Cừu Tây Nguyên thấy Hàn Mục Lẫm sau khi nghe điện thoại liền bàn giao cẩn thậ1n mọi chuyện ở đây, rồi chuyển bị xuất phát.
“Anh Hàn, lần này đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tư Vũ hơi giơ tay lên, sóng lớn bỗng nhiên dâng lên từ mặt biển yên tĩnh, chặn chiếc ca nô ở bên kia lại.
Mallory mở to đôi mắt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Có thứ gì đó rơi xuống từ trên ca nô của đối phương. Mallory tỉnh dậy sau giấc ngủ dài đã thấy mình đang ở chỗ này, nên không biết làm thế nào mà mình lại lên được đây.
Gió thổi rất mạnh.
Chẳng mấy chốc, những đám mây đen phía chân trời đã che khuất vầng thái dương đang chìm dần về phía Tây. Người của nhà Rollin chứng kiến cảnh thuộc hạ của mình bị ném xuống biển, hãi hùng ngẩng đầu nhìn về hướng ngược lại, nhưng chẳng thấy gì.
Một bàn tay vô hình đang khống chế sóng biển.
Gió và mưa lớn trút xuống dữ dội. “Đây… đây là đâu!”
“Cầu lớn.”
Hắn câm nín nhận ra rằng họ đang đứng trên trụ cầu. “Quay về làm việc đi.”
“Lần này đội trưởng Hàn đi làm chuyện lớn, đội phó Cừu không tò mò sao?”
“Muốn chết thì cứ tiếp tục tò mò đi.” Cừu Tây Nguyên vừa cười, vừa mắng, lại lo lắng nhìn theo hướng chiếc xe của Hàn Mục Lẫm đã chạy đi xa. Đó là một đôi mắt rất có ma lực.
Thích Hành Thủy chống tay nghiêng đầu, những ngón tay thon dài, đẹp mắt.
“Thưa ông cố.” Trên bầu trời mây đen giăng kín, sấm sét lóe lên từ xa, dường như có một vị cao nhân đắc đạo nào đó đang “độ kiếp”.
Nhìn cảnh này, Mallory lo sợ sẽ bị sét đánh chết.
“Rầm!” Một chiếc tàu chở hàng gây ra tiếng động lớn, khiến cả vùng biển như được đánh thức. ***
Thủ đô.
Nhà họ Thần. Sấm chớp vẫn lóe lên trong màn sương mù dày đặc.
Một cơn bão lớn đang hình thành.
Tư Vũ vẫn chắp tay đứng yên ở đó, không mảy may để ý đến cơn giông đang sắp sửa ập đến, ánh mắt vẫn luôn hướng về mặt biển phía trước. Thần Thích là con cháu chi chính của nhà họ Thần.
Dưới ánh mặt trời, một chàng trai nhanh nhẹn băng qua sảnh chính, toàn thân toát ra hơi thở mạnh mẽ giống như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, chém thẳng về phía ánh sáng.
Trước căn gác rộng lớn. Người bên ngoài chỉ biết rằng gia chủ nhà họ Thần ở thủ đô đã ở ẩn từ lâu, dần dần không còn giữ vị trí quan trọng như những gia tộc lớn khác, chẳng hạn như nhà họ Hàn.
Chỉ có những nhân vật nòng cốt trong dòng tộc mới biết được rằng trong căn gác rộng lớn này, tổ tông của họ đang dần dần hồi xuân.
Điều kỳ diệu đã xảy ra với ông cố của họ. Mallory giơ tay lên che mưa.
“Mưa rồi, chúng ta ra phía sau tránh mưa đi.”
Hắn nắm lấy lan can, hét toáng lên với cô gái vẫn đứng yên trong gió. Đôi mắt sâu hun hút khẽ nheo lại, một luồng chân khí khổng lồ toát ra khiến bầu không khí trong căn gác rộng lớn bỗng chốc như rơi vào hầm băng.
Đã như vậy thì cháu dẫn người đi xem tình hình thế nào đi. Nhớ kỹ, nếu không cần phải ra tay thì cứ án binh bất động, nhà họ Thần không cần chơi trội.”
“Vâng.” Thần Thích cất tiếng gọi.
Thần Hành Thủy chậm rãi ngả người ra sau, hơi ngước mắt lên, nhìn chằm chằm người đang bước vào, giọng nói trầm khàn mạnh mẽ: “Đã nói là không có việc gì thì đừng quấy rầy rồi cơ mà.”
“Xuất hiện một cổ vật đặc biệt ở quốc gia phương Tây. Người bình thường không thể phát hiện, nhưng chúng ta rõ ràng có thể cảm nhận được có gì đó đã thay đổi.” Bàn tay thon dài như cành trúc phất nhẹ một cái.
Thần Thích ngẩng đầu nhìn ông cố của mình đã sống đến từng này tuổi.
Gọi là ông cố, nhưng vẻ ngoài của Thần Hành Thủy chỉ trạc tuổi anh ta, thậm chí gương mặt trông còn tuấn tú hơn anh ta. Nếu không có mái tóc hoa râm, thật sự không ai dám tin Thần Hành Thủy là gia chủ nhà họ Thần và là ông cố của Thần Thích. Mallory vừa tỉnh lại đã thấy mình đang ở trên cao, hai chân bỗng mềm nhũn vì hoảng sợ.
Hắn chỉ biết ma thuật chứ không học kỹ năng chiến đấu.
Khả năng của hắn chỉ đủ đánh nhau một trận với người bình thường. Thật ra, người đang ngồi trước mặt Thần Thích không phải ông cố ruột của anh ta.
Thần Thích có thể ra vào nơi đây hoàn toàn nhờ vào năng lực của bản thân.
Thần Thích đứng bên ngoài cánh cửa ba lớp đã khóa chặt, sắc mặt hơi thay đổi, một hồi lâu sau mới cất bước rời đi. Không thể để chiến tranh nổ ra.
Trong chiếc bình màu xanh có một thứ là ngòi nổ của chiến tranh.
Dưới đáy biển lạnh lẽo, một con cá mập răng cưa bơi nhanh về phía cô gái vừa rơi xuống nước. Tại vùng biển biên giới, cuộc đối đầu giữa người nước Hoa và thành viên gia tộc Rollin đang hết sức căng thẳng.
Các thành viên gia tộc Rollin không ngần ngại thể hiện sức mạnh siêu nhiên của mình.
Người nước Hoa không có sự chuẩn bị trước nên đã bị sức mạnh siêu nhiên này tấn công, có người bị thương nặng ngay tại chỗ. “Ầm!” Một tiếng động lớn phá vỡ thế giằng co của song phương.
Trên ca nô, người đàn ông anh tuấn nở nụ cười, người của gia tộc Rollin đều tái mặt khi nhìn thấy anh.
Bọn họ nhanh chóng trục vớt bảo vật là để tránh người đàn ông này, nhưng cuối cùng vẫn chạm mặt, không thể trốn thoát. “Là chuyện các cậu không thể dây vào.2”
Lai lịch của Hàn Mục Lẫm luôn là một ẩn số, mà ngay cả người bạn thân là Cừu Tây Nguyên cũng không thể biết được toàn bộ sự thật.
Sau chuyến này, anh ta cũng hiểu rằng có một số chuyện không thể hỏi nhiều, giống như bây giờ vậy.
“Có nghiêm trọng không?”
7
“Mọi việc ở huyện Tung Sơn giao lại cho cậu nhé.” Hàn Mục Lẫm lên xe rồi lập tức lái đi, không cho Cừu Tây Nguyên cơ hội mở miệng hỏi han.2
Ba cánh cửa nặng nề mở ra, để lộ kiến trúc nguy nga đồ sộ của căn gác lớn.
Gia chủ nhà họ Thần là Thần Hành Thủy đang ngồi ở vị trí chính giữa bên chiếc bàn gỗ lê dài, với mái tóc hoa râm và tướng mạo rất đẹp trai. Anh ta cau mày.
Một đội viên ở phía sau lẳng lặng đưa điếu thuốc tới.
Cừu Tây Nguyên hậm hực châm thuốc, sau đó bỗng 0sực tỉnh, liếc nhìn đội viên đó một cái. Chẳng trách gió biển lại thổi đau cả mặt như vậy.
Tư Vũ chắp tay sau lưng, lặng yên đứng trên sợi dây văng rất dày ở trước mặt giống như một vị thần, ngẩng đầu đón gió, ánh hoàng hôn từ từ bao trùm lấy cô. Nhìn từ phía sau, trông cô chẳng khác gì một vị thần tối cao không thể chạm tới.
“Trời sắp mưa.” Tuy mái tóc đã điểm bạc, nhưng gương mặt vẫn trẻ trung như chàng trai tuổi hai mươi.
Đôi mắt màu xanh lam rất lạnh nhạt, sâu hun hút như biển cả.
Dường như chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấu vạn vật trên thế gian này. Mallory không dám tin là Tư Vũ đã tự sát.
Nhảy từ trên này xuống thì toi mạng là cái chắc.
Tư Vũ đã dùng hết sức lực trong hai chiêu vừa rồi, nhưng chỉ có thể kiểm soát một trận chiến đẫm máu từ xa. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy cô rơi thẳng xuống từ độ cao hàng trăm mét.
Hai mắt hắn trợn trừng kinh hãi, chật vật chạy về phía trước. Dưới cơn mưa lớn, hắn nhìn thấy cô gái lao vào cơn sóng cuồn cuộn rồi biến mất.
Biến mất rồi sao? Tư Vũ chậm rãi mở mắt ra trong nước.
Con cá mập khổng lồ đang bơi đột nhiên vặn vẹo thân thể, kinh hãi lao về một hướng.
Từng tiếng kêu lớn vang lên, vô số cá heo bơi tới, mang theo Tư Vũ bơi về phía trước. Mallory nhắc nhở cô.
Tư Vũ vẫn không nhúc nhích, chăm chú nhìn biển khơi bất tận phía trước cây cầu.
Nơi đó chỉ có biển cả và những chiếc tàu chở hàng lớn xuôi ngược. “Rất vui được gặp các vị.” Đôi môi đỏ như máu của anh khẽ nhếch lên, khẩu súng trong tay nhắm thẳng vào bọn họ, dồn chân khí, bắn về phía đối phương.
***
Đáy biển.