Mallory Shelley làm sao có thể hiểu rõ về nội bộ của vùng 1đất tiên tri, hắn chỉ là một tên lâu la làm việc vặt mà thôi.
“Chủ nhân, tôi không biết rõ chuyện này, nhưng bề ngoài, gi2áo hoàng thống trị vùng đất tiên tri là Gabriel II.” Mallory Shelley hèn mọn trả lời, làm vậy thì hắn mới có thể sống sốt.
Lẽ ra lần này hắn không nên đến nước Hoa.
Tư Vũ đi ra khỏi phòng trọ, nheo mắt nhìn bầu trời dưới ánh nắng chói chang. Đây là nơi Hàn Mục Lẫm mượn dùng tạm từ cục cảnh sát.
“Mọi người đã đến đông đủ, đang chờ ở bên trong, mời đội trưởng Hàn.”
Cục trưởng cười tươi như hoa, chỉ vào cánh cửa đóng kín trước mặt. “Rốt cuộc đội quét dọn các anh muốn làm gì hả?” Ông ta tức tối hỏi.
Hàn Mục Lẫm nhếch miệng, chống hai tay lên bàn họp, điềm nhiên đáp: “Nhà họ Lôi còn không biết lý do sao? Xem ra tôi mất công đưa hai thẻ vàng rồi.”
Sắc mặt Lôi Diễm bỗng xám xịt. “Điện thờ?”
Lần này đến lượt Lư Bách Phương kinh ngạc.
Bà không hề biết chuyện này, bèn quay sang nhìn Lôi Diễm và Tư Chấn, định hỏi họ chuyện gì đã xảy ra, nhưng cuối cùng lại thôi. Bà nghĩ thầm, cho dù hỏi cũng chẳng thu được kết quả gì. Sắc mặt Lôi Diễm càng khó coi hơn.
“Đội trưởng Hàn là đội trưởng của đội Quét Sát, chắc hẳn cũng biết về sự xuất hiện gần đây của ma thuật phương Tây nhỉ.”
Hàn Mục Lẫm nheo mắt: “Ồ? Ma thuật phương Tây xuất hiện ở huyện Tung Sơn và chạy đến điện thờ sao?” Lư Bách Phương cười mỉa mai: “Liên tiếp nhận hai thẻ vàng mà vẫn còn dám nổi nóng, nhà họ Lôi ngạo mạn gớm.”
“Lư Bách Phương, đừng tưởng rằng…”
“Sếp Lôi.” Hàn Mục Lẫm gõ nhẹ vào mặt bàn ý bảo ông ta đừng to tiếng, sẽ ảnh hưởng đến việc thương lượng. Bởi vì anh nổi tiếng là sao chổi nên ông ta không dám trêu chọc quá đáng nhưng vẫn phải đàm phán về điều kiện cần bàn.
Nếu không, gia tộc sẽ nghi ngờ năng lực làm việc của ông ta.
Tuy nhiên, Lư Bách Phương lại không quan tâm đến sự sống chết của hai nhà này, mà chỉ lo lắng người phương Tây sẽ phá rối. Lôi Diễm mất kiên nhẫn, đập bàn đứng dậy: “Tôi không đợi nữa, muốn đợi thì các vị cứ ở đây mà đợi. Thằng ranh đó không hề muốn thương lượng với chúng ta.”
Lư Bách Phương và Tư Chấn không đếm xỉa đến ông ta.
Ông ta muốn cằn nhằn thì cứ cằn nhằn đi. Tư Vũ đột nhiên nghĩ đến việc mình có thể giúp cậu cải thiện sức lực.
Phó Lâm Hãn bất ngờ bị cô nắm lấy cổ tay.
Cảm giác lạnh buốt. “Chị ơi.”
Phó Lâm Hãn kẹp quả bóng đi từ sân bóng rổ tới, liên tục thở hổn hển sau khi chơi thể thao, còn kéo áo lên lau mồ hôi.
Cậu thiếu niên rắn rỏi, cao hơn bạn bè đồng lứa, càng thêm phần khôi ngô dưới ánh mặt trời. “Đáng lẽ đội trưởng Hàn phải biết rõ hơn chúng tôi về sự xuất hiện của ma thuật phương Tây có nghĩa là gì chứ.” Tư Chấn định lừa gạt cho qua chuyện này.
Hàn Mục Lẫm không nói gì mà chỉ gật đầu.
Lôi Diễm nghiêm giọng: “Chúng tôi đến đây để thương lượng đòi thả người chứ không phải bàn bạc về điện thờ hay ma thuật phương Tây.” “Tôi biết.” Thấy không hỏi được gì từ người này, Tư Vũ khoát tay: “Giữ anh l2ại cũng vô dụng.”
Hắn lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Chủ nhân, tôi rất có ích, xin chủ nhân cứ sai bảo, tôi nhất định sẽ n0ghe theo.”
“Theo dõi động tĩnh của phương Tây.” “Lần này chúng tôi cũng chọn bồi thường.” Tư Chấn nói.
Hàn Mục Lẫm giơ ngón tay lên lắc nhẹ: “Không thể thương lượng, có vẻ như ông Tư vẫn chưa hiểu nhỉ.”
Tư Chấn sượng sùng, hơi bực mình khi cảm nhận được ánh mắt của Lôi Diễm, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không thể bị anh chàng này chèn ép được. Hàn Mục Lẫm bước vào, một nhóm người tạo nên khí thế áp đảo mạnh mẽ giống như Thái Sơn khiến người ta nhất thời khó thở.
Những người ngồi đây đều là cổ võ giả của các gia tộc, ai nấy đều cau mày khi bị nụ cười xấu xa của anh trấn áp.
Nhất là Lôi Diễm đã chờ hơn một tiếng đồng hồ. Trong lòng vốn đã đầy lửa giận, ông ta càng bực bội hơn khi nhìn thấy Hàn Mục Lẫm thản nhiên bước vào, mỉm cười nhìn họ. Hàn Mục Lẫm giơ tay lên: “Ở đây không cần đến các vị nữa, đây là chuyện cơ mật, các vị không thể nghe.”
Cục trưởng đáp lời, rồi nhanh chóng giải tán người của mình.
Cánh cửa được mở ra. Lúc trước, bà bảo họ đến huyện Tung Sơn để điều tra sự tồn tại của ma thuật phương Tây chứ không phải tìm kiếm điện thờ.
Bà lập tức hiểu ra rằng các gia tộc lớn vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm điện thờ trong lời đồn.
“Không có gì để thương lượng hết, tôi tuyên bố kết quả luôn, hai nhà nộp tiền phạt nặng, đồng thời bị phạt tù ba năm, mãn hạn sẽ được thả về với gia tộc.” Hắn không nói điều này thì Tư Vũ cũng có thể điều tra được.
7“Xem ra Thánh Jerome vẫn chưa xuất hiện.”
Mallory Shelley vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc: “Thánh Jerome đã chết vì đạo cách7 đây hai thế kỷ, đó là giáo hoàng đầu tiên…” Đúng lúc này, tiếng xe hơi tắt máy vang lên ở bên ngoài.
Một nhóm người mặc đồ nhà binh tháp tùng một người đi vào.
Người trong cục cảnh sát lập tức ra đón, cung kính dẫn họ vào phòng họp. Lôi Diễm tái mặt, vội ngậm miệng lại.
Tư Chấn lên tiếng: “Đội trưởng Hàn, lần này chúng tôi đến đây chủ yếu là vì người nhà họ Tư.”
“Người nhà họ Lôi và nhà họ Tư quả thật đều đang nằm trong tay tôi, họ đã vi phạm thỏa thuận trước đó của chúng ta. Nhóm người nhà họ Tư đợt trước trở về chưa nói rõ với các vị sao? Lần đầu là phạt tiền, lần thứ hai là bị giam, không có cửa để thương lượng.” Phó Lâm Hãn giật mình, thầm nghĩ, cô ơi, con gái của cô lại phát bệnh rồi!
***
Đã một tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua. “Vâng.”
Tư Vũ ném cho hắn một chiếc mặt nạ da người và một ít thuốc: “Đây là thứ mà anh cần, học cho sõi tiếng Hoa đi.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ làm theo lời của chủ nhân.” Nhà họ Lôi bỗng dưng nhận được hai thẻ vàng và lệnh cưỡng chế tạm thời không được đặt chân vào huyện Tung Sơn.
Hai nhà Tư, Lư đang ở đây, Hàn Mục Lẫm nói vậy sẽ có người cười nhạo nhà họ Lôi.
Lôi Diễm giận không thể tả. Hàn Mục Lẫm chợt hiểu ra khi nhìn thấy phản ứng của bà.
“Xem ra sự hợp tác của mấy nhà các vị vẫn cất giấu bí mật. Ma thuật phương Tây xuất hiện, các vị nên đi tìm người phương Tây chứ không phải chạy vào địa bàn của người khác.”
Vẻ mặt Hàn Mục Lẫm lạnh tanh. “Đội trưởng Hàn, lần này chúng tôi đến đây không chỉ để thương lượng, mà còn có một việc cần mọi người ngồi xuống bàn bạc.”
Lư Bách Phương là người phụ nữ duy nhất có mặt ở đây. Bà ta đã lên tiếng, đương nhiên là Hàn Mục Lẫm sẽ nể mặt.
Anh giơ tay lên ra hiệu cho bà ta tiếp tục nói. Nghe vậy, Lỗi Diễm đập bàn đứng dậy với vẻ mặt dữ tợn: “Thằng ranh nhà họ Hàn kia, cậu chơi khăm chúng tôi đấy phải không.”
Hàn Mục Lẫm mỉm cười nhìn Lôi Diễm thẹn quá hóa giận: “Chơi các ông thì sao? Chẳng phải khi đến đây sếp Lôi đã nghĩ cách để cướp người ư? Những người được bố trí chắc hẳn đã đến nơi khác uống trà rồi đấy.”