Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 83: Năng lực đặc biệt



Lư Bách Phương đứng trước cửa hàng xập xệ, chỉ có nhóm người Lôi Diễm và Tư Chấn là bị thương nặng, còn bà không bị ảnh hưởng mấy.
Ông cụ Lư nghe thấy tiếng động bèn đi ra ngoài.

“Con làm sao vậy?” Mấy ngày nay Ngụy Nguyên rất bực bội với chuyện của những con em nhà họ Hàn.

Tả Văn vẫn đang lải nhải bên tai cậu về Ngụy Hân.
[Chuyện này là ngẫu nhiên phải không? Chị ơi, chị ơi, tôi có thể đặt làm hình nền điện thoại không?]

[Chị ơi, chị ơi, chị gái xinh đẹp tốt bụng ơi, có thể chia sẻ không?]
Ông cụ Lư nhíu mày: “Họ chán sống rồi à?”

Lư Bách Phương nhìn bố mình, nói: “Bố ơi, nếu con nhớ không nhầm thì mỗi đời đội trưởng của đội Quét Sát đều do một người có năng lực đặc biệt đảm nhiệm.”
“Meo.”

Con mèo bị bắt làm nô lệ một lúc lâu, lười biếng nằm bò ra đó, tiếp tục phát sóng trực tiếp.
Cô ta bỗng mở mắt ra, lắc đầu mấy cái, xoay người như con rối, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.

Thấy vậy, Tả Văn thật sự tin rằng con gái mình đã trúng tà, còn Đan Thiên Diệu thật sự rất tài giỏi.
Mặc dù tấm áp phích rất đẹp nhưng họ vẫn nghi ngờ về sản phẩm “ba không” này.

Có người nói cô gái đó đã bị lừa.
Ông cụ Lư nhìn con gái mình, chậm rãi cau mày.

***
Không chỉ Lư Bách Phương mà người của nhà họ Lôi và nhà họ Tư trở về nhà cũng đã quên hết những chuyện xảy ra lúc ấy, cứ như thể họ đã bị đội quét dọn đánh bại trong tích tắc, khiến họ thất bại hoàn toàn.

Cuối cùng trong cơn tức giận, Lôi Diễm đã tạt thuốc độc vào một thành viên của đội quét dọn.
Sau khi Tư Vũ rời đi, Cừu Tây Nguyên đi vào phòng ngồi đối diện Hàn Mục Lẫm.

“Nhà họ Lôi tinh thông y thuật, e rằng có thể khôi phục những ký ức đó.”
“Cho dù nhà họ Lôi có tinh thông y thuật đến mấy cũng không thể khôi phục được đâu, người nào nhớ lại thì xóa bỏ ký ức thêm lần nữa.”

“Cô bé đâu rồi? Tôi trông cô ấy không phải là không biết gì.”
Tả Văn đứng ở một bên.

Đan Thiên Diệu rắc một thứ bột lạ lên người Ngụy Hân đang nằm trên giường.
“Tôi đang bị thương nặng, chuyện này giao cho cậu.”

Cừu Tây Nguyên khịt mũi khinh thường.
Cô gái nhận được tấm áp phích và thuốc liền trả lời rằng thứ mình mua là thuốc xóa tàn nhang, sau đó đăng một đoạn video ngắn quay nửa khuôn mặt của mình, quả thật có rất nhiều đốm tàn nhang.

[Mọi người đang chờ xem hiệu quả của thuốc sau khi sử dụng.]
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại choáng váng trước vẻ ngầu lòi của một con mèo.]

[Hâm mộ chủ thớt quá! Tôi cũng muốn có Đại Hắc!]
“Ừ.”

“Nhưng con không nhớ được là cậu ta đã ra tay như thế nào, đến khi bọn con bừng tỉnh thì mọi chuyện như thế này rồi.”
“Mẹ ơi, bây giờ Ngụy Hân đã ổn định rồi, mẹ đừng lo lắng nữa. Điều phải lo lắng bây giờ là chuyện những con em nhà họ Hàn đã bị bắt đi kia kìa. Nhà họ Hàn ở thủ đô đã gọi cho bố con chưa ạ?”

Nếu nhà họ Ngụy bị liên lụy thì mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn.
[Chị gái mua loại sản phẩm chăm sóc da nào mà được quà tặng xịn xò thế?]

[Cùng câu hỏi!]
Hàn Mục Lẫm nhướng mày: “Nhóc Tiểu Vũ vẫn còn nhỏ, đừng nghĩ xấu về cô ấy như thế.

Cừu Tây Nguyên nhún vai: “Có anh bảo vệ, tôi nào dám nghĩ vậy. Có điều, chúng ta cần phải điều tra chuyện ma thuật phương Tây.”
Những người vào Weibo của cô gái đều thét lên.

Trong tấm áp phích trên Weibo, mèo đen bước tới và quay đầu lại với vẻ ngang tàng. Đôi mắt một bên đen một bên tím sâu thẳm, giống như hai cái hố có màu sắc khác nhau, hấp dẫn mọi người.
Đã có rất nhiều người đặt hàng sau khi cô gái đó nhận được sản phẩm trị tàn nhang.

Chẳng qua là họ muốn có tấm áp phích mèo mà thôi.
“Vết thương trên cơ thể chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể bình phục, nhưng vết thương ở đầu lại không có dấu vết. Rốt cuộc là kẻ nào đã khiến các con bị thương, mà bản thân các con lại không nhớ được.”

Lôi Tương Giang rút tay lại, nhìn sang Lôi Khải Thiên.
Bác sĩ nói rằng mình biết một bà đồng có thể hóa giải hoàn toàn lời nguyền trên người Ngụy Hân.

Tình trạng của cô ta, cho dù mời bác sĩ đến cũng không có tác dụng.
Tư Vũ liếc nhìn con mèo đang nằm bò một chỗ, thờ ơ khen ngợi.

“Meo.”
Bác sĩ riêng nói: “Đúng lúc người bạn đó của tôi đang ở gần đây, có thể gọi cô ấy đến đây ngay bây giờ. Bởi vì ma thuật tương đương với một sự cấm kỵ nên tôi bảo cô ấy đóng giả làm trợ lý đưa thuốc tới.”

Tả Văn gật đầu lia lịa, vội thúc giục anh ta nhanh chóng gọi người đến.
Đan Thiên Diệu mở hòm thuốc ra, khẽ gật đầu với Tả Văn: “Bà Ngụy, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”

“Được.”
Tuy nhiên cô ấy quả quyết rằng không phải vậy.

Mặc dù nhãn mác trên lọ thuốc được viết tay, nhưng chữ thật sự rất đẹp.
Họ vẫn chưa biết năng lực đó là của cá nhân hay toàn đội, nên đành phải tạm dừng việc tìm hiểu về sự xuất hiện của ma thuật phương Tây.

Một khi đội quét dọn đã ra tay, chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì, mọi thứ ở hiện trường đều đã bị xóa sạch.
“Meo.”

Trước sự đe dọa và dụ dỗ, con mèo giơ cao hai chân trước, lộ ra cái bụng đen nhánh, vồ vào không trung một cách ngốc nghếch.
“Là trợ lý của bác sĩ đến đưa thuốc.”

Ngụy Nguyên càng thêm nghi ngờ.
Bác sĩ riêng nói rằng nếu con gái bà ta cứ tiếp tục như này thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu thật sự có người như vậy, bà ta có thể cho người đó một khoản tiền, chỉ là truyền máu mà thôi, không đến mức khiến đối phương phải mất mạng.
Tả Văn nói: “Tạm thời đừng quan tâm đến nhà họ Hàn, em gái con lại lên cơn sốt rồi, mẹ phải gọi điện bảo mợ con đến đây một chuyến.”

Ngụy Nguyên day hai đầu chân mày: “Mẹ à, mẹ không nhớ lúc đó trông ông cụ thân sinh của mợ thế nào ư? Ông đã mạo hiểm nửa mạng sống của mình để cứu Ngụy Hân đấy.”
Mẹ của cậu đúng là càng ngày càng ngang ngạnh vô lý.

***
Lôi Tương Pháp đứng bên giường, nhìn thương tích của Lôi Diễm, con trai của ông ta.

Sau khi kiểm tra xong, Lôi Khải Thiên lắc đầu nói: “Không có kết quả gì, thương tích kiểu này rất hiếm gặp.”
Nó thở dài trước lượng người hâm mộ mèo đông đảo trong buổi phát sóng trực tiếp. Thời buổi này làm mèo cũng không dễ dàng.

Điều chế sản phẩm làm đẹp không vất vả nên Tư Vũ rất thích nhóm người muốn mua những loại thuốc làm đẹp này.
Ngụy Nguyên gọi điện thoại cho nhà họ Ngụy ở trong phòng, biết việc mẹ mình lại nói với người trong gia tộc rằng mọi chuyện đều suôn sẻ, cậu mở cửa ra định đi hỏi mẹ mình cho rõ ràng thì nhìn thấy quản gia lâm thời dẫn một người phụ nữ con lai bước vào nhà.

Cậu lấy làm thắc mắc, bèn đi tới hỏi: “Quản gia, người vừa bước vào là ai vậy?”
Cô ta tiếp tục làm mấy động tác, sắc mặt đột nhiên trở nên hung ác, cắn rách ngón tay rồi nhỏ máu vào trong chiếc bát nhỏ có một con sâu đang ngọ nguậy. Sau khi hút no máu, con sâu liền biến thành màu xanh.

Tả Văn chứng kiến từ đầu đến cuối.
***

Nhà họ Ngụy.
Khi mọi chuyện kết thúc, sắc mặt của Đan Thiên Diệu tái nhợt, ngã ngồi trên ghế, nhìn Tả Văn nói: “Con gái bà cần thay máu tươi mới có thể hoàn toàn hóa giải được lời nguyền.”

“Thay máu ư?!”
***

Tư Vũ treo hai lọ thuốc lên cổ con mèo và một tấm áp phích dài lên thân nó, rồi vỗ đầu nó một cái.
Người đặt hàng nhiều đến mức Tư Vũ lười vào trang web WORLD để nhận những đơn hàng mấy triệu tệ.

Điều chế thuốc trên mấy triệu tệ rất tốn sức.
“Meo.” Con mèo không muốn làm điều này cho lắm.

“Mày có muốn các chị gái ôm không, đi lên bục, đứng dậy quay vòng đi.”
Tuy nhiên, tình hình nhà họ Tư cũng giống như vậy.

Những người trở về đã quên mất những gì đã xảy ra vào lúc đó.
“Tạch.”

Tư Vũ cầm điện thoại chụp vài tấm ảnh, rồi bảo nó tạo dáng tiếp.
Cừu Tây Nguyên liếc nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận của đội trưởng nhà mình.

Anh ta biết Hàn Mục Lẫm cố tình khiến mình bị thương, như vậy có thể lừa được những người đó.
Đó là bố ruột của Lư Bách Phương.

Nếu ông cụ thật sự mất mạng vì người ngoài thì nhà họ Lư có thể bỏ qua cho họ không?
“Nói đi, đã xảy ra chuayện gì?”

“Nhà họ Lôi và nhà họ Tư phát động tấn công đội quét dọn.”
Nó mở to đôi mắt vừa sáng vừa tràn đầy sức sống.

“Nào, quay vòng tròn, có chị gái muốn xem hành động dễ thương của mày đấy.”
Chuyện này khiến hai nhà lại càng sợ đội quét dọn hơn.

Họ cứ tưởng rằng đó chỉ là một đội nhỏ do “trẻ con” dẫn đầu để vui đùa, không ngờ lại ghê gớm thế này.
“Hình ảnh nào? Ai cơ?”

Tả Văn đã nhìn thấy hy vọng.
Cho dù người của các gia tộc định trở lại tìm kiếm manh mối thì cũng chẳng thu hoạch được gì, chỉ còn cách nhờ người khác thăm dò tình hình của đội quét dọn.

***
Lôi Diễm cau mày khi biết mình mất đi ký ức lúc đó.

“Tôi đến nhà họ Tư xem thế nào.” Lôi Khải Thiện nhận được ám hiệu của Lôi Tương Giang, bèn thu dọn đồ đạc đến nhà họ Tư.
[Mọi người nhanh đặt hàng đi, sản phẩm làm đẹp không đắt đâu, chỉ đắt hơn La Mer* một chút thôi…]

* La Mer là hãng mỹ phẩm chăm sóc da và cơ thể tốt nhất được sản xuất tại Pháp.
“Vết thương nhỏ thôi ạ, kể ra thì rất dài.”
Bà đi vào lấy thuốc bôi lên vết thương.

Ông cụ Lư ngồi đối diện con gái mình với vẻ mặt nặng nề.
“Đây là phương hướng được chỉ dẫn.” Đan Thiên Diệu đưa chiếc bát nhỏ trong tay cho bà ta và chỉ về một hướng.

“Tôi lấy được một số hình ảnh xuất hiện trong đầu con gái bà, cô gái trong hình ảnh đó rất phù hợp.”
Tả Văn lên lầu gọi điện thoại cho nhà họ Ngụy nói rằng mọi chuyện ở đây suôn sẻ, không cần cử người tới, sau đó nói với bác sĩ riêng của nhà mình: “Bà đồng mà bác sĩ nhắc đến lần trước, bây giờ có thể gọi đến đây không?”

Lời nguyền Ngụy Hân tự tát vào mặt mình đã được giải nhưng cô ta lại sốt cao không hạ, vết thương cũng chuyển biến xấu.
“Nhà họ Lư vốn dĩ hành nghề y, chẳng phải việc cứu người tiêu hao sức lực là điều bình thường ư?”

Ngụy Nguyên cau mày: “Mẹ, mẹ nói vậy rất quá đáng.”
Nhảy vồ, ngồi xuống, chậm rãi đi về phía trước, lúc thì ngầu lúc lại dễ thương.

Chụp ảnh xong, Tư Vũ định ra ngoài in mấy tấm nữa để dùng sau.
Lôi Tương Giang bước tới bắt mạch cho Lôi Diễm rồi nhíu mày nói: “Đúng là rất hiếm thấy.”

“Bố ơi, vết thương của con…”
Lư Bách Phương khẽ mím môi rồi đáp: “Con không biết.”

Bời vì bà không tài nào nhớ được diễn biến khi đó.
***

Trong phòng.
Con mèo kêu lên một tiếng, nhanh chóng biến mất.

Một cô gái mặt đầy tàn nhang đang xem phát sóng trực tiếp nghe thấy tiếng động bên ngoài, vội vàng mở cửa ra thì nhìn thấy một tấm áp phích hình con mèo đen và hai lọ thuốc được treo ở cửa.
Hàn Mục Lẫm trực tiếp vươn tay chặn lại.

Họ chỉ nhớ được cảnh cuối cùng này.
Cô ấy cầm lên rồi chạy về phòng tiếp tục xem phát sóng trực tiếp, sau đó hớn hở cầm tấm áp phích lên chụp hình, đăng Weibo. Tiếp theo lại dán tài khoản Weibo của mình lên chương trình phát sóng trực tiếp.

Mọi người lập tức bị thu hút bởi điều này.
Bác sĩ giới thiệu: “Đây là Đan Thiên Diệu, cũng là con lai.”

Con lai nhìn chung đều rất xinh đẹp, đường nét khuôn mặt có chiều sâu.
“Dựa theo thông tin của con gái bà, cô gái này họ Tư.”

Họ Tư.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.