“Bạn gái nào ạ…” Cậu nhíu mày.
<1br>“Là cô bé họ Tư đó. Mẹ muốn mời con bé ăn bữa cơm, con xem có thể hẹn con bé không.”
“Mẹ hẹn Tư Vũ làm gì, con và cậu ấy chỉ 2là bạn bè mới gặp nhau vài lần thôi, không phải bạn gái đâu. Mẹ đừng nói thế kẻo người ta hiểu lầm.” [Hỏng bét, hỏng bét rồi! Hôm nay nước ta thông báo có một cổ vật bị thất lạc, mọi người chưa đọc tin à?]
[Không phải bị thất lạc, mà là được trục vớt ở khu vực biên giới biển và bị người nước khác chiếm mất rồi.]
[Nghe nói cổ vật đã bị dòng hải lưu cuốn trôi sang nước khác, đám chuyên gia nước ngoài kia nhận vơ là của nước họ, thật là đáng khinh.] Mặt Ngụy Nguyên hơi ửng đỏ: “Mẹ ơi, chưa đâu vào đâu cả, mẹ nói mấy chuyện mẹ chồng nàng dâu này vẫn còn sớm lắm. Tóm lại, mẹ đừng làm phiền cậu ấy. Con phải ra ngoài một chuyến đây.”
Chuyện của nhà họ Hàn vẫn đang đợi cậu xử lý.
Hôm nay là chủ nhật. [Đúng đấy, đúng đấy. Chú ý nghệ sĩ giải trí làm cái gì, chuyện quốc gia đại sự không quan trọng sao?]
[Bây giờ những người được nước ta cử đi đàm phán đều phải ôm cục tức trở về! Bực quá đi mất!]
[CCổ vật do người khác vớt được, cho dù khắc chữ của nước ta thì cũng chẳng làm gì được.] Để người khác che chở cho cô, chi bằng anh tự làm còn hơn.
Bây giờ anh đã khẳng định, không phải đầu óc Tư Vũ có vấn đề, mà là đầu óc cô được thần tiên soi sáng.
Không hề tầm thường chút nào! Không biết là vị nhân sĩ nào đã ra vào vùng đất này.
Anh đang mải mê nghĩ xem có cần điều tra hay không, thì thấy Tư Vũ thong dong bước ra.
Cô dừng lại trước mặt anh: “Anh lái xe được rồi à?” “Còn tự học, tự rèn luyện nữa cơ đấy.” Anh hơi nhếch khóe miệng: “Đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn và thông minh.”
Tư Vũ nhìn anh bằng cặp mắt giống như đang nhìn trẻ con: “Đối với tôi mà nói, anh mới là một đứa trẻ.”
Hàn Mục Lẫm á khẩu. Giám đốc Weibo cũng không biết phải nói gì.
Chết tiệt, lại có đại lão nào đó chạy đến làm loạn.
Weibo một lần nữa rơi vào tình trạng im lặng. Tư Vũ ở nhà luyện thuốc cả ngày.
Phó Nguyên Ngọc đã sang nhà họ Phó.
Nghe nói anh cả của mình muốn rao bán căn nhà đó, bà không yên tâm nên bảo vợ chồng Phó Bạc Thao cùng đi xem tình hình, đề phòng vợ chồng Phó Lăng Trí lén lút giở trò. Cừu Tây Nguyên đi ra từ phòng thẩm vấn, thấy Hàn Mục Lẫm đứng phơi nắng trước cửa, anh ta bực mình nói mỉa: “Anh Hàn nhàn rỗi quá nhỉ!”
Hàn Mục Lẫm quay người lại, liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt sâu thăm thẳm, miệng ngậm điếu thuốc, tuy rằng trông đẹp trai, nhưng thật khiến người ta cảm thấy sôi máu.
Cừu Tây Nguyên xị mặt bước tới, lầu bầu nói: “Chẳng hỏi được gì cả.” Hàn Mục Lẫm giơ cánh tay bị thương lên: “Trình độ băng bó của nhóc rất khá, vết thương lành rồi.”
“Bình phục cũng nhanh nhỉ.”
“Nhóc muốn ăn cái gì?” Anh mở cửa xe, nhìn cô lên xe, sau đó đứng ở cửa, cúi đầu mỉm cười nhìn cô. “Quốc gia đại sự, người dân cũng có quyền được biết mà.” Hàn Mục Lẫm lấy điện thoại ra, bật loa ngoài: “Đừng có chuyện gì cũng đẩy hết cho bọn tôi chứ. Chúng tôi sẽ trực tiếp ra tay, không cãi lý với bên kia đâu, quậy đục nước, cho thành quy mô quốc tế luôn. Đây không phải là điều mà các vị háo hức muốn nhìn thấy sao. Đương nhiên, nếu Tổ quốc yêu cầu, chúng tôi có thể tấn công ngay lập tức.”
Nghe đến đây, Cừu Tây Nguyên và đội viên câm nín.
Đội trưởng của họ thẳng thừng đe dọa đây mà! [Dịch chữ cổ thành ngôn ngữ của họ, thật đáng ghét. Dịch xong, rõ ràng là ngôn ngữ cổ của nước ta.]
[Nước ta không thể run sợ, vì một khi run sợ sẽ khiến người khác cho rằng chúng ta dễ bắt nạt.]
Tư Vũ chú ý thấy cổ vật được vớt lên trông khá quen. Buổi trưa.
Tư Vũ mở Weibo, phát hiện lại có người hâm mộ của sao nam họ Thừa nhảy nhót.
Thật ra, hành động điên cuồng của những fan này đã dừng lại, có điều họ vẫn không cam lòng nên đăng mấy thứ buồn nôn lên mạng. Cô đã xóa tất cả bình luận ác ý để lọc lại Weibo. Đương nhiên là có vấn đề, anh đây cũng không ngờ nhóc lại tài giỏi như vậy, lại còn cho anh đây “hưởng” hết “tiếng thơm” nữa chứ. Số tiền nhóc kiếm được là của nhà họ Lôi, nếu không phải vô tình điều tra ra, tôi còn hoài nghi phải chăng mình đã đầu tư vào một mã cổ phiếu đầu cơ béo bở trong mơ.”
“Có cần chia cho anh một khoản vì đã mượn tên của anh không?”
“Không cần, thấy nhóc giỏi như thế, nên anh đây hơi lo lắng.” Con ngươi đen láy bỗng trở nên sâu thẳm.
“Đi thôi, anh đây muốn xem năng lực của nhóc thế nào.”
Tư Vũ bước ra từ sàn chứng khoán, cả thể xác lẫn tinh thần đều cực kỳ sảng khoái. Một tiếng sau, Tư Vũ ăn xong bữa sáng và lại ngồi lên xe của anh.
Khi đi đến sàn chứng khoán, nhìn thấy màn hình liên tục nhấp nháy, cô khẽ mấp máy môi.
“Dùng thân phận của anh đây đầu tư cổ phiếu, xem ra rất thuận lợi nhỉ.” Tối qua, Tư Vũ lại phát sóng trực tiếp quá trình điều chế một số loại thuốc làm đẹp cho mấy cô gái xem và sai con mèo đen nhanh chóng đi đưa hàng.
Lúc xuống lầu, cô nhìn thấy một bàn đầy ắp đồ ăn sáng bổ dưỡng mà Phó Nguyên Ngọc đã cất công nấu cho mình.
Lúc này, chuông điện thoại chợt vang lên. Bên ngoài cổng lớn khu biệt thự.
Người đàn ông đứng thẳng tắp bên cạnh xe, trên tay kẹp điếu thuốc, đôi mắt hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm vào bên trong.
Không khí ở đây hơi nặng nề. “Lo lắng ư?” Trong mắt Tư Vũ ánh lên vẻ thắc mắc.
“Nhóc đáng yêu thế này, anh đây sợ nhóc sẽ bị người ta lừa rồi cuỗm đi mất.” Vẻ ngây thơ của cô gái này giống như chiếc lông vũ lướt qua đáy lòng, khiến anh đột nhiên có dự cảm không lành.
Anh đưa tay vuốt tóc cô, uốn nhẹ từng lọn tóc trên ngón tay của mình. Người gọi đến là Hàn Mục Lẫm.
“Anh đây đang ở bên ngoài khu biệt thự, đưa nhóc đi ăn điểm tâm nhé.”
Tư Vũ liếc nhìn bát cháo thịt trong tay, lẳng lặng húp vài ngụm rồi đặt bát xuống. Đó chẳng phải cái bình vỡ cô tiện tay ném xuống nước ư?
***
Tại nhà khách. Ôi, lại kiếm được tiền rồi.
Hàn Mục Lẫm nheo mắt nhìn cô.
“Kiếm về mấy triệu tệ cho anh đây chỉ trong một lúc, nhóc cừ lắm!” Hàn Mục Lẫm lấy điếu thuốc khỏi miệng, ra hiệu cho anh ta báo cáo.
“Cấp trên gọi điện thoại, bảo chúng ta đi giải quyết một vấn đề quốc tế.”
“Vấn đề quốc tế ư?” Cừu Tây Nguyên cầm điện thoại của đồng đội lên, xem bản tin thông báo trên Weibo: “Nước mình đã phải làm đến mức này rồi à?” Dù sao nhân vật mà bọn họ đối mặt không phải người bình thường. Loại thuốc do họ tạo ra phát huy rất tốt với người bình thường, nhưng lại gặp chút khó khăn khi đối phó với cổ võ giả có ý chí vững vàng như bàn thạch.
“Đội trưởng Hàn.”
Đội viên sầm mặt đi tới. “Cảm ơn.”
Hàn Mục Lẫm đưa Tư Vũ trở về biệt thự, khi đến nơi, anh lấy điện thoại ra, nhấp vào lịch sử cuộc gọi, tìm một số điện thoại muốn gọi đi nhưng cuối cùng lại thôi.
Cô nhóc này tài giỏi là chuyện tốt, như thế nhà họ Tư càng bị tổn thất. “Tùy anh.”
“Vậy anh đây chọn nhé.” Hàn Mục Lẫm đóng cửa xe lại, đi vòng qua đầu xe, sang bên ghế lái: “Thuốc và kỹ thuật băng bó của nhóc là học từ đâu ra thế?”
Tư Vũ ngả người ra sau, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, nghe anh hỏi như vậy thì mới nhìn về phía trước: “Tự học.” Tả Văn sững sờ: “Không phải7 con nói là con muốn theo đuổi cô bé đó ư? Sao bây giờ gọi nó là bạn gái của con thì con lại không vui?”
Ngụy Nguyên cáu kỉnh: “7Con đang theo đuổi thôi, người khác không biết đâu, nên mẹ đừng nói lung tung.”
Tả Văn khẽ nhíu mày, phải chăng con trai bà đã q2uá coi trọng cô gái Tư Vũ đó: “Mẹ thấy con bé này rất được, muốn gặp gỡ tiếp xúc để vun đắp quan hệ cho con. Sau này con bé có gả vào nh0à họ Ngụy cũng không cần phải lo lắng về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.” “Ma thuật phương Tây à? Không có chuyện này đâu, chính phủ nghe nhầm rồi. Dù có tin tiên thuật, cũng đừng tin trên đời này có ma thuật chứ… Không cần nữa hả? Ừ, vậy là tốt đấy, chuyện của nhà nước thì nhà nước tự giải quyết đi…”
Sau khi cúp điện thoại, Cừu Tây Nguyên xáp lại hỏi: “Thế nào rồi?”
Hàn Mục Lẫm vê điếu thuốc trong tay, nở nụ cười tà ác và lạnh lùng: “Có người muốn mời tôi tặng sính lễ.”
Cừu Tây Nguyên nghẹn họng.
Người nào to gan dám lợi dụng cậu chủ Hàn?