Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 85: Cổ vật không tầm thường



Ngụy Nguyên đi vào cửa hàng, thoáng sững sờ khi nhìn thấy Tư Vũ đang đứng trò chuyện với ông cụ Lư.

Buổi sáng, c1ậu hoàn tất công việc rồi mới đến đây. “Giúp tôi.”

“Đúng, tôi… Ối!”
Tư Vũ hờ hững nhìn cô gái chạy đến trước mặt mình.

“Đã hứa mua nhà, tại sao lại thất hứa với chị tôi.”
Ông cụ Lư tươi cười nhận lấy.

“Ông ơi!”
Dạ…” Ngụy Nguyên hơi xấu hổ: “Tư Vũ ơi, đây là mợ của tôi, đây là ông thân sinh của mợ ấy.”

Tư Vũ khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua Lư Bách Phương.
Cô lắc đầu, rồi khẽ gật đầu với ông cụ Lư, sau đó cầm kim châm rời đi.

Ngụy Nguyên nhìn theo bóng lưng cô, quay lại nói: “Ông ơi, mợ ơi cháu sang đây là để bàn bạc với ông và mợ về chuyện của mấy con em nhà họ Hàn.”
***

Cầu vượt biển hai làn đường.
“Hả?”

Ông cụ Lư không ngờ một cô bé như cô lại phát hiện ra điều này.
Lúc trước vứt đi không sao, bây giờ lại có vấn đề.

“Không tầm thường?” Mắt Mallory liền sáng lên.
“Cà thẻ.”

Tư Vũ n7hanh nhẹn móc thẻ ra.
Thấy thế, nụ cười trên gương mặt ông cụ Lư lại càng r0ạng rỡ hơn.

Dáng vẻ nhìn thấu suy nghĩ của các chàng trai cô gái của ông ta hơi giống một lão già hèn mọn.
Ngay khi dự đoán này được đưa ra, các quốc gia khác liền ào ào lao ra biên giới, lặng lẽ xâm nhập vào biên giới nước bạn.

Phía Tây Âu lén lút cử lực lượng tinh nhuệ, chuẩn bị đàm phán với đối phương về giao dịch tiếp nhận cổ vật.
Bố cậu bảo cậu đến bàn bạc với ông cụ Lư, có một số chuyện nhà họ Ngụy d2ây vào không đúng thời điểm.

“Đây là loại kim châm tốt nhất rồi đấy cô bé ạ.”
Tư Vũ hếch cằm: “Không cần đâu cô. Em chỉ xin nghỉ hai ngày.”

“Em…” Tiết Băng Lợi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng đành miễn cưỡng nuốt xuống lời chưa nói: “Vậy cô cho em nghỉ hai ngày.”
Chu Tiêu ngã ngồi trên mặt đất, không nhìn phía sau, vẫn mải mê tiếp tục với vai diễn của mình.

“Tư Vũ, có gì từ từ nói, đừng vung tay vung chân. Tôi chỉ muốn giúp cậu mà…”
Hắn rơm rớm nước mắt

Tư Vũ chỉ vào cổ vật: “Chiếc bình sứ tráng men màu lam này chứa một thứ không tầm thường.”
“Tư Vũ, cậu có ý gì, nói rõ ra xem nào.”

Chu Tiêu ôm sách đi tới, thấy xung quanh không có ai bèn đuổi theo cô.
Mấy nam sinh cũng nhìn lại, khi chạm vào ánh mắt bình lặng như nước của cô, không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Họ liền cúi đầu, nhanh chóng xoay người rời đi.
Mà theo góc nhìn của Chu Tiêu, cô ta cho rằng họ không nhìn thấy, nên mới bày trò vờ vịt.

Tư Vũ đứng trước mặt cô ta, từ trên cao nhìn xuống.
Thật hâm mộ lớp của cô Tiết có được học sinh tiến bộ thần tốc như vậy, thành tích của lớp chúng tôi dù có thúc ngựa chạy thục mạng cũng chẳng đuổi kịp.”

Những lời mỉa mai của Thạch Quân Ngôn khiến vẻ mặt Tiết Băng Lợi hơi thay đổi, cô ta cũng không biết phải trả lời như thế nào, nên đành im lặng.
Bởi vì đối phương không chỉ vớt được một cái bình sứ men xanh lam mà còn vớt được nhiều cổ vật khác nữa.

Tuy nhiên, điều thú vị nhất là màu sắc cổ vật được bảo tồn rất hoàn hảo, mọi góc đều giống như một chiếc bình sứ tráng men xanh lam mới tinh.
Tư Vũ đút một tay vào túi áo đồng phục, lạnh nhạt nhìn Chu Tiêu không bò dậy nổi, cảm thấy rất vui sau khi chứng thực những lời cô ta vừa nói.

Chu Tiêu chợt thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa thì nôn ra máu.
“Tư Vũ, cậu cũng ở đây à!”

Ngụy2 Nguyên lật đật chạy tới trước mặt Tư Vũ, vui vẻ nhìn cô.
Thật ra từ góc nhìn của họ, hoàn toàn nhìn rõ sự việc vừa xảy ra.

Chu Tiêu kia tự ngã.
“Không có vấn đề gì nữa thì xuất phát đi.”

“Chủ nhân.”
“Ừ.”

Ấn tượng của Tư Vũ về Ngụy Nguyên rất tốt, cô nhẹ nhàng trả lời cậu.
Cô nhận lại thẻ, định xoay người rời đi thì đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm ông cụ Lư một hồi.

“Vết thương trên người ông hơi đặc biệt.”
“Cũng gần như vậy.”

“Chủ nhân, việc… việc này…”
Tư Vũ đưa tờ giấy in ảnh chụp cổ vật cho Mallory.

“Đây là cái gì?” Mallory đang ăn mì tôm thì bị Tư Vũ cắt ngang, đành phải lưu luyến đặt bát mì thơm ngon xuống, cầm tờ giấy lên.
“Bị bệnh thì đi khám đi.”

Tư Vũ lạnh lùng bỏ lại câu này rồi đi lướt qua cô ta.
Đặc biệt là thứ đựng bên trong.

Đồ vật bí ẩn đó mới là thứ hấp dẫn mọi người.
Sau khi Tư Vũ rời khỏi phòng làm việc, Thạch Quân Ngôn ngồi bên cạnh liền nói kháy: “Cô Tiết chiều học sinh quá, thảo nào học sinh càng lúc càng to gan lớn mật.”

Anh ta đang ám chỉ chuyện Tư Vũ thi cử gian lận.
Cô ta quay đầu đưa mắt tìm kiếm mấy cậu nam sinh, lúc này mới phát hiện họ đã đi mất, sắc mặt liền tái nhợt.

Điều đó có nghĩa là không một ai chứng kiến cảnh tượng này, cô ta đã phí công diễn kịch vô ích.
Cô gái này thanh tú và sắc sảo, vừa gặp đã bị thu hút.

Một ánh mắt thờ ơ và bí ẩn quét qua, khiến người ta có cảm giác nghẹt thở.
Trên thân thể người phụ nữ này có một vết sẹo rất kỳ lạ.

Thấy Tư Vũ nhìn mình chằm chằm, Lư Bách Phương bèn nói: “Trên người tôi có gì lạ sao?”
“Rầm!”

Bỗng nhiên, một cái chảo vụt qua trước mắt hắn, lập tức có người lăn đùng ra đất.
“Tiểu Nguyên đến rồi à!”

7Khí sắc của ông cụ Lư hơi nhợt nhạt, lúc cười lại càng lộ ra vẻ yếu ớt.
Mặt Tiết Băng Lợi thoáng biến sắc.

“Em Tư Vũ học hành vất vả nên sức khỏe bị ảnh hưởng, xin nghỉ hai ngày để nghỉ ngơi cũng hợp lý.”
Lư Bách Phương lại nhìn Ngụy Nguyên, lập tức hiểu ra.

“Đây là bạn của cháu hả Tiểu Nguyên?”
“Cổ vật.”

“Chủ nhân muốn tôi đi trộm cổ vật à?” Trái tim hắn khẽ run rẩy.
Sau đó, cô ta bị nhấc bổng và bị hất văng ra rất xa, đập người xuống đất, đau đến mức nhăn nhó, muốn khóc cũng không khóc được.

Cô ta còn chưa nhìn thấy rõ Tư Vũ nhấc bổng mình lên như thế nào, thì cả người đã bay ra ngoài giống như con diều đứt dây.
Một số lượng lớn các chuyên gia, hacker quốc tế đều đổ xô đến đất nước đã trục vớt được cổ vật, muốn tận mắt nhìn thấy những cổ vật đó trước tiên.

Theo kết quả ước tính, những cổ vật này đã có ít nhất sáu trăm năm tuổi, thậm chí còn lâu đời hơn.
**

Tại phòng trọ.
Ngụy Nguyên vội vàng đáp: “Ông tôi vì cứu Ngụy Hân nên mới bị như vậy.”

Nghe tiếng nói chuyện, Lư Bách Phương từ trong bước ra, thấy thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đang đứng phía trước thì khẽ giật mình.
Đồ vật vẫn còn ở bên kia biên giới.

Bọn họ đã có được cổ vật quý báu, máy quét đã phát hiện rất có khả năng là trong chiếc bình chứa đồ vật sẽ mang lại nguồn của cải huyền bí bất tận cho người đời.
Chu Tiêu cắn môi, nhác thấy mấy nam sinh đang đi tới, cô ta đột nhiên lùi lại, ngã ngồi xuống đất, hoảng sợ nhìn Tư Vũ: “Tư Vũ, tôi có lòng tốt muốn phụ đạo cho cậu, cậu không muốn thì nói một câu là được, cớ sao lại đẩy tôi?”

Tư Vũ vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngoái đầu nhìn lại.
Cây cầu vượt đại dương có hai làn đường, quy mô hoành tráng như thể một con rồng thần nằm vẫy đuôi bắc qua hai vùng biển, nối liền hai hòn đảo với nhau.

Đầu kia của cây cầu vượt biển là biên giới giữa hai nước.
***

Thứ hai, Tư Vũ xin Tiết Băng Lợi cho mình nghỉ phép.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.