Đệ kNgũ Lam có vẻ như đã biết rõ mọi chuyện, cô bé đi ra khỏi phòng ngay khi anh ta đứng dậy. Họ đều ngơ ngác.
“Đó là gì vậy?” “Xem ra các người biết tôi là ai.” Hàn Mục Lẫm cười híp mắt nhìn mấy ám vệ nằm rạp trên mặt đất, lấy điện thoại di động ra bấm số: “Người đâu? Đi vào kéo “hàng hóa” đi.”
Những “hàng hóa” này rất hữu ích đối với họ. Vì vậy tạm thời không giết những người này.
Người của nhà họ Lôi và nhà họ Tư đều bị bắt. Khóe miệng Hàn Mục Lẫm giật giật: “Cút ngay!”
Cừu Tây Nguyên liền chạy như bay. Cô muốn xem.
Hàn Mục Lẫm đau đầu bóp trán: “Được rồi, cô ngoan ngoãn ngồi đây xem, đừng chạy lung tung nhé.” Lương Dịch thoáng ngẩn người nhìn cô bé rồi thở dài: “Cháu phải theo sát chú đấy nhé.”
Cô bé gật mạnh đầu: “Vâng.” Đó là dải lụa mà Thừa Hạc Văn đang tìm kiếm.
Tại sao nó lại ở đây? “Tiểu Lam, chúng ta đừng quan tâm đến những chuyện này, tạm thời không thể đi vào thôn Hà Đông được.”
Đệ Ngũ Lam nhìn về phía sau, chợt mở to mắt khi nhìn thấy một dải lụa lơ lửng trên không trung: “Chú Lương, có ma!” Nói đoạn, anh đang định đánh ngất Tư Vũ thì bị một bàn tay bắt lấy.
“Không cần, tôi muốn hóng chuyện.” Có thứ gì đó sắp nổ tung đến nơi.
Hàn Mục Lẫm bước nhanh tới ôm lấy Tư Vũ, dùng hai tay bảo vệ đầu cô. “Có người đến à?”
Hàn Mục Lẫm gật đầu, đáp: “Lên lầu trước đã.” “Nhóc Tiểu Vũ à, chuyện này hơi nguy hiểm.”
“Càng tốt.” Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong điện thờ tĩnh lặng.
Hàn Mục Lẫm nghe máy: “Tốt nhất là cậu có việc quan trọng.” Lương Dịch và Đệ Ngũ Lam vẫn chưa đi vào thôn Hà Đông thì đã nhìn thấy mấy chiếc xe sáng bóng đậu ở cổng thôn. Những người xuống xe đều mặc đồng phục giống nhau.
Lương Dịch bèn kéo Đệ Ngũ Lam đi nhanh. “Tiểu Lam.”
“Chú Lương, ccháu nghe thấy cả rồi.” “Bịch! Bịch!”
Hai tiếng động lớn vang lên, ngay sau đó, hai người lao về phía trước đã bị một tầng kết giới vô hình hất văng ra ngoài. Trong màn đêm, chỉ thấy bóng cây xào xạc, không nhìn thấy bất cứ ai.
Hàn Mục Lẫm nghiêng người dựa vào lan can, điềm nhiên nhìn bóng người từ trong chỗ tối nhảy ra. Tư Vũ đi ra ngoài.
Đám người ở bên ngoài đã bị nhóm Cừu Tây Nguyên dẫn đi. Tuy nhiên, người của nhà Đệ Ngũ vẫn không thấy xuất hiện.
*** “Câu này lẽ ra là tôi hỏi các người mới đúng.” Hàn Mục Lẫm đứng trước cửa, nheo mắt nói: “Lại là người của nhà họ Tư, các người đúng là không chịu bỏ cuộc nhỉ.”
Rốt cuộc anh là ai?” Bọn họ tái mặt khi nghe anh nói ra chính xác thân phận của mình. ***
Tư Vũ ngồi trên bậc cao liền trượt xuống. “Nhưng họ đã tiến vào địa phận huyện Tung Sơn rồi.” Cừu Tây Nguyên cảm thấy mình đã không làm tròn nhiệm vụ: “Bọn họ lại dám coi thường đội Quét Sát chúng ta. Ha ha, to gan thật đấy.”
“Có thời gian lải nhải chi bằng nhanh chóng đuổi họ ra ngoài đi.” Hàn Mục Lẫm đá vào mông anh ta một cái.
Cừu Tây Nguyên đứng đằng trước vẫy tay với Tư Vũ: “Cô bé, nếu anh Hàn không kìm lòng được thì cứ dùng chiêu này.” Anh ta làm động tác gập đầu gối đá về phía trước. Có thể nói là rất lưu manh. Anh ta có thể mạo hiểm, nhưng cô bé không thể đi theo anh ta tiến vào khu vực nguy hiểm được.
“Chú Lương, trong thôn Hà Đông có thứ gì đó đáng sợ phải không ạ? Tại sao ngay cả người của nhà họ Lôi cũng đến đây?” Lương Dịch không biết phải nói gì.
“Chú Lương, thật sự có ma đấy! Chú nhìn lên trời mà xem.” “Vù.”
Có thứ gì đó rơi xuống. “Chú Lương, không phải ma à?”
Lương Dịch nghiêm mặt đáp: “Không phải, đó là túi nilon.” Điện thờ tĩnh lặng, một người đứng trên bậc thềm, một người đứng bên ngoài nhìn nhau.
Bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ. Một bóng dáng cao lớn bước ra khỏi điện thờ trong bộ đồ ngụy trang vừa người với sức mạnh tiềm ẩn đe dọa các sinh vật sống xung quanh bất cứ lúc nào.
“Kết giới gì chứ, chẳng qua là chủ nhân của điện thờ từ chối cho các người bước vào đấy thôi.” Giọng nói lạnh lùng của Hàn Mục Lẫm vang vọng trong rừng cây. Đây là căn nhà hai tầng trống rỗng.
Tư Vũ đi lên lầu, ngồi trên lan can nhìn ra ngoài. Hàn Mục Lẫm nhìn về phía sau những người đó: “Nhìn xem, nhà họ Lôi biết ẩn nấp trong bóng tối quan sát, không ngu ngốc xông lên trước làm bia ngắm như nhà họ Tư các người.”
Lời của anh lập tức khiến bọn họ tức giận. Mấy bóng đen trở nên cảnh giác khi nhìn thấy anh.
“Anh là ai?” Bọn họ đều là ám vệ do nhà họ Tư huấn luyện, luôn sẵn sàng chiến đấu, nhưng chỉ là đám tôm tép đối với Hàn Mục Lẫm, chẳng mấy chốc đã đã bị giải quyết gọn.
Dưới ánh trăng, mặt bọn họ chợt biến sắc khi nhìn thấy rõ huy hiệu trên vai người đàn ông. Nhà họ Tư và nhà họ Lôi lại cử người đến huyện Tung Sơn lần nữa.
Họ vừa tiến vào địa phận của huyện đã bị đội quét dọn theo dõi. Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào điện thờ tối om.
Đó là gì vậy? “Chú Lương chỉ ra ngoài hít thở không khí trong lành một lát thôi.”
Cô bé xị mặt: “Chú nói daối. Cháu cũng đi ra ngoài cùng với chú.” “Kết giới à?”
“Tại sao lại có kết giới, bọn họ trở về không hề báo cáo về điều này.” Đệ Ngũ Lam thầm nghĩ túi nilon không dài và mảnh như vậy.
*** Bọn họ thật sự đến đây.
“Anh đi xuống làm việc, nhóc cứ ở đây ngủ một giấc…” Anh ta đi chậm lại phía sau, cười toét miệng khi nhìn thấy cô từ trong điện thờ đi ra: “Anh Hàn à, anh thế này là không được đâu, nửa đêm đưa cô bé đến nơi hoang vu vắng vẻ…”
“Dẫn bọn họ đi đi.” “Tôi vừa nhận được tin bọn họ đã tiến vào thôn Hà Đông.”
Đầu dây bên Hàn Mục Lẫm đã cúp máy. Anh ta nhìn lên trời, trông thấy một dải lụa là là bay, sau đó rơi xuống một hướng, giống như sinh vật sống vậy.
Lương Dịch cảm thấy thôn Hà Đông rất kỳ quái, mặc dù anh ta không tin vào ma quỷ nhưng vẫn nắm chặt tay Đệ Ngũ Lam, vội vã đi ra ngoài. Tư Vũ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên lan can nhìn xuống.
Hàn Mục Lẫm đi xuống lầu. ***
Đúng lúc này. Gió lớn nổi lên.
Màn sương mù màu đen ùn ùn tràn ra. Tư Vũ đi theo anh một quãng xa rồi dừng bước, đứng bên cạnh anh, quay người lại.
Khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một dải lụa màu trắng lơ lửng trên điện thờ. “Anh đang ở trong điện thờ thôn Hà Đông à?”
“Có vấn đề gì?” Mọi người đã đi hết, chỉ còn lại Tư Vũ và Hàn Mục Lẫm.
Tiếng xào xạc lại vang lên. “Anh Hàn, nhà họ Lôi và nhà họ Tư cử người xuống huyện rồi. Mẹ kiếp, những người này đúng là không chịu bỏ cuộc.”
Hàn Mục Lẫm nheo mắt, nói: “Chặn lại, bắt quay về.” “Tiểu Lam, chuyện này rất nguy hiểm.”
“Thế nên cháu mới muốn đi với chú, cháu không muốn lại mất đi cả chú.” Hàn Mục Lẫm bịt mắt cô lại: “Đừng nhìn, buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng.”