Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 79: Nó bay về phía ai?



Vẻ mặt Tư Vũ trở nên nghiêm nghị.

“Chúng ta rời khỏi đây thôi.” Hàn Mục Lẫm nói.

Với tình hình hiện giờ, ktốt hơn hết là nên rời đi. [Đừng dạy hư Z thần, game thực tế ảo chỉ tồn tại trong thế giới khoa học viễn tưởng, còn chúng ta đang sống trong thế giới thực.]

[Đằng ấy chưa bao giờ nghe nói đến kỹ thuật VR à? Đó là thiết bị tương tác đội trên đầu với toàn bộ hình chiếu.]

[Đúng là hiện nay đã có công nghệ trải nghiệm 3D nhưng vẫn chưa hoàn thiện, có lẽ trong vài chục năm tới, loại công nghệ cao này vẫn chưa thể trở thành hiện thực hóa được đâu.]
Hai vợ chồng lén lút đến đón Phó Lâm Hâm.

Cậu ta không cầm được nước mắt khi nhìn thấy bố mẹ mình.

Tôn Ưu xót xa, ôm con trai vào lòng: “Hâm Hâm, con gầy quá. Chúng ta về nhà thôi, bố mẹ sẽ nấu món ngon cho con ăn!”
Có thứ gì đó rơi từ trên trời xuống trước mặt anh.

Nhìn thấy dải lụa đó, anh chần chừ một lúc mới cầm nó lên. Đây chỉ là một dải lụa bình thường, không có gì đặc biệt.

Anh không đi vào bên trong mà cầm dải lụa đi xung quanh một lượt, sau đó rời đi.
Hai luồng sức mạnh đan xen lập tức bị ép phải tách ra, không khí dồn nén phát ra tiếng nổ, dải lụa bay lên trời rồi biến mất.

Một luồng khí đen liền đuổi theo.

“Không cần đuổi theo.”
Lư Minh Sán đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Lư Biên Thành bèn nói: “Dặn những người mà chú dẫn theo tránh chạm mặt người của ba gia tộc lớn.”

Lư Minh Sán gật đầu đáp: “Tôi sẽ dặn họ, mọi chuyện do Bách Phương chuyển lời, anh hãy gặp cô ấy mà bàn bạc.”
“Tôi mặc kệ các anh là ai, những người này phải ở lại đây.”

“Con cháu nhà họ Hàn không thuộc sự quản lý của cậu.” Cừu Tây Nguyên khoát tay: “Dẫn đi.”

Những người nằm trên giường bệnh sợ hãi rên rỉ, muốn bảo Ngụy Nguyên thông báo cho nhà họ Hàn nhưng lại không thể nói thành lời.
Vợ chồng Phó Lăng Trí sợ hãi kéo con trai mình bỏ chạy.

Phó Lâm Hâm cũng sợ xanh mặt, vừa được thả ra đã bị bọn đòi nợ đuổi theo.

***
[Một lũ ngốc.]

[Nhà trên đừng công kích như thế, chủ nhân của Tiểu Hắc còn chưa lại gần để xem mà đã biết nó nói gì rồi.]

[Ghen tỵ người ta là mèo thần đây mà, đừng để ý đến những lời nói tục tĩu đó nhé.]
“Lại là đội quét dọn.”

Trợ lý Lục Trùng nói: “Có cần cử người đi thương lượng với đội quét dọn không ạ?”

“Không có cửa để thương lượng với họ đâu. Đội quét dọn chưa bao giờ nghiêng về ai. Nhà họ Lôi từng nhận hai thẻ vàng, nếu đụng phải họ lần nữa thì chỉ có một con đường chết.”
Phó Lăng Trí nhìn xung quanh một lượt, rồi nói: “Đi về nhà trước đã.”

Ở bên ngoài không an toàn.

Họ đi chưa được bao xa, nhóm người đòi nợ đã xông đến từ hướng khác, vẻ mặt dữ tợn chỉ vào họ và hét lên: “Trả tiền đây!”
“Mẹ ơi, con đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở khi ở trong đó. Con đã nói là con biết lỗi rồi nhưng họ vẫn không chịu thả con ra ngoài.”

Ngày thứ hai vào trại, cậu ta đã nói với người trong đó như vậy, nhưng vẫn bị nhốt hơn một tuần.

Ở trong trại rất khổ.
Có rất nhiều người chơi game vẫn đang truy lùng ID của cô để xin nhập hội với cô.

Tư Vũ chỉ cảm thấy vui chứ không suy nghĩ nhiều.

Z thần biết thực tế ảo không? Gần đây có cao thủ khoa học kỹ thuật nào đó phát minh ra một cỗ máy trải nghiệm hoàn toàn mới, nhưng đáng tiếc là người phàm như chúng ta không có phúc để hưởng.]
“Meo.”

Tiếng mèo kêu vang vaọng trong không trung nhưng lại không thấy bóng dáng đâu.

Bước chân Tư Vũ càng lúc càng nhanh, gần như biến thành tia chớp.
“Nhà họ Tư cũng liên quan đến vụ này phải không? Nhà Đệ Ngũ thì sao?”

“Nhà họ Tư không có ý định đòi người, còn nhà Đệ Ngũ chưa thấy có động tĩnh gì.”

“Nhà họ Lư lại phủi tay sạch sẽ giống như trước kia. Bảo gia chủ nhà họ Lư gọi điện đến đây.” Lôi Tương Giang rất bực mình với cách làm việc của nhà họ Lư.
Nó chạy về phía ai?

Tại sao nó lại xuất hiện ở điện thờ?

Cô giơ tay lên, bóng đen tự động biến mất. Con mèo đen từ trong điện thờ đi ra với vẻ thảm hại, ngẩng đầu lên kêu một tiếng trách móc cô.
“Meo.”

Tư Vũ nhìn thoáng qua điện thờ rồi đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, Hàn Mục Lẫm đã quay xe, trở lại thôn Hà Đông, vừa đến cửa thôn thì bị Tư Vũ nhìn thấy.
“Ghi lại những loại thuốc làm đẹp mà những người đẹp cần.”

Cô không điều chỉnh giọng nói, những cô gái đang xem phát sóng trực tiếp nghe thấy liền kêu gào trong màn hình.

[Tiểu Hắc hiểu chúng ta đang nói gì hả, mèo thần à?]
Sắc mặt ông ta rất khó coi.

Bọn họ là một trong ba gia tộc lớn của thành phố Thân mà lại không thể làm gì được một đội quét dọn cỏn con, đây đúng là một sự sỉ nhục với quyền lực của nhà họ Lôi.

Tuy nhiên, nếu bọn họ không yêu cầu đội quét dọn thả người của mình, sau này mọi người sẽ nghĩ nhà họ Lôi thế nào.
[Muốn gặp con mèo thần này quá!]

[Phải chăng các bạn đã bị lừa, nó chỉ kêu “meo meo” thôi mà chủ nhân của nó biết nó nói gì ư?]

[Chủ nhân tự biên tự diễn đấy thôi.]
Nếu chạm mặt, ông ta vẫn phải gọi Lôi Tương Giang là chú Lôi, hai nhà có quan hệ từ trăm năm trước, nhưng sau này người chết đèn tắt, hai gia tộc gần như trở thành kẻ thù truyền kiếp.

Nhà họ Lôi càng ngày càng láo lếu với nhà họ Lư chúng ta, nghe giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến của bọn họ thật nực cười.”

Lư Minh Sán ngồi ở một bên sô pha cười mỉa.
Tại sao dải lụa của anh ta lại xuất hiện ở đây?

Hàn Mục Lẫm ném dải lụa sang một bên, lấy điện thoại ra bấm số rồi ra lệnh: “Tìm hiểu nguồn gốc dải lụa của sao nam đó.”

***
[Đúng vậy, tự biên tự diễn thì làm sao, chúng tôi thích xem đấy!]

[Nghe giọng nói thì người nuôi mèo cũng là một chị gái đáng yêu. Chị gái ơi, chị có thuốc loại bỏ tàn nhang không?]

[Tôi muốn có một loại thuốc thần kỳ để che giấu sự xấu xí của mình, có không…]
“Tình huống không rõ ràng, mày không chết được đâu.”

“Meo.”

Luồng sức mạnh đó đột nhiên lao đến, có vẻ đang tìm kiếm người nào đó.”
Hình như có thứ gì đó trồi lên khỏi mặt đất.

Nửa đêm, người dân ở thôn Hà Đông sợ hãi bò dậy, kêu gào có động đất.

Hiện tượng này thực sự giống như một trận động đất.
Có vẻ như không có chuyện gì xảy ra, mà lại giống như mọi thứ đã xảy ra.

Đội Quét Sát đã bắt giữ người của nhà họ Tư và nhà họ Lôi, gần như không còn chỗ để giam giữ bọn họ.

Lôi Tương Giang tái mặt khi nhận được tin tức.
Ngụy Nguyên giật mình, vội vàng chạy tới ngăn cản.

Nhà họ Hàn đã gọi điện thoại, giao những người này cho nhà họ Ngụy ở huyện Tung Sơn chăm sóc, nếu họ xảy ra chuyện thì nhà họ Hàn sẽ hỏi tội nhà họ Ngụy.

Vì vậy, cậu ta phải ngăn lại.
Hôm nay Ngụy Nguyên lại đến bệnh viện thăm những con em nhà họ Hàn.

Cậu vừa đi vào bệnh viện liền nhìn thấy một nhóm người mặc đồ nhà binh.

Phía bệnh viện cũng không dám nhiều lời mà để họ đi thẳng vào bên trong, thậm chí còn trơ mắt nhìn những người đó dẫn đám con em nhà họ Hàn đi.
“Meo.”

Con mèo đang phát sóng trực tiếp kêu “meo meo” với cô gái đang chơi game.

Tư Vũ thoát game ngẩng đầu lên.
Cô trở lại điện thờ ở thôn Hà Đông, từ trên không đáp xuống, lòng bàn tay vỗ vào cửa điện thờ.

Một thế trận vô hình mở rộng từ giữa lòng bàn tay.

Mặt đất rung chuyển dữ dội.
Ngụy Nguyên trơ mắt nhìn họ bị đưa đi, cuối cùng bấm số gọi cho Tả Văn: “Mẹ ơi, bọn họ bị đưa đi rồi, những người đó mặc đồ rằn ri.”

Sắc mặt Tả Văn hơi thay đổi: “Sao họ lại đưa người của nhà họ Hàn đi?”

“Con không rõ, nếu để họ đưa người đi thì nhà chúng ta sẽ không can thiệp. Mẹ gọi điện cho nhà họ Hàn bảo bọn họ tự giải quyết đi.” Nhà họ Ngụy không cần thiết phải nhúng tay vào chuyện này.
Trên màn hình hơi lộn xộn, Tư Vũ để con mèo ghi lại còn mình vẫn tiếp tục chơi game.

Thế giới ảo thật sự rất thú vị.

Bắn súng bể đầu.
Trợ lý lập tức đi làm việc.

***

Nhà họ Lư ở thành phố Thân có thể được coi là một gia tộc bậc trung.
***

Đã hơn một tuần kể từ khi Phó Lâm Hâm bị đưa vào trại cải tạo thiếu niên, cậu ta gầy rộc hẳn đi, ngay cả ánh mắt cũng trở nên đục ngầu.

Phó Lăng Trí và Tôn Ưu đang trốn tránh những kẻ đòi nợ, hôm nay là ngày con trai họ được thả ra.
Vừa nhắc tới lĩnh vực này, một số người có vẻ chuyên nghiệp đã nhảy ra giải thích vì sao thứ đó lại không tồn tại.

Tư Vũ nhìn lướt qua bình luận, sau đó thoát khỏi giao diện, rơi vào trầm tư.

***
Trên đường trở về, một tay anh cầm vô lăng, một tay cầm dải lụa và trầm ngâm suy nghĩ.

Anh không nhìn nhầm, trước đó không lâu, dải lụa này đã xảy ra va chạm với luồng sức mạnh hắc ám của điện thờ.

Mà anh cũng đã từng nhìn thấy nó trong vụ lùm xùm trên mạng của nam diễn viên nổi tiếng kia.
Phó Lâm Hâm nhớ kỹ chuyện này.

Mọi việc đều do Tư Vũ hãm hại, cậu ta sẽ đòi lại hết.

Ánh mắt Phó Lâm Hâm lóe lên vẻ điên cuồng.
Cô bèn đi đường vòng, tránh tầm mắt của anh.

Hàn Mục Lẫm đi đến điện thờ, ngồi xổm trên mặt đất, cầm một ít đất lên ngón tay rồi khẽ miết nhẹ, anh cảm nhận được hơi thở quen thuộc.

“Vù.”
Luồng khí đen biến thành hình người, đáp xuống đất, quỳ một gối xuống trước mặt cô.

Tư Vũ ngẩng đầu nhìn về phía dải lụa biến mất.

Có người đã kích hoạt thứ đó.
Lư Biên Thành gõ nhẹ vào màn hình điện thoại tối đen, nheo mắt nói: “Bọn họ lớn mạnh như vậy, nhà họ Lư chúng ta vẫn phải gọi dạ bảo vâng. Dù sao chúng ta cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này, tóm lại vẫn phải có câu trả lời.”

Lư Minh Sán biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề nên không giễu cợt nhà họ Lôi nữa.

“Dù thế nào đi nữa, nhà họ Lư vẫn phải che giấu thực lực của mình.”
“Các anh đang làm gì vậy, đây là bạn của tôi, các anh muốn đưa họ đi đâu.”

Những người nằm trên giường đều bị bịt miệng bằng băng dính, tay chân bị trói chặt, muốn cử động cũng khó chứ đừng nói là mở miệng nói chuyện.

Cừu Tây Nguyên nheo mắt đáp: “Nhóc con, cậu biết những người này đã phạm lỗi gì không mà dám chạy ra chặn đường chúng tôi? Dũng cảm gớm nhỉ.”
“Được, để mẹ gọi cho nhà họ Hàn.”

Song, khi Tả Văn gọi điện thoại tới, một trợ lý nào đó nghe máy, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Bà Ngụy, con cháu nhà họ Hàn xảy ra chuyện ở huyện Tung Sơn, bất kể nguyên nhân là gì thì nhà họ Ngụy các người cũng phải chịu trách nhiệm.”

“Bây giờ họ đã bị bắt, tôi có thể làm gì được chứ?”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.