Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 77: Mò mẫm vào thôn



“Tư Vũ, chờ một chút!”

Ngoài cổng trường, Chu Tiêu đuổi kịp Tư Vũ, chặn cô lại. Cậu không vào phòng thăm em gái nuôi của mình mà gọi điện thoại cho nhà họ Ngụy ở thành phố Thân.

***
“Sau khi hồi phục, chúng ta phải rời khỏi huyện Tung Sơn ngay lập tức.”

Nơi này quá nguy hiểm.
Những người này đến huyện Tung Sơn và ở lại nhà họ Ngụy, chứng tỏ rằng họ rất coi trọng nhà họ Ngụy.

Hiện giờ họ bị thương, nhà họ Ngụy chắc chắn phải chịu trách nhiệm chính.
Gió đêm thổi lá cây xào xạc.

Hàn Mục Lẫm nắm tay Tư Vũ, bàn tay anh dày rộng và mềm mại đến lạ thường, nắm tay cô với một lực vừa phải.
Mọi người đều nhất trí với đề nghị của Hàn Kiến Quân.

***
Hàn Mục Lẫm bật đèn pin, quay người, đưa tay ra với Tư Vũ.

Cô tránh né bàn tay của người đàn ông này, bước tới bên cạnh anh, nhìn chăm chăm vào cổng làng tối om.
Tư Vũ vẫn đứng yên.
Chu Tiêu hơi mất tự nhiên: “Cậu có thể cho tôi hai phút được không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Tư Vũ đứng sang một bê7n, không đi về phía khoảng đất trống mà cô ta chỉ.
Tư Vũ không quan tâm đến việc anh đang tìm kiếm thứ gì và sẽ đồng hành cùng anh đến cùng.

Họ đi đến trước điện thờ.
Nhiều người đi ngang qua đều liếc nhì1n họ.

Chu Tiêu chỉ vào khoảng đất trống phía trước: “Chúng ta qua bên đó nói chuyện đi.”
Nỗi ấm ức vì bị Tư Vũ phớt lờ vừa rồi dâng lên, hai mắt bỗng chốc đỏ hoe, cô ta nghẹn ngào nói: “Cố Tuyển Diên, Tư Vũ dùng tiền tống tiền nhà họ Chu để mua nhà nữa. Chị gái mình tốt bụng, ưu ái dành cho cậu ấy mức giá nhân viên nội bộ, nhưng cậu ấy lại mắng hai chị em tớ...”

Cố Tuyển Diên cũng đang có tâm trạng không vui, vừa nghe cô ta nhắc đến Tư Vũ, sắc mặt cậu liền trở nên khó coi.
Bởi vì nhà họ Chu vẫn đang cung cấp thuốc cho bệnh viện, còn bố của Cố Tuyển Diên lại là người phụ trách vấn đề này nên rất có tiếng nói trong bệnh viện. Do đó, cậu mới phải giữ mối quan hệ tốt đẹp với Chu Tiêu.

Song, những chuyện cô ta làm gần đây khiến cậu rất phản cảm.
Khi ngẩng đầu lên cô liền bắt gặp nụ cười của yêu nghiệt.

“Tốt nhất là nên nắm thật chặt, kẻo nhóc sợ hãi bỏ chạy.”
Chu Tiêu hơi cụp mắt nên không nhìn thấy sự thay đổi này của cậu, vẫn tiếp tục nói: “Cố Tuyển Diên, cậu nói với Tư Vũ đi, bảo cậu ấy hôm nay đến văn phòng bất động sản làm thủ tục. Chị tớ không thể thất hứa với công ty được. Cậu ấy đã đồng ý rồi, bây giờ đột nhiên lại không đến, chị tớ sẽ rất khó xử. Chỉ cần cậu lên tiếng, Tư Vũ chắc chắn sẽ nghe lời cậu.”

Dù sao, việc Tư Vũ thích cậu cũng không phải là bí mật trong trường.
Tình trạng của Ngụy Hân cũng rất nghiêm trọng, dạo này Tả Văn bận tối mắt.

Nhà chính của họ không phải ở đây, biệt thự này là vừa mới mua cho Ngụy Hân ở.
“Mẹ, họ đã vào bệnh viện rồi. Con đã thuê hộ lý chăm sóc, không có vấn đề gì đâu.”

Ngụy Nguyên từ bệnh viện trở về với vẻ mệt mỏi.
Tư Vũ đi ngang qua Chu Tiêu, không hề có ý định tiếp chuyện kẻ điên này.

0“Tư Vũ, dừng lại.” Cô ta đột nhiên cất cao giọng khiến những người xung quanh cũng phải nhìn sang với ánh mắt kỳ lạ.
Tư Vũ im lặng đi theo Hàn Mục Lẫm.

Họ đi vòng theo con đường nhỏ về phía điện thờ.
Những người đó chỉ muốn sử dụng họ như “quân tiên phong” mà thôi.

Bây giờ họ đã hiểu rằng không nên lởn vởn xung quanh nhà khách của huyện, cố gắng hết sức tránh xa Hàn Mục Lẫm, nếu không sẽ bị lây xui xẻo từ anh.
Anh giơ đèn pin lên chiếu vào tấm biển gỗ trước mặt: “Tôi luôn cảm thấy nơi này hơi kỳ quái.”

Tư Vũ đứng trước biển gỗ không chữ: “Kỳ quái chỗ nào.”
Chu Tiêu di chuyển theo cô rồi nói: “Tư Vũ, nghe nói cậu lại muốn mua nhà7, chị tôi đã để dành cho cậu mức giá nội bộ. Nếu thấy phù hợp thì hôm nay cậu có thể đến đặt cọc.”

Cô ta coi đó là điều hiển2 nhiên, thái độ hơi hách dịch, rất khó ưa.
Không phải họ đến đây làm kẻ trộm đấy chứ?

Tại sao lại phải đến vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này?
Chu Tiêu nắm chặt tay thành quả đấm, trơ mắt nhìn Tư Vũ đi vào trong trường.

Khi cô ta vào trường thì chạm mặt Cố Tuyển Diên đang ở một mình.
Hàn Kiến Quân cau mày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bất luận là ai thì chúng ta cũng không thể bỏ qua được.”

“Có cần thông báo cho mọi người trong nhà không?”
Trong bệnh viện.

Hàn Kiến Quân và những người khác nằm trên giường bệnh với sắc mặt rất xấu, tay chân đều bị thương.
“Con đi thăm em gái của con một lát, vừa rồi con bé tỉnh lại đã nhắc đến con đấy.”

“Con biết rồi.” Ngụy Nguyên hơi bực bội.
“Các cậu cho rằng người ở thủ đô không biết chuyện chúng ta bị thương ở đây sao?”

Có chuyện gì mà nhà họ Hàn ở thu đô không biết?
Tả Văn cũng vừa đi xuống lầu sau khi chăm sóc Ngụy Hân: “Tiểu Nguyên, mấy người nhà họ Hàn bỗng dưng bị thương, nhất định là có người đứng sau chuyện này. Con gọi điện cho bố con, bảo ông ấy chú ý mọi động tĩnh ở thành phố Thân, nếu phát hiện các gia tộc khác giở trò sau lưng thì phải xử lý ngay lập tức. Bên cạnh đó, nhà họ Ngụy chúng ta cũng phải có lời giải thích với nhà họ Hàn, nếu không sau này con sẽ rất khó đặt chân vào thủ đô.”

Tả Văn bồi dưỡng cô con gái nuôi này cũng là để tương lai bước vào thủ đô. Nhà họ Ngụy chỉ là một gia tộc mấp mé mức trung bình ở thành phố Thân.
Tuy nhiên, nhà họ Hàn ở thủ đô vẫn không có động thái gì.

Nhà họ Ngụy cũng đang rối như canh hẹ.
Cố Tuyển Diên cau mày: “Chuyện của Tư Vũ không liên quan gì đến tớ, sau này đừng đến tìm tớ vì chuyện của cậu ấy nữa. Ngay từ đầu, tớ và cậu ấy đã không phải cùng một loại người. Các cậu không cần phải cố gán ghép cậu ấy với tớ.”

“Nhưng Tư Vũ vẫn luôn thích cậu và luôn nghe lời cậu. Cố Tuyển Diên, cậu giúp tớ một lần này thôi.”
Tu Vũ rút tay ra: “Sến quá!”

Hàn Mục Lẫm nghẹn họng, anh thật sự chỉ muốn bảo vệ cô gái nhỏ này, chứ không hề có suy nghĩ xiên xẹo.
Chiếc xe chạy vào thôn Hà Đông, dừng lại ở cổng thôn.

Để ngăn chặn một số người lái xe lớn vào thôn, các rào chắn đã được dựng lên cổng vào, chỉ có xe điện và phương tiện trong thôn mới được phép ra vào.
“Theo sát nhé, lát nữa gặp ma, đừng trách anh không nắm tay nhóc.”

Tư Vũ liếc nhìn anh, hỏi: “Rốt cuộc anh muốn tìm cái gì?”
Mọi thứ vẫn như ngày hôm đó.

Tuy nhiên, cô nhớ rõ Hàn Mục Lẫm không bị hạn chế bởi kết giới mà bước vào bên trong rất dễ dàng, giống như bao người bình thường khác.
***

Mấy người nhà họ Hàn đến huyện Tung Sơn đột nhiên bị thương một cách khó hiểu.
Bà ta tin rằng với sự nỗ lực của các con, nhà họ Ngụy nhất định sẽ trở nên lớn mạnh trong tay mình.

“Con sẽ nói với bố về chuyện của mấy người nhà họ Hàn.” Ngụy Nguyên lấy điện thoại di động ra và đi lên lầu.
“Ngoài anh ta ra, còn ai dám cả gan tấn công chúng ta như vậy?”

Nếu biết họ là con em của nhà họ Hàn từ thủ đô mà còn dám ra tay thì thật sự không phải dạng vừa.
Nếu không nể tình mối quan hệ giữa hai gia đình, cậu đã không thân thiết với cô ta ở trường.

Chu Tiêu ngơ ngác nhìn cậu đi xa dần, chợt cảm thấy thái độ của cậu đối với mình có phần thay đổi.
“Cậu ấy muốn mua nhà của ai không liên quan đến tớ.” Cố Tuyển Diên đã chán ngấy cách cư xử của Chu Tiêu, cảm giác chán ghét trong lòng sắp sửa không thể kìm nén được nữa.

“Sắp tới giờ vào lớp rồi, cậu cũng đừng can dự vào chuyện của chị gái cậu nữa.” Cậu để lại những lời này rồi rảo bước rời đi.
Kiến Quân, nhất định là anh ta đã âm thầm làm chuyện này.”

“Đúng vậy, chắc chắn là anh ta đã biết chuyện chúng ta đến huyện Tung Sơn.”
“Dưới mặt đất.” Anh chỉ tay xuống đất.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.