tư Vũ vừa ăn kẹo vừa nhìn hai anh em họ chí chóe. Mặc dù đã ngất đi, song cô ta vẫn tự đánh mình.
Loại ma thuật này thật độc ác. Sắc mặt Chu Tiêu liền thay đổi.
“Là con bé đó.” Phó Lâm Hãn đùa dai, kéo áo dí sát vào mũi cô bé.
Phó Lâm Nguyệt tức tối đuổi đánh cậu. “Cô ta lấy tiền bồi thường của nhà họ Chu chúng ta để mua nhà!” Chu Tiêu tức không để đâu cho hết.
Chu Tịnh cười khẩy: “Chứ còn gì nữa, em bảo nó mau chóng đến chỗ chị mua nhà. Lần này có thể báo thù được hay không đều phụ thuộc cả vào em đấy.” Phó Lâm Nguyệt đẩy cậu ra: “Hôi quá, anh tránh xa em ra…”
“Giỏi nhỉ, bây giờ còn dám chê anh trai mình.” Lư Bách Phương đột nhiên xuất hiện khiến ông ta giật mình nắm chặt chiếc túi trong tay.
“Có chuyện gì? Làm bố hết hồn.” Kể ra cũng rất đáng giá, nhất định phải mở mang kiến thức một phen.
Tả Văn không biết ông cụ đang suy tính điều gì, thấy ông ta nhíu mày, lòng bà ta cũng chùng xuống. Bố, xảy ra chuyện không hay rồi. Tiểu Hân bị phù thủy phương Tây giở trò. Con vừa đến nhà họ Ngụy xem tình trạng của con bé thì thấy rất nghiêm trọng. Nó nôn mửa rồi ngất đi, sau đó còn liên tục tát vào mặt mình.”
Nghe xong ông cụ Lư sững sờ trong giây lát, rồi hớn hở nói: “Thật sự có chuyện tốt như vậy… Khụ, chuyện xấu như vậy sao, con đưa bố đến đó xem thế nào.” Trong căn nhà đi thuê của gia đình Phó Bạc Thao, Tư Vũ đưa cho Phó Lâm Nguyệt viên thuốc.
“Chị ơi, đây là gì vậy?” “Con còn chưa hồi phục, chuyện này cứ để bố làm là được.” Ông cụ Lư xua tay, xoay người đi vào trong nhà.
Lư Bách Phương đi theo sau. Tư Vũ nhìn viên kẹo, khẽ nhếch miệng.
“Kẹo này ngon lắm, chị ăn thử đi.” Tả Văn nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên: “Bách Phương, em cứu Tiểu Hân đi mà.”
“Để tôi thảo luận với bố tôi một lát, mọi người đi trông Tiểu Hân đi.” Lúc trước bị một đứa thiểu năng vượt mặt nên cô ta đã rất bực, bây giờ lại bị chị gái tới làm phiền.
Thấy em gái mất kiên nhẫn, Chu Tịnh khẽ cau mày nói: “Mấy ngày trước, bạn học của em nói là muốn mua nhà, chị chỉ muốn hỏi xem nó còn có ý định mua nhà nữa hay không, bảo nó tranh thủ mua đi, chị là nhân viên ở đó nên sẽ có giá nội bộ.” Ông cụ Lư lắc đầu đi ra khỏi phòng Ngụy Hân.
“Ông…” “Nhà họ Lôi làm sao chịu đến chữa trị cho nhà họ Ngụy chúng ta được? Từ sau chuyện đó, hai nhà đã trở mặt thành thù.” Tả Văn nhìn Lư Bách Phương nói: “Bách Phương, chị biết em chắc chắn sẽ có cách mà, em mau tìm cách giúp chị đi. Bình thường Tiểu Hân rất thân thiết với em, còn gọi em là mợ, em không thể thấy chết mà không cứu được.”
Lư Bách Phương nhìn bố mình. ***
Trong cửa hàng xập xệ, ông cụ Lư ngẩn người nhìn chiếc túi. Trong trường có tiếng mèo kêu là điều bình thường nên mọi người không mấy để ý.
Tư Vũ nhìn ra ngoài. Thạch Quân Ngôn cảm thấy mình đang bị học sinh coi thường, bèn chỉ vào bảng đen, nghiêm giọng nói: “Em lên bảng làm câu này đi.”
Đó là một câu hỏi tiếng Anh, tuy không khó lắm, học sinh khá giỏi trong lớp đều làm được, nhưng lại là làm khó cho Tư Vũ.