Chẳng1 lẽ là nàng tiên cá?
Trên đời này thật sự tồn tại sinh vật đó sao? Hậu quả không phải điều mà nhà họ có thể gánh chịu được, vì thế, việc cần lo thì vẫn phải lo.
Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Cứ để đội quét dọn giam giữ người của nhà họ Lôi chúng ta sao?”
“Đám người này thật ngang ngược, hống hách, sau này liệu các gia tộc như chúng ta có còn được tự do nữa hay không?” Bong bóng thoát ra khỏi miệng, khó có thể nín thở trong nướ7c.
Sở dĩ gã không bị sóng biển cuốn trôi là vì gã có khả năng đặc biệt.
Nhưng bây giờ, gã đang bị bóp cổ bởi một t2hứ gì đó không biết là người hay ma. Phải nói rằng người đàn ông này rất đẹp trai.
Thấy cô đã tỉnh, anh liền dụi tắt điếu thuốc.
“Còn chưa về đến nhà, nhóc cứ ngủ tiếp đi.” Đáy biển bỗng chốc dâng lên từng cơn sóng lớn.
Một tiếng “Ầm” vang lên.
Sóng lớn cuồn cuộn trên biển khiến người dân điều khiển phương tiện trên bờ bị chấn động. “Nhà Đệ Ngũ bây giờ chẳng khác gì con rùa đen rụt cổ, thế mà lại tránh được một kiếp nạn. Nhà họ Lôi chúng ta cũng đừng nhúng tay vào chuyện ma thuật phương Tây. Nếu sau này xảy ra chuyện gì, thì đó cũng là việc của quốc gia.” Có người giận dữ đến độ buông bỏ trách nhiệm.
Lôi Tương Giang muốn tránh những phiền toái này, nhưng đây không phải là chuyện họ muốn tránh là tránh được.
Một khi họ trốn tránh thì sẽ bị những gia tộc khác tha hồ chỉ trích. “Tôi mua cháo cho cô rồi đấy, cô có thể ngồi dậy được không?”
Tư Vũ chống tay, cố gắng ngồi dậy.
Hai cánh tay mạnh mẽ đỡ cô ngồi dậy. Tư Vũ liếc nhìn cậu ta, nhận lấy quyển vở mà không từ chối.
“Cảm ơn cậu.”
“Dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải cố gắng học tập nhé.” Hàn Mục Lẫm đưa người của nước mình đang ngất xỉu vào bờ, vừa quay người lại thì nhìn thấy cảnh tượng đó.
Sóng biển ập tới dữ dội như thể sóng thần và lở đất.
Anh nhìn về một phương hướng, nơi có người nhà họ Thần. Hàn Mục Lẫm bỗng cảm thấy buồn cười: “Anh đây đặt lại cho nhóc món khác nhé.”
“Cháo rất ngon mà.” Cô chỉ muốn ăn chút gì đó vào bụng.
Hàn Mục Lẫm đành phải bưng cháo ra, bón từng thìa cho cô. Tư Vũ siết chặt ngón tay, bẻ cổ người đàn ông đã sử dụng sức mạnh siêu nhiên để bảo v0ệ bản thân, khiến gã chết mà vẫn không biết thứ gì đã giết chết mình, trong tay vẫn ôm chiếc bình.
Tư Vũ hút chiếc bình đang dần dần chìm xuống lên.
Đàn cá heo liền bơi đi. Có điều, người đàn ông còn chưa kịp nhìn rõ ngư2ời ấy có phải nàng tiên cá hay không thì đã bị một bàn tay lạnh lẽo bóp cổ.
Việc hít thở bỗng trở nên khó khăn.
Gã7 mà giãy giụa thì chiếc bình lớn trong tay buộc phải buông ra. Thật ra, Tư Vũ cũng chẳng quan tâm đến những chuyện này.
***
“Đúng là khinh người quá đáng!” Tư Vũ biến mất một ngày, hôm nay trở lại trường với vẻ mặt hơi hốc hác, có vẻ như bị ốm nặng.
Bởi vì những chiêu thức mà cô đã sử dụng tiêu tốn rất nhiều nguyên khí.
“Tư Vũ, đây là bài vở của ngày hôm qua.” Tôn Mục Sâm đã cất công chép bài cho cô. ***
Anh ngậm điếu thuốc, nhìn cô gái đang dựa lưng vào ghế sau ngủ chập chờn qua gương chiếu hậu, cuối cùng vẫn không hỏi tại sao cô lại ở đó.
Theo lời của viên cảnh sát, anh được biết rằng họ đã tìm thấy cô ở bờ biển. Anh cũng biết rõ chuyện gì đã xảy ra ở vùng biển vào thời điểm đó. Trong đôi mắt luôn có ý cười của anh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Buổi tối, anh dừng xe, khoác cho Tư Vũ chiếc áo rằn ri của mình, rồi dựa vào thân xe, rút điếu thuốc ra và châm lửa.
Khi mở mắt ra, Tư Vũ nhìn thấy khuôn mặt với đường nét như tượng tạc của người đàn ông bên cửa sổ xe, những ngón tay cầm điếu thuốc thon dài, mỗi ngón đều có độ dài vừa phải. Khói thuốc lượn lờ che phủ khuôn mặt tuấn tú của anh. Chỉ với từng đó thôi cũng đủ hiểu rằng đội quét dọn không phải hạng tầm thường.
Nghe vậy, mọi người đều im như thóc.
Nhóm Lôi Diễm trở về đã được hai ngày, nhưng việc này vẫn không có cách giải quyết, chỉ có thể cắn răng nén giận. “Anh đây từng này tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên phục vụ người khác đấy. Nhóc Vũ thật may mắn.”
“Có ai bắt anh bón đâu.”
Hàn Mục Lẫm cứng họng, lần đầu tiên ân cần chăm sóc người khác mà còn bị chê. Bên bàn họp của nhà họ Lôi, có người nổi giận đập bàn.
Lôi Tương Giang chỉ im lặng nhìn mọi người.
Ông ta chờ họ nói xong rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Đội quét dọn hiện đang giam giữ người của chúng ta, chúng ta lại không có lý do gì để đòi người. Điều duy nhất có thể làm bây giờ là tuân theo sự sắp xếp và làm mọi việc theo ý muốn của họ.” Cho dù với năng lực của bản thân, anh ta cũng không có cách nào ngăn chặn được tình huống ấy. Thần Thích đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị cuốn vào đó.
Tuy nhiên, mặt biển bỗng nhiên trở lại bình thường.
Thần Thích thở phào nhẹ nhõm. Tư Vũ cởi chiếc áo khoác rộng thùng thình ra, hạ cửa sổ xuống, nhìn anh.
Trước đôi mắt trong veo thuần khiết của cô, Hàn Mục Lẫm dường như đã làm sai điều gì, cảm thấy hơi chột dạ.
“Dụi tắt thuốc rồi, lần sau tôi sẽ không hút nữa.” Bọn họ cực kỳ căm hận đội quét dọn, nhưng lại chẳng thể làm được gì.
“Lần này đúng là người của chúng ta đã vượt quá giới hạn, tạm thời gác chuyện này sang một bên đi. Cứ để những người đó bị giam giữ một thời gian cũng không sao. Bọn họ đều không biết những chuyện không nên biết, chúng ta không cần phải lo lắng về việc đội quét dọn sẽ moi được điều gì khi thẩm vấn.”
Mọi người đều không cam lòng với quyết định ấy. Sau cùng, người ta kết luận rằng cô gái này mắc chứng bệnh tâm thần, cho nên mới đến nơi đó với ý định tự sát.
Hàn Mục Lẫm nheo mắt trầm tư.
Rốt cuộc nhà họ Tư đã làm gì với Tư Vũ vậy? “Không nên thành lập đội ngũ như này.”
Lôi Tương Giang giải thích: “Đội ngũ này đã thành lập từ mấy trăm năm trước, đây cũng là để đảm bảo sự cân bằng.”
Có người khịt mũi khinh thường. “Lúc nhận được điện thoại của cảnh sát, tôi còn tưởng là họ nhầm lẫn.” Anh không biết vì sao Tư Vũ lại xuất hiện ở vùng biển này.
Hàn Mục Lẫm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nheo mắt hỏi cô: “Ở nhà đã xảy ra chuyện gì à?”
Tư Vũ lắc đầu, bây giờ cô hơi hoa mắt chóng mặt và buồn nôn. Những người ở bờ bên kia không phát hiện ra động tĩnh của cô.
Mọi thứ đã trở lại với sự yên bình.
“Cô bé!” “Vâng.”
***
Khi Hàn Mục Lẫm nhận được điện thoại thông báo, anh kinh ngạc ra mặt. Có người đang đi trên đường chạy xuống, nhìn Tư Vũ ướt sũng với ánh mắt kinh ngạc.
Cô mở mắt ra, thấy rõ người cầm ô là cảnh sát đang tuần tra gần đó.
Anh ta nói vào bộ đàm. Miệng bình vừa mở ra, một luồng khí màu xanh đậm lập tức phun ra.
Đồ vật bên trong chiếc bình cũng chui ra.
Tư Vũ nắm vật thể hình tròn, ném xuống đáy biển. Khi trời sáng, Tư Vũ mới về đến nhà.
Phó Nguyên Ngọc nghe thấy tiếng động bên ngoài vào sáng sớm liền thức dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy đuôi một chiếc xe hơi.
“Tiểu Vũ à?” Cô khẽ gật đầu.
“Các cậu đã nhìn thấy chưa? Đào Hinh Nhiễm đi vào phòng hiệu trưởng đấy. Hình như là cậu ấy sắp quay trở lại trường học.”
Không phải lần trước cậu ấy đã bị ghi lỗi vào học bạ, còn bị kiện ra tòa ư? Cho dù trở lại trường, học một, hai tháng cuối cùng này cũng chẳng có tác dụng gì.” Bà hơi ngạc nhiên khi thấy con gái mình trở về nhà vào sáng sớm.
“Con ra ngoài mua đồ ăn sáng.”
Phó Nguyên Ngọc không biết chuyện cô xin nghỉ học hai ngày. Cô nhắm mắt lại, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Mallory đứng trên trụ cầu hét xuống.
Ngặt nỗi, xe cộ qua lại không nghe thấy gì cả. “Cậu chủ, người nhà Rollin đã tới đây, bọn họ vẫn chưa từ bỏ cổ vật đã rơi xuống đáy biển.”
Người nhà họ Thần từ bên ngoài trở về báo cáo.
Thần Thích liếc nhìn bến tàu phía bên kia, xoay người lại nói: “Nhà họ Thần không cần để ý đến chuyện đó, mau rời khỏi hiện trường.” “Tương lai đã bị hủy hoại, sau này chỉ có thể vào trường trung học dạy nghề thôi.”
“Nếu cậu ấy không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học thì trường dạy nghề cũng chẳng nhận cậu ấy đâu.”
Tiếng nói chuyện xung quanh truyền đến, Tôn Mục Sâm liền nói: “Tư Vũ, cậu không cần để ý những gì họ nói. Đào Hinh Nhiễm có ngày hôm nay là do cậu ấy tự chuốc lấy.” Nói đoạn, anh cầm khăn, lau sạch vết bẩn bên giường, rồi bấm chuông để y tá tới dọn dẹp.
“Bây giờ đã đỡ hơn chưa?”
“Cháo đâu?” Tư Vũ hỏi. Tư Vũ mở mắt ra, chỉ thấy một căn phòng trắng tinh, có mùi thuốc sát trùng.
“Cô tỉnh rồi à.” Bên tai chợt vang lên giọng nam giới quen thuộc.
Cô quay đầu sang, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm chứa đầy sự quan tâm của Hàn Mục Lẫm. “Anh không có gì để hỏi tôi à?”
Cô ngồi xáp lại gần, nhìn anh qua cửa sổ xe.
“Anh đây sẽ không bóc vết sẹo trong lòng của nhóc Tiểu Vũ đâu.” Anh liếc nhìn Tư Vũ, hơi nghiêng người về phía cô: “Có chuyện gì cứ thoải mái nói với anh đây.” Cô xin nghỉ hai ngày, có điều, hôm qua đã làm xong việc, nên hôm nay đi học bình thường trở lại.
Tiết Băng Lợi hơi kinh ngạc khi thấy cô trở lại sớm hơn một ngày.
Song, cô ta vẫn đồng ý cho cô hủy phép rồi bảo cô đi về lớp. “Ọe!” Cô nôn nước chua ra bên giường, bắn vào giày của anh.
“Tôi xin lỗi.”
“Bây giờ cô vẫn còn hơi yếu, nằm xuống đi.” Hắn không hiểu tại sao Tư Vũ lại đưa mình đến đây.
Hắn muốn đi xuống nhưng từ đây xuống đó quá cao, trời lại đang mưa gió sấm sét nên hắn không dám làm liều.
*** “Con không quen ăn bữa sáng mẹ nấu à?”
“Bữa sáng mẹ nấu rất ngon, nhưng thỉnh thoảng con muốn ra ngoài ăn để mẹ đỡ phải nấu nướng.”
Nói xong, Tư Vũ đi lên lầu lấy cặp sách. “Cảm ơn anh.”
Hàn Mục Lẫm không khỏi mỉm cười, đưa tay khẽ nhéo má cô.
*** Tư Vũ khó hiểu, cô thì có vết sẹo gì chứ?
Thật ra, nếu anh hỏi, cô sẽ trả lời thành thật.
Nếu anh không hỏi, càng tiết kiệm nước bọt. Người đàn ông đứng trên cây cầu cao đang tự mình chặn những con sóng lớn.
Hàn Mục Lâm đang định ra tay, nhưng đột nhiên dừng lại.
Luồng sức mạnh tích tụ và lưu chuyển trong tay Thần Thích chưa kịp giải phóng thì đã nhìn thấy những đợt sóng cao cuồn cuộn lùi lại. “Để mẹ đưa con đi học.”
“Không cần đâu mẹ.
Phó Nguyên Ngọc muốn gọi con gái mình lại, nhưng cuối cùng lại thôi. Tư Vũ cũng đã chạy đi xa. Lôi Tương Giang lật báo cáo của hai ngày qua: “Hai ngày qua, dư luận đang ồn ào về chuyện cổ vật. Gia tộc Rollin ở Tây Âu đã lấy đi một cổ vật và gặp phải rắc rối trên biển. Hiện giờ còn có người lặn xuống biển để trục vớt.”
“Chúng tôi cũng đã nhìn thấy cổ vật đó, quả thật không tầm thường.”