Người đàn ông mặc áo choàng đen yếu ớt nằm trên mặt đất nôn ra toàn nước chua.
Cho đến khi không còn gì để nôn, tkhậm chí không ăn được gì. Đệ Ngũ Thành Tông chợt nhớ tới điều gì, bèn nói: “Tôi nhớ là Lương Dịch và Tiểu Lam đều ở huyện Tung Sơn thì phải.”
Những người trên bàn họp đồng loạt ngẩng đầu lên, thở phào nhẹ nhõm.
Thiên phú cực cao của Đệ Ngũ Lam đã được phát hiện khi cô bé lên năm tuổi, hơn nữa còn là hậu duệ chính thống. Bố cô bé còn xuất sắc hơn cả Đệ Ngũ Thành Tông. Họ là hai anh em cùng cha mẹ, nhưng em trai lại giỏi hơn anh trai, thậm chí còn nắm giữ rất nhiều quyền lực. Phó Nguyên Ngọc thoáng sửng sốt, sau đó không khỏi lo lắng hỏi: “Tiểu Vũ, con nhớ bố con à? Chúng ta không nhất thiết phải đến thành phố Thân đâu.”
Ánh mắt của Tư Vũ nhìn bà như thể thấu tỏ mọi thứ: “Nhà họ Tư có động tĩnh khác thường.”
“Con đã biết được điều gì phải không?” Người đàn ông im lặng.
“Thế nào, anh thà chết còn hơn, phải không?”
Mallory lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi nguyện làm kẻ tôi tớ trung thành của cô, xin cô cứ thỏa thích hành hạ.” Lúc trước, những người này đã thừa dịp ông ta suy yếu, bắt ông ta giao ra quyền lực, hôm nay ông ta ngồi vững ở vị trí này, sao không thấy ai nói gì.
“Chúng ta cần phải xác nhận kỹ tin tức từ nhà họ Lư.”
“Bố, để con đi huyện Tung Sơn một chuyến.” Đệ Ngũ Giáng lên tiếng trước. Đệ Ngũ Thành Tông lắc đầu: “Tạm thời con không thể đến đó được.”
Người của đội quét dọn đang ở huyện Tung Sơn, lần trước đụng độ, hai nhà bọn họ đã phải chịu tổn thất lớn, ông ta lo lắng lần này đến đó sẽ lại gặp chuyện tương tự.
Đệ Ngũ Giáng siết chặt tay thành nắm đấm, không nói gì nữa. Người đàn ông ỉu xìu ra mặt.
“Tên gì?”
“Mallory Shelley.” “Con dùng nó quen rồi, không cần đổi đâu.”
“Đây là điện thoại mẹ cho con, con cầm lấy mà dùng, nhưng không được mải chơi, bỏ bê việc học nhé.”
Tư Vũ nhận lấy: “Con cảm ơn mẹ.” Nhà Đệ Ngũ mở họp trước.
Đệ Ngũ Thành Tông đã hồi phục, thậm chí trong họa có phúc, sức mạnh tăng lên một cấp độ cao hơn.
Ông ta nhìn những người đang ngồi đây bằng ánh mắt sắc bén. Mắt Phó Nguyên Ngọc cay cay, chẳng lẽ con gái bà lại phát bệnh ư?
Sao lại nghiêm trọng như vậy?
“Tiểu Vũ, con không sao chứ? Con đừng làm mẹ sợ.” Cô gái này trong sáng đến mức người ta không dám chạm vào vì sợ cô sẽ bị bẩn.
“Tôi… sai rồi.”
Hắn lại tiếp tục nôn, cứ cái đà này, có lẽ ngày mai hắn sẽ chết vì nôn mửa. Một chiếc lọ không có nhãn mác.
“Thuốc tăng cường sức lực.”
Bà mỉm cười khi nghe câu nói đùa của cô: “Là thuốc bổ à? Vậy mẹ nhận lấy nhé.” “Trên người không một xu dính túi mà còn tới đây làm gì?”
Hắn á khẩu.
Cô “hào phóng” ném cho hắn năm tệ rồi xoay người rời đi. “Tự mình tìm một chỗ ở gần đây đi.”
“Chủ nhân không cần tôi hầu hạ ư?”
“Không.” “Nhưng tôi là người phương Tây, nếu lảng vảng xung quanh đây sẽ…”
“Học tiếng Hoa cho giỏi, tôi sẽ cải trang cho anh, sau đó làm giả một thân phận mới.”
Tư Vũ không thèm quan tâm tới những chuyện này, cứ để hắn tự lo liệu. “Lập khế ước đi.”
“Khế ước gì?”
“Chủ tớ.” “Với mẹ mà còn cảm ơn cái gì.” Phó Nguyên Ngọc thấy con gái vui vẻ nhận lấy thì cũng vui lây.
Tư Vũ đưa cho bà một lọ thuốc lớn do mình điều chế.
Phó Nguyên Ngọc cầm lấy lọ thuốc và hỏi: “Đây là gì vậy con?” “Tiểu Vũ…”
Mẹ uống thuốc này đi, một tháng sau sẽ có kết quả.”
Tư Vũ tiện tay đưa cuốn bí kíp cổ võ mà cô tự viết cho bà. Nói xong, cô cầm điện thoại di động mới đi lên lầu.
***
Lư Bách Phương nhanh chóng thông báo với các gia tộc lớn ở thành phố Thân về việc phù thủy phương Tây xuất hiện ở huyện Tung Sơn. Tại sao đang khỏe mạnh lại đột nhiên phát bệnh rồi?
Tiểu Vũ đứng dậy, nói: “Sau một tháng mẹ có thể luyện tập từ từ, các bài tập cơ bản khá phù hợp với mẹ.”
Phó Nguyên Ngọc bị dọa sợ. Tư Vũ cạn lời.
Nói hay lắm, thế thì cô sẽ không khách sáo nữa.
Cô ném bản khế ước chuẩn bị sẵn cho hắn: “Tự dùng pháp lực ký đi.” “Tạ ơn Thượng đế, tạ ơn tiên nữ nước Hoa, cô chính là nữ thần thật sự của lòng tôi.”
“Biết sai biết sửa không có nghĩa là có thể tha thứ, tôi muốn xem liệu anh có còn giá trị lợi dụng hay không.”
Người đàn ông hiểu ý của cô. Trong phòng khách, bà lấy ra món quà tặng con gái mình: “Tiểu Vũ, mẹ mới mua cho con chiếc điện thoại di động mới, đừng dùng chiếc điện thoại cũ mua lại từ người khác nữa.”
Lần trước, Tư Vũ giải thích rằng điện thoại di động của mình là đồ sang tay.
Suy cho cùng, đúng là đồ sang tay thật. Mallory nhất thời câm nín, cảm thấy khó chịu khi vừa bán mình mà còn phải bỏ tiền ra.
***
Khế ước phù thủy đã được ký, giờ đây Mallory Shelley chỉ có thể làm việc cho Tư Vũ, mọi thứ đều đặt cô lên hàng đầu. “Ồ, tôi có thể làm bất cứ điều gì vì cô! Tôi sẽ trở thành đầy tớ trung thành của cô. Nữ thần của tôi, tôi nguyện hy sinh tất cả vì cô, bao gồm cả mạng sống này!”
Tư Vũ dửng dưng nhìn hắn diễn trò.
“Bao gồm cả mạng sống ư? Vậy bây giờ anh hãy chết vì tôi đi.” Mallory ngượng ngùng nói: “Chủ nhân, tôi…”
Hắn xấu hổ ngửa tay ra xin tiền.
Tư Vũ nhíu mày. Hắn đã nôn suốt hai ngày, cả người mềm nhũn như cọng bún thiu nằm trên mặt đất.
Một cô gái cchậm rãi khoác ánh trăng bước tới, giống như tiên nữ trong màn sương mờ ảo, sau đó lạnh lùng đứng trước mặt hắn. Ánh mắt sắc bén và bìnah thản.
Khi bạn lặng lẽ nhìn cô, có một lực hút bí ẩn hấp dẫn nào đó, một mực kéo bạn xuống vực sâu. “Cứ coi như là thuốc bổ.”
“Sau kỳ thi vào trung học, con định học ở đâu?”
“Thành phố Thân ạ.” Mallory đáng thương cầm lấy năm tệ, hoang mang đứng trong gió đêm.
***
Hôm nay Phó Nguyên Ngọc đã ghé thăm Cao Mai một lúc trước khi về biệt thự. Phó Nguyên Ngọc hơi choáng váng trước cuốn bí kíp của Tư Vũ.
“Đây là gì vậy con?”
“Năng lực thần kỳ ạ.” Hành vi và lời nói của con gái bà trở nên quá kỳ lạ.
“Tiểu Vũ à…”
“Tháng sau con sẽ bắt mạch cho mẹ.” Phó Nguyên Ngọc hơi hoảng hốt trong lòng, lờ mờ cảm nhận được có chuyện gì đó đang xảy ra trong nhà họ Tư.
Cho dù bà không đi, bọn họ cũng sẽ phái người tới.
“Con đã nộp nguyện vọng vào một trường trung học ở thành phố Thân.” Đương nhiên, Đệ Ngũ Thành Tông rất chướng mắt với em trai của mình.
Thế rồi em trai ông ta bất ngờ qua đời sau một vụ tai nạn, mọi quyền lực đều được chuyển giao cho ông ta.
Đây cũng là lý do Đệ Ngũ Lam không thích Đệ Ngũ Thành Tông.
Mặc dù không tìm thấy bằng chứng nào chứng minh rằng ông ta là hung thủ, nhưng cô bé khẳng định chính người bác này đã giết bố mẹ của mình.
Đây cũng là nguyên nhân khiến kinh mạch của cô bé bị tắc.
Lương Dịch nghi ngờ có người trong gia tộc giở trò, nên đã đưa cô bé đến huyện Tung Sơn hai năm trước.
Khi Đệ Ngũ Thành Tông nhắc đến Lương Dịch, mọi người đều biết ông ta định làm gì.