Nhóm con em chi thứ nhà họ Hàn bị ném tới trước mặt Hàn Mục Lẫm. “Biết tôi là đồ biến thái mà còn dám chửi, khá khen cho cậu.” Hàn Mục Lẫm ném điếu thuốc đi: “Các cậu nên cảm thấy may mắn vì mình là người nhà họ Hàn đấy.”
Những người đó tức giận trừng mắt nhìn anh mà không dám nói gì. Nhà họ Tư cử Tư Chấn – anh con nhà bác của Tư Chính đến, còn nhà họ Lôi do Lôi Diễm tự dẫn người đến.
Vừa đến nơi, họ đã nhìn thấy một chiếc Audi khiêm tốn đậu phía trước, Lư Bách Phương mặc bộ vest công sở, toát ra khí chất lạnh lùng mà một phụ nữ mạnh mẽ nên có. “Đừng tưởng rằng đưa chúng tôi đến đây là có thể muốn làm gì thì làm, nhà họ Hàn 0biết chuyện chúng tôi đến huyện Tung Sơn. Nếu chúng tôi mà bị làm sao thì anh cũng chẳng thể trốn thoát.”
“Thả chúng tôi ra, có giỏi thì đấu tay đôi xem.” Nếu họ chờ lâu, sốt ruột mà rời đi thì anh cũng sẽ không ngăn cản.
*** Cơn đau khiến cậu ta giãy giụa, sắc mặt tái mét.
“Hàn Mục Lẫm, anh là đồ biến thái.” Đó là vùng đất thiêng liêng khiến hắn chỉ dám nhìn từ xa.
“Đó chẳng qua là nơi đào tạo tín đồ áo đỏ thôi.” Cô không biết phải nói gì.
“Tiên nữ?” “Anh Hàn, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua cho họ sao? Mấy thằng ranh này tới đây tìm xui xẻo, nếu dễ dàng bỏ qua, lần sau chúng sẽ lại đến gây rắc rối cho mà xem.”
Hàn Mục Lẫm giơ tay lên: “Ném người đến đó, lúc nào yên ổn thì đưa trở về nhà họ Hàn.” “Chúng ta kiên nhẫn hơn họ nhiều.”
“Hôm nay phải đi gặp hai nhà đó thì phải?” “Nói điều gì.”
“Hắn nói rằng có mấy gia tộc liên danh mời hắn làm việc, về phần là gia tộc nào thì hắn hoàn toàn không biết. Họ đều ẩn danh ra lệnh. Nếu đúng là mấy gia tộc bắt tay nhau gây ra chuyện này thì những kẻ đứng sau sắp bị vạch trần rồi.” Chuyện này sẽ gây hoang mang cho mà xem.
Tuy chỉ có một vài cổ võ giả nhưng kéo ra cũng đủ khiến cả thế giới chấn động. Thấy đôi nam nữ khốn kiếp trước mặt vẫn bình thản như không, Lôi Diễm nén giận, lại chậm rãi ngồi xuống.
Ông ta chờ thêm mười phút nữa mà đội quét dọn vẫn không đến thì sẽ xông vào huyện Tung Sơn cướp người. Lần này Lư Bách Phương cũng đi theo.
Đây là yêu cầu của bà. Tất cả đều do người phụ nữ này gây ra.
“Bách Phương, đã lâu không gặp.” Cừu Tây Nguyên cười khoái chí: “Đưa đi, đưa đi, thật chướng mắt.”
Các đội viên dẫn nhóm người nhà họ Hàn đi. “Tiếp theo phải làm gì?” Cừu Tây Nguyên rất muốn biết ai là người sẽ gặp xui xẻo trong nhà họ Hàn.
“Xử lý những người trong tay đã.” Nhà họ Tư, nhà họ Lôi và cả một gã “nhà học khoa học” còn chưa tra hỏi xong, tạm thời gác chuyện vặt vãnh nhà họ Hàn sang một bên. Tư Chấn hào hứng chào hỏi, nhưng người phụ nữ họ Lư này chưa chắc đã nhiệt tình tiếp đón.
Nụ cười của Tư Chấn cứng đờ, thẳng thừng đốp chát lại: “Chẳng phải bà Tả cũng xen vào chuyện của nhà họ Tả lẫn chuyện của nhà họ Lư đấy ư?” Dù sao nhà họ Lư cũng phải đi một chuyến, họ cần phải biết rõ hai nhà Tư, Lôi thương lượng những gì với đội quét dọn.
Trong một phòng họp trống tại một cục cảnh sát nằm giáp ranh địa phận huyện Tung Sơn. Bọn họ đưa những sinh vật kia ra ngoài là đang phá hủy hệ cân bằng sinh thái, hủy diệt loài người.
“Tiếp tục cạy miệng.” Cô kéo ghế ngồi đằng trước.
Mallory Shelley dè dặt: “Tôi đã ẩn núp ở đây, không biết tiếp theo chủ nhân muốn tôi làm gì?” “Đổi cách xưng hô đi, gọi chủ nhân nghe ngu ngốc lắm.”
“Nữ thần.” “Vùng đất tiên tri! Là một nơi vừa thiêng liêng vừa không được phép báng bổ.”
Ánh mắt hắn sáng lên đầy sùng bái khi nhắc đến vùng đất tiên tri. Các đội viên bật cười.
Họ từng thấy nhiều người ngu ngốc nhưng chưa từng thấy ai ngu ngốc đến mức này. “Bây giờ ông Tư Chấn đã bắt đầu đảm nhận việc đối ngoại của nhà họ Tư rồi à?” Lư Bách Phương nhìn người đàn ông cười tít mắt trước mặt, buông lời châm chọc mà không nể nang.
Lôi Diễm không khỏi bật cười. Lôi Diễm không muốn đứng đây nghe họ cù cưa lằng nhằng.
*** “Nữ thần tôn quý…”
“Thôi, cứ gọi là chủ nhân đi.” Tư Chấn nhận ra Lư Bách Phương, tươi cười bước tới chào hỏi.
Lôi Diễm dửng dưng phớt lờ. “Vâng, thưa chủ nhân.”
Cô nhìn thẳng vào hắn: “Anh biết được những gì về vùng đất tiên tri?” “Hàn Mục Lẫm, anh đưa chúng tôi đến đây làm gì?”
“Có phải chính anh đã sai 2người làm chúng tôi bị thương phải không?” “Để họ nói chuyện.”
Thành viên trong đội xé băng dính trên miệng họ xuống, giật l7uôn cả râu ra, khiến họ vô cùng đau đớn. Tư Chấn vẫn mỉm cười nhưng lại chửi thầm trong lòng.
“Hôm nay chúng tôi đến gặp đội trưởng đội quét dọn để đưa người của mình về. Đây không phải “sân” nhà bà.” “Lôi Bách Đào là đồng bọn của anh ta, hai người đó chắc chắn đã đoán được chuyện này nên đã chuẩn bị trước lời khai. Mẹ kiếp, không thể giết được mà cũng chẳng tra hỏi được gì. Cứ đang định tiễn lên chầu trời thì lại tiết lộ cho chúng ta lời khai kiểu này, nghĩ mà tức lộn ruột.”
Thật sự muốn giết quách đi cho xong. Ông ta chọc tức đối phương, chẳng lẽ đối phương không thể bắt ông chờ một lúc à?
Trái ngược với sự nóng nảy của Lôi Diễm, Tư Chấn đang thong dong ngồi uống trà. Cừu Tây Nguyên nghiêm mặt nói: “Những người này khó chơi đấy.”
Đúng lúc ấy, một đội viên cầm điện thoại đi ra: “Đội trưởng Hàn, nhà họ Tư và nhà họ Lôi muốn thương lượng.” Tư Vũ đến phòng trọ, thấy Mallory Shelley đáng thương, cô bèn ném bánh mì trong tay cho hắn.
“Cảm ơn chủ nhân ban thưởng.” Hai người họ kẻ tám lạng người nửa cân.
Lư Bách Phương nhếch miệng cười khẩy: “Tôi họ Lư, nhà họ Lư giao cho tôi quản lý chuyện này, về bản chất là hoàn toàn khác nhau.” Người đó khai ra điều này chẳng qua là muốn bảo vệ tính mạng của mình.
Hàn Mục Lẫm liền cho anh ta một cơ hội sống sót. Họ vẫn đang bị thương,1 ra sức giãy giụa và nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt sợ hãi.
Hàn Mục Lẫm trịch thượng nhìn xuống họ bằng ánh mắt giống nh2ư đang nhìn rác rưởi khiến những người đó tức giận, nghĩ thầm, có giỏi thì thả họ ra đi. Một cậu ấm chỉ biết đe dọa họ bằng sát khí 7của mình thì cũng chẳng hơn gì họ. Những người này đi thẳng đến điện thờ ở thôn Hà Đông, nhưng không tìm được bất kỳ manh mối nào về người phương Tây dùng ma thuật mà còn bị đội quét dọn tóm gọn.
Hai nhà liền trút giận lên đầu nhà họ Lư. Sau khi khoảng nửa tiếng đồng hồ chờ đợi mà vẫn không thấy người của đội dọn dẹp đến, Lôi Diễm tức tối đập bàn: “Thằng ranh đó đang chơi chúng ta đây mà.”
Lư Bách Phương khinh thường nhìn ông ta đã mất bình tĩnh, nghĩ bụng, đàn ông già đúng là đàn ông già, rối loạn nội tiết nghiêm trọng, chỉ mới đợi nửa tiếng đồng hồ thôi chứ có phải nửa ngày đâu. Lũ tép riu mà cũng dám nhảy ra đấu tay đôi với đội trưởng của họ, đúng là vừa ngu xuẩn vừa nực cười.
Hàn Mục Lẫm châm một điếu thuốc, sau đó ngồi xổm xuống dí điếu thuốc vào cổ anh chàng la hét ầm ĩ nhất. ***
“Anh Hàn, thằng cha nghiên cứu khoa học đã khai ra một việc. Gã cứng miệng lắm, không tài nào cạy ra được một lời.” Tư Vũ cạn lời.
Tại sao lời nói từ miệng người này lại lạ lùng thế nhỉ? Nếu không phải do bà ta thì làm sao xảy ra chuyện ngày hôm nay.
Người nhà họ Lôi bị bắt, mất hết thể diện. ***
Hai nhà lập tức cử người đến ngay khi nhận được tin từ huyện Tung Sơn. Mallory Shelley thoáng sững sờ, sau đó sợ hãi nói: “Chủ nhân không thể nói như vậy được, nếu không sẽ bị vùng đất tiên tri truy lùng đất.”