Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 75: Muốn thế giới hòa bình



Từng nét chữ của Tư Vũ viết lên bảng đen đẹp như in, hơn xa chữ viết của Thạch Quân Ngôn.

Không cần biết đáp án đúng hay sai, chỉ cần nhkìn dòng chữ đã cảm thấy rất dễ chịu. “Còn nhiều lắm, nhóc cứ ăn thoải mái.”

“Vâng.”
Hàn Mục Lẫm nói: “Với anh mà nhóc còn khách khí cảm ơn à? Lần trước đến điện thờ không phát hiện manh mối gì, lần sau đi đến đó tôi sẽ không đưa ông ngoại cô đi cùng nữa.”

Tư Vũ ngẩng đầu lên, hỏi: “Cần tôi đi cùng không?”
Anh thoáng sửng sốt: “Hả?”

“Anh vào điện thờ để làm gì?”
Dù sao họ cũng là con cháu nhà họ Hàn nổi tiếng thủ đô, nhà họ Ngụy dám đối xử lạnh nhạt với họ như này, đúng là đang khinh thường họ.

Hàn Kiến Quân nhíu mày nói: “Chúng ta chỉ ở đây mấy ngày, sẽ trở về thủ đô sớm thôi. Nhà họ Ngụy đột nhiên xảy ra chuyện, cũng không thể trách người ta được.”
Cừu Tây Nguyên không khỏi phấn khích: “Được. Hê hê, anh Hàn vẫn là người cao tay nhất, cứ để họ gậy ông đập lưng ông đi. Anh Hàn quá đỉnh!”

Hàn Mục Lẫm nhìn Cừu Tây Nguyên như thể nhìn một kẻ thiểu năng.
Ông cụ Lư cảm thấy sắp có một trận bão khổng lồ.

Đó là cảm giác không lành.
Đó là lý do tại sao cần những người như đội của anh trên thế giới này.

Tư Vũ chăm chú nhìn anh hồi lâu rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm chiên.
Trên người anh có một loại sát khí khiến ai va vào cũng phải trầy da tróc vẩy.

Trước khi đến huyện Tung Sơn, Hàn Kiến Quân đã được gia đình cảnh cáo rằng cố gắng tránh gây phiền phức nhất có thể.
Ông cụ Lư hơi lo lắng: “Con có thể làm được việc này không?”

Lư Bách Phương cười nhạt: “Chẳng qua là nói với họ vài câu thôi mà.”
Anh rót cho cô cốc nước: “Nói thế nào thì đó cũng là điện thờ của nhà họ Phó, có cô đi cùng sẽ tốt hơn nhiều.”

Các anh có mục đích gì?” Tư Vũ đặt thìa xuống, nhìn thẳng vào Hàn Mục Lẫm.
“Anh Hàn ơi, đoán xem tôi đã thấy gì nào?”

Hàn Mục Lẫm nheo mắt, hỏi: “Cậu đã nhìn thấy gì?”
Cứ tưởng rằng cô ta là người bình thường, hóa ra là bị thần kinh.

“Chúng ta đến nhà họ Ngụy mà bị bỏ mặc thế này, bọn họ hơi quá đáng thì phải?”
Cừu Tây Nguyên rùng mình: “Xin anh Hàn hãy thương xót tấm thân mỏng manh này, chỉ có mình tôi nhìn thấy cảnh đó thôi. À không, tôi không biết gì cả.”

“Mấy người đó đang ở đâu?”
Nhà họ Ngụy.

Mấy con em của chi thứ nhà họ Hàn đang ngồi trên những chiếc ghế mây, ăn sáng ngoài trời.
Có một người càu nhàu, những người khác liền hùa theo.

Đúng vậy.
Lúc này, Tư Vũ đã rời đi được mấy phút.

Điện thoại di động chợt đổ chuông, anh liền bắt máy.
“Là mấy người nhà họ Hàn. Tôi thề đấy, tôi thật sự không nhìn thấy anh đeo tạp dề chiên cơm cho cô bé ấy đâu…”

Hàn Mục Lẫm cười nhẹ một tiếng.
“Đã là lúc nào rồi mà bố còn để ý đến cái cửa hàng tồi tàn đó nữa?” Lư Bách Phương thật sự không còn gì để nói.

“Con không hiểu đâu.”
Từ tối hôm qua, bà liên tục chạy ngược chạy xuôi, khuôn mặt sắc sảo hơi bực bội vì thiếu ngủ.

Bà gọi điện thoại cho nhà họ Lôi. Thái độ của họ khiến bà nổi nóng, nhưng vẫn phải nén giận để đi gặp họ.
Cừu Tây Nguyên im bặt, không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Gần đây đội kỹ thuật của chúng ta có dự án khâu miệng, cậu có muốn thử không?”
Lư Bách Phương bước vào quán cà phê bên ngoài tổng công ty nhà họ Lôi, thấy Lôi Diễm đang ngồi xem tài liệu, xử lý công việc.

Vừa nhìn thấy bà, Lôi Diễm lạnh lùng hỏi với giọng điệu bất lịch sự: “Có chuyện gì?”
Không thể xem thường phù thủy phương Tây được.

“Để con liên lạc với họ.”
Địa vị của Hàn Mục Lẫm ở nhà họ Hàn trông có vẻ thấp kém, nhưng thủ đoạn lại rất tàn ác.

Ai trêu chọc anh thì sẽ gặp xui xẻo.
“Mỗi người đều có lý tưởng của mình.”

“Nhóc đang an ủi anh đấy à?” Hàn Mục Lẫm lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, trong mắt lóe lên một tia hắc ám: “Từ xưa đến nay, ở một khía cạnh nào đó thì hòa bình là điều rất khó thực hiện.”
“Được rồi, chúng ta cùng xem đáp án của bạn Tư Vũ nào, dù đúng hay sai nhưng có thể mạnh dạn viết ra đáp án đã rất dũng cảm rồi! Thầy sẽ sửa bài cho em…”

Thạch Quân Ngôn chưa nói xong đã dừng lại.
Thạch Quân Ngôn có cảm giác như bị vả vào mặt, một giáo viên lâu năm mà lại thua một học sinh lớp c9.

Anh ta cảm thấy xấu hổ không thể tả khi so sánh chữ viết của Tư Vũ với chữ viết của mình.
Đó là một đáp án đúng, thậm chí còn xuất sắc hơn cả mong đợi.

Anh ta lật xem đáp án chuẩn nhất, hơi cau mày khi đối chiếu với câu trả lời của Tư Vũ thì thấy đáp án của cô còn hay hơn.
Cừu Tây Nguyên nghi ngờ anh có kế hoạch riêng.

“Đưa tin về thủ đô, nói rằng tôi bị thương nặng không gượng dậy nổi.”
***

Hàn Mục Lẫm trầm lặng nhìn đĩa cơm đã được ăn hết sạch.
Bà thật sự không hiểu.

Ông cụ Lư trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nhất định phải nói cho các gia tộc biết chuyện này.”
***

Khi Lư Bách Phương tới thành phố Thân thì trời đã tối.
Hàn Mục Lẫm nhận lấy tài liệu, trên đó là nội dung một số tin nhắn và cuộc gọi của người nhà họ Hàn.

“Mấy thằng ranh được cử xuống huyện Tung Sơn chỉ là bia đỡ đạn, người nhà họ Hàn độc ác thật đấy. Anh định xử lý thế nào? Có cần bảo vệ mấy thằng ranh đó không?”
Sau đó, Thạch Quân Ngôn không nói thêm gì nữa.

***
Cừu Tây Nguyên còn chưa kiêu ngạo đến mức coi trời bằng vung: “Họ đã được cử đến đây thì đương nhiên là không thể coi thường rồi. Tôi cảm thấy nhà họ Hàn chỉ muốn kiểm tra xem sát khí của anh có còn hay không, dù sao anh cũng không thể “đưa sính lễ” với người nhà của mình.”

Bởi lẽ đó, nhà họ Hàn mới ngang nhiên như vậy.
“Chẳng phải anh đang ngồi sờ sờ ở đây ư? Bị thương hồi nào?”

“Ngụy tạo vài bằng chứng rồi gửi về thủ đô.” Hàn Mục Lẫm ném tài liệu chưa xem xong lên bàn: “Phải để họ tin rằng có người trong gia tộc muốn giết tôi.”
Lại thêm phản ứng của các học sinha bên dưới, viên phấn trong tay Thạch Quân Ngôn gần như bị bóp nát.

“Hình như em Tư Vũ đã luyện tập viết chữ ở nhà, chữ viết rất đẹp.”
Lư Bách Phương cười mỉa: “Lôi Diễm, hôm nay tôi tới đây không phải để đánh nhau với ông, thái độ của ông khiến tôi phải lau mắt mà nhìn đấy.”

Ông ta ngẩng đầu lên, gườm gườm nhìn bà và nói: “Nếu bà đến gặp tôi để đánh nhau thì thứ lỗi cho tôi không tiếp đón.”
“Tạm thời đã kiểm soát được tình hình, mau gọi bác sĩ đến xem vết thương của con bé đi.”

Ông cụ Lư thở phào một hơi yếu ớt, sau đó được Lư Bách Phương dìu ra ngoài.
Mấy người nhà họ Hàn đã rời đi sau khi thám thính xung quanh một lượt.

Cừu Tây Nguyên tra ra được vài thứ từ nơi khác, đưa cho Hàn Mục Lẫm xem: “Có lẽ nhà họ Hàn đang đánh lạc hướng chúng ta.”
“Nể mặt” suất cơm chiên, miễn sao không phải là bí kíp cổ võ, cô đều có thể hào phóng cho anh.

Chỉ cần về sau anh có thể tiếp tục làm cơm chiên cho cô là được.
Một đĩa cơm chiên trứng đặt trước mặt cô gái, người đàn ông thản nhiên cởi tạp dề ra và nói: “Nào ngồi xuống nếm thử tay nghề của anh đi. Anh đây đã nói chuyện với ông chủ, đích thân vào bếp nấu cho nhóc đấy.”

Tư Vũ không ngờ rằng Hàn Mục Lẫm lại tự mình xuống bếp.
Lôi Diễm đóng tài liệu lại, đứng dậy định rời đi.

“Ông không muốn nghe mục đích tôi đến gặp ông ngày hôm nay sao? À, tôi không chỉ đến nhà họ Lôi mà còn nhà Đệ Ngũ, nhà họ Tư nữa đấy.”
Tay nghề nấu nướng của anh thật sự rất cừ.

Hàn Mục Lẫm nhìn cô, bật cười rồi trầm giọng đáp: “Nhóc nên hỏi nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ muốn gì mới đúng. Anh đây chỉ muốn thế giới hòa bình thôi.”
“Dù vậy cũng không nên ngó lơ chúng ta chứ.”

“Kiến Quân, người nhà dặn chúng ta đi dạo xung quanh…”
“Bảo vệ họ làm gì?”

“Chẳng lẽ anh định trơ mắt nhìn họ lăn ra chết rồi phải gánh tội này à?”
Hàn Kiến Quân suy nghĩ một lát, cảm thấy đề nghị này không tồi.

***
Gã yêu nghiệt này thật biết cách khiến người ta bất ngờ.

Đĩa cơm chiên thơm nức mũi, chắc hẳn cũng rất ngon.
Sau khi ăn hai thìa, cô cảm thấy quả nhiên là mỹ vị nhân gian.

Hàn Mục Lẫm ngồi xuống, hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Tư Vũ câm nín.

“Nghe có vẻ giống tuổi trẻ nổi loạn, phải không?”
Đúng là hơi giống.

Ánh mắt Tư Vũ dừng lại ở bộ đồ ngụy trang của anh, dường như hiểu mà lại như không hiểu cho lắm.
Lôi Diễm nhíu mày, lại ngồi xuống: “Nói đi.”

Ông ta không đủ kiên nhẫn để ngồi đây tán gẫu với Lư Bách Phương.
“Phù thủy phương Tây xuất hiện ở huyện Tung Sơn, ông biết điều này có nghĩa là gì, phải không?”

Trong mắt Lôi Diễm lộ ra vẻ kinh ngạc: “Bọn họ không tuân thủ hiệp ước!”
Tư Vũ không biết phải nói gì.

Hàn Mục Lẫm lấy điếu thuốc đưa lên miệng, ngửi mùi thuốc lá mới cảm thấy dễ chịu, lại nhìn cô ăn uống vui vẻ, anh cũng có cảm giác thành tựu.
Bây giờ cô trực tiếp lên bảng làm bài, anh ta vẫn hoài nghi.

“Đáp án của bạn Tư Vũ rất chính xác. Gần đây cũng rất chăm chỉ học tập, hy vọng em sẽ tiếp tục phát huy.”
Cô đã chép đáp án này ở đâu?

Lúc trước, cô đạt điểm tối đa môn tiếng Anh trong kỳ thi thử lần hai, anh ta đã rất nghi ngờ.
“Để con đỡ bố vào phòng nghỉ ngơi.”

“Bố còn phải trở về trông cửa hàng.”
“Bố cảm thấy thế nào rồi? Có cần con tiêm cho bố hai mũi không?” Nhà họ Lư cũng hành nghề y, nhưng khác với nhà họ Lôi ở chỗ là họ chuyên về y học hiện đại.

“Để con tiêm hai mũi thì bộ xương già của bố cũng vứt đi luôn. Có người đáng gờm như thế xuất hiện ở huyện Tung Sơn, tình hình có vẻ không ổn.”
Tư Vũ vừa ăn vừa hỏi: “Lần sau anh có thể nấu cho tôi ăn nữa được không?”

“Sao thế, mê món cơm chiên của anh đây rồi hả?”
Có lẽ họ đã biết ít nhiều về chuyện xảy ra ở nhà họ Ngụy tối qua.

Con gái nuôi nhà họ Ngụy đột nhiên phát bệnh, tự đánh chính mình.
“Cứ để bọn họ thực hiện kế hoạch của mình đi.”

“Anh không sợ bọn họ đổ tội cho anh sao?”
“Ừ.”

“Mê cũng vô ích, anh không thích làm việc bếp núc, lỡ như trở thành ông chú béo ú, nhóc Vũ sẽ không mê anh nữa.”
“Rất ngon”

Yêu nghiệt lại nở nụ cười, khiến xung quanh càng sáng bừng hơn.
Ánh mắt của Hàn Kiến Quân hơi lóe lên, lại nói: “Cứ bình tĩnh, không vội.”

Đừng tưởng rằng anh ta không biết những người trong gia tộc bảo họ đến đây là có mục đích gì.
“Tôi đã cho người xử lý chuyện sao nam kia rồi, nếu vẫn không được thì sẽ chặn Internet.”

“Cảm ơn anh.”
Lư Bách Phương nhăn mày, tuy không muốn liên lạc với mấy gia tộc đó nhưng vẫn gật đầu.

Quả thực rất nguy hiểm khi xuất hiện người như vậy ở nước Hoa.
***

Một tiếng sau.
Sau lời khen của giáo viên, các học sinh bên dưới đều nhìn Tư Vũ với ánh mắt kỳ lạ.

Cô ném viên phấn vào hộp rồi đi về chỗ.
Tả Văn rối rít cảm ơn rồi nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ gia đình.

Lư Bách Phương đỡ bố mình ngồi lên sô pha trong phòng khách tầng hai.
Hàn Mục Lẫm cười khẩy: “Cứ thử xem.”

Cừu Tây Nguyên nghĩ bụng, anh Hàn à, như thế không được đâu, sao bỗng nhiên lại hăng hái vậy?
Cừu Tây Nguyên lập tức nghiêm túc nói: “Tôi đã cử người theo dõi họ, mấy thằng ranh ấy đến đây coi như là tự nộp mạng. Không biết những người nhà họ Hàn nghĩ cái gì trong đầu.”

“Đừng đánh giá thấp lũ vô dụng đó.”
Tuy nhiên, vẫn phải dò la một chút về Hàn Mục Lẫm, để khi trở về thủ đô còn có cái để báo cáo.

“Sao lại không vội? Chúng ta đến đây đã một tuần rồi, cũng phải đi dạo một vòng làm quen với địa hình chứ.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.