Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 82: Anh chắc chắn là muốn tôi chà lưng đấy chứ?



Nhà họ Lôi có đội bảo vệ bình thường, nghĩa là không luyện cổ võ.

Năng lực của họ cùng cấp bậc với những lính đánh thuê t1ruy bắt tội phạm quốc tế, nhưng lại chẳng là gì đối với đội viên của Hàn Mục Lẫm.

Mặc dù họ có thể chống trả vài chiêu, 2cuối cùng vẫn phải khoanh tay chịu trói. Phó Nguyên Ngọc hiểu rằng lần này Phó Trác đến đây để hỏi ý kiến của mình.

Dù sao, căn nhà đó cũng được mua bằng tiền bà lấy từ nhà họ Tư, muốn bán thì cũng phải hỏi ý kiến của bà.

Bà không ngờ rằng vợ chồng anh cả của mình lại khiến mọi chuyện tồi tệ đến mức này.
Tư Vũ lấy lọ thuốc bột từ trong cặp sách ra bôi cho Hàn Mục Lẫm.

Anh bị thương do bảo vệ đội viên của mình thoát khỏi tai họa.

Nếu không, những người đó làm sao có thể khiến anh bị thương.
Lôi Diễm sắp xếp những người đó để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.

Khôn7g ngờ Hàn Mục Lẫm lại xử lý người của ông ta một cách rất nhanh gọn, khiến ông ta nổi giận, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu ngay t7ại chỗ.

Các đội viên của Hàn Mục Lẫm nhanh chóng bao vây, bầu không khí trở nên hết sức căng thẳng, đôi bên sắp lao vào 2đánh nhau đến nơi.
Thật đáng ghét!

***

Phó Trác đến khu biệt thự Du Nhiên Cư.
Nhà họ Lôi sẽ cho anh biết câu “núi cao còn có núi cao hơn” là thế nào.

Sắc mặt của Lư Bách Phương cũng thay đổi khi nhìn thấy phản ứng của Lôi Diễm.

“Lôi Diễm, ông định làm gì?”
“Nhóc Tiểu Vũ chạy đến đây tìm gặp anh có việc gì? Hôm nay anh đây phải giải quyết việc quan trọng, có chuyện gì sáng ngày mai hãy nói.”

“Anh bị thương à?”

“Rách chút da thôi mà.”
Tư Vũ không tham gia giờ tự học buổi tối, cô xin lớp phó Vương Phong cho mình nghỉ, vừa khéo hôm nay là thứ sáu.

Cô đeo cặp sách đứng bên ngoài nhà khách, còn chưa đến gần thì có một chiếc xe chạy tới.

Tư Vũ đột nhiên dừng bước khi nhìn thấy người bị áp giải.
Lư Bách Phương cau mày, thầm nghĩ lão Lôi Diễm này toàn làm những chuyện dư thừa.

Bây giờ thì0 hay rồi, cuộc đàm phán đang êm đẹp đã bị phá hỏng.

Lôi Diễm nhìn trừng trừng vào khuôn mặt lặng như nước của Hàn Mục Lẫm: “Cậu đã đưa người của tôi đi đâu.”
Tư Vũ đứng dậy cúi xuống nhìn người đàn ông ngồi trước mặt với ánh mắt như nhìn cầm thú.

“Anh chắc chắn muốn tôi chà lưng sao?”

Hàn Mục Lẫm cứng họng.
“Tôi không mù.”

Hàn Mục Lẫm cạn lời.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Người đàn ông bước xuống xe sau đó là Hàn Mục Lẫm.

Anh đứng trước đèn xe nhìn cô, trên người có dấu vết đánh nhau.

Chuyến này anh ra ngoài không được suôn sẻ lắm.
Cô gái chạm vào cánh tay anh đã bị thứ gì đó ăn mòn.

“Dịch độc.”

“Sao nhóc biết?”
Người của Lôi Diễm được bố trí ẩn nấp trong bóng tối đã bị bắt về hết.

“Anh Hàn bị thương cũng đáng nhỉ.” Cừu Tây Nguyên chợt lên tiếng.

Hàn Mục Lẫm lườm anh ta: “Muốn mù thì cứ đứng đó nhìn tiếp đi.”
“Nếu bố đã quyết định thì con tôn trọng ý kiến của bố, nhưng… sau này cứ như vậy đi.”

Phó Trác lộ ra vẻ mặt cay đắng.

***
Những đội viên khác rất thức thời, lúc đi ngang qua đều không dám liếc nhìn vào trong phòng.

Tư Vũ lấy băng gạc ra băng bó cho anh.

“Đừng chạm vào nước nhé.”
“Bố đã đồng ý rồi ư?”

“Không đồng ý thì anh cả con sẽ thắt cổ chết trước mặt bố.” Chẳng lẽ bắt ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh ư?

Những người đòi nợ dồn ép, ông cũng không còn cách nào khác. Vì thế, hôm nay ông đến đây để hỏi ý của con gái mình.
“Bố vẫn muốn trở về thôn ạ?”

“Những người đòi nợ đã đến nhà mấy lần, Tiểu Hâm vừa trở về, tinh thần không tốt lắm. Anh cả con quỳ trước mặt bố nói rằng muốn bán căn nhà… Than ôi!”

Lời nói trở thành tiếng thở dài.
“Tư Vũ, tối nay cậu có muốn đi chơi cùng bọn tớ không?”

Buổi chiều vừa tan học, Tôn Mục Sâm đã chạy đến mời Tư Vũ.

Cô đáp: “Tôi có việc rồi.”
Dù sao ông ta cũng là người nhà họ Lôi, con cháu xuất thân từ gia tộc làm nghề y nổi tiếng nhiều đời, sao có thể không am hiểu y thuật được.

Một khi am hiểu y thuật, đương nhiên sẽ có tài dùng độc.

“Ầm!”
Tư Chấn quát to: “Lỗi Diễm, ông muốn giết luôn cả người nhà họ Tư chúng tôi à?”

“Nếu thật sự toi mạng thì cũng là các người bất tài.”

Tư Chấn lại chửi thề lần nữa.
Ngay cả người nhà họ Lôi mà anh cũng dám bắt đi, không sợ bị đầu độc ư?

Từ trước tới giờ, chưa có ai dám bắt người của nhà họ Lôi hết lần này đến lần khác như vậy, Hàn Mục Lẫm chính là người đầu tiên.

Được lắm!
Tư Vũ lặng lẽ nhìn cậu ta một lúc rồi quay người rời đi.

Cố Tuyển Diên đứng dưới gốc cây, cau mày nhìn thấy bạn thân của mình và Tư Vũ càng ngày càng thân thiết.

***
Phó Nguyên Ngọc đưa ông đi tham quan xung quanh biệt thự.

“Bố, nếu bố thích thì chuyển đến đây ở với chúng con.”

Ông lắc đầu đáp: “Bố đến đây sẽ làm phiền hai mẹ con con.”
Cừu Tây Nguyên im bặt.

Tư Vũ cũng liếc nhìn anh ta.

Cừu Tây Nguyên liền giơ hai tay lên: “Thôi được rồi, tôi đi thẩm vấn những người đó.”
Tư Vũ lắc đầu: “Mọi người chơi vui vẻ nhé.”

Cậu ta hơi thất vọng: “Tư Vũ, thật ra các bạn trong lớp đều rất tốt, chỉ là… Cậu cần phải tiếp xúc với mọi người nhiều hơn, ở một mình cô đơn lắm.”

Thấy cô nhìn sang, Tôn Mục Sâm mỉm cười bối rối.
Lôi Diễm bất ngờ ném vỡ lọ thuốc độc trong tay.

Lọ thủy tinh bị vỡ, thuốc độc biến thành sương mù bay lên.

Mọi người vô thức bịt mũi lùi lại.
Hàn Mục Lẫm và các đội viên chậm rãi lấy mặt nạ phòng độc đeo lên.

Lư Bách Phương câm nín.

Họ lấy thứ đó từ đâu ra vậy?
Anh im lặng nhìn thiếu nữ không hề dịu dàng chút nào.

Ngoài phòng, Cừu Tây Nguyên khoanh tay đứng bên cửa sổ, thản nhiên nhìn vào trong mà không hề e ngại.

Anh ta muốn nhìn xem hai người họ ở bên nhau sẽ như thế nào.
“Gần đây mọi người đều căng thẳng vì chuyện thi cử, lớp phó đã đặt phòng karaoke vào tối nay.”

“Các cậu đi đi.”

Tôn Mục Sâm chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn nói: “Cố Tuyển Diên không đi đâu.”
“Không chạm vào nước thì anh đây rửa sạch vết bẩn trên người kiểu gì?”

“Nhờ ai đó giúp đỡ.”

Anh tựa lưng vào ghế, nhếch miệng cười gian: “Chiều cao của nhóc vừa khéo giúp anh đây chà lưng đấy.”
Anh ra hiệu cho người phía sau: “Dẫn họ vào trong trước đi.”

Mọi người lần lượt xuống xe đưa những người đó đi, về phần Lôi Diễm, ông ta đã mang theo vết thương bỏ chạy.

Tư Vũ đi theo họ vào nhà khách.
Nếu ông đến đây thì cả nhà con trai cả của ông sẽ làm ầm lên, ảnh hưởng đến sự bình yên của hai mẹ con họ.

“Mẹ con đã được sắp xếp xong xuôi, gia đình anh cả sẽ không đến làm ầm ĩ nữa đâu. Bố đến đây ở cũng có thể yên tâm.”

Phó Trác vẫn lắc đầu: “Bố có chỗ ở.”
“Còn đứng đó làm gì, mau bắt người đi.”

Lôi Diễm xông ra khỏi vòng vây của các đội viên, lại sầm mặt khi nhìn thấy họ đeo mặt nạ phòng độc.

Thằng ranh họ Hàn này thật xảo quyệt, dường như anh tính toán được mọi tình huống, ông ta dùng độc mà cũng không thể làm gì được họ.
Cứ để cả người hôi hám vậy.

“Đây là thuốc, uống trong ba ngày.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.