Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 88: Ma thuật hắc ám?



“Meo.”

Mallory bị bỏ quên trên trụ cầu đột nhiên tỉnh dậy.

Khi nhìn thấy con mèo đen đang đứng bên cạnh, hắn ch1ỉ nhướng mắt mà không bận tâm. Con mèo đen dứt khoát đi về phía trước.

Lúc này, Mallory mới hiểu rằng nó muốn hắn đi theo mình.

Anh Hàn?” Cừu Tây Nguyên gõ bàn.
Trên đời này thật sự có thứ gọi là ma thuật sao?

Hàn Mục Lẫm nhận lấy chiếc điện thoại, đọc lời khai của Thừa Hạc Văn.

Anh ta quả thật đã khai rằng dải lụa có niên đại lịch sử.
“Trước tiên cứ giam anh ta lại đã.”

“Chúng tôi sẽ không thả anh ta ra cho đến khi hỏi rõ nguồn gốc thật sự của dải lụa.” Cừu Tây Nguyên dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Anh Hàn, chuyện cổ vật lần này…”

“Song phương đều có người tranh cướp, có điều… hơi thở đó đã biến mất.” Ánh mắt Hàn Mục Lẫm hơi tối đi.
“Chủ nhân.”

Mallory đứng dậy nhìn biển lặng, rồi bất thình lình gào toáng lê7n về phía mặt biển.

Những phương tiện chạy ngang qua nghe thấy tiếng hét của hắn đều giật mình, suýt nữa thì lao xe xu2ống biển.
Con mèo đứng yên, lặng lẽ nhìn hắn, giống như đôi mắt của ai đó.

Mallory đang đ2ịnh mở miệng nói thì bỗng nhiên có một màn sương đen thốc tới, trước mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại lầ7n nữa, hắn đã nằm ở trong bụi cỏ.
Về phần nhà họ Trình, họ đều cho rằng ông cụ tự nguyện rời thủ đô về quê dưỡng già.

Khi đọc được tin tức kia, ông ta dường như đã nhìn thấy một tia hy vọng.

Nếu ông ta có thể giúp quốc gia lấy lại những cổ vật đó thì sai lầm nhỏ trước đây sẽ chẳng là gì.
“Đồ điên.”

“Mẹ kiếp, muốn chết à?”

Có người tức giận thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, lớn tiếng ch0ửi bới.
Ông cụ Trình sai người chuẩn bị xe rồi lên đường.

Thật ra, trước đấy ông ta là một giám định viên bình thường của Cục Di tích Văn hóa.

Do mắc một số sai phạm, lại là bê bối nội bộ, nên ông ta được yêu cầu tự mình xin nghỉ hưu, đây cũng không phải chuyện gì hay ho để nói với bên ngoài, chỉ có một vài người biết chuyện này.
Tư Vũ mở Weibo, số lượng cổ vật được giới thiệu trên đó dần dần tăng lên.

Chiếc bình màu xanh được thay thế bằng chiếc cốc vàng.

Trong nước hình như đã xảy ra chuyện gì đó nhưng vẫn chưa tuyên bố với bên ngoài.
Con mèo đen nhìn thẳng vào hắn với ánh mắt như đang nhìn một kẻ vô dụng.

“Meo.”

Mallory không hiểu được ngôn ngữ của loài mèo nên đương nhiên là không biết nó đang nói gì.
“Hơi thở gì?”

“Không có gì.”Anh nói: “Huyện Tung Sơn đã không còn chuyện gì nữa, chúng ta chuẩn bị rút quân thôi.”

“Rút quân?” Cừu Tây Nguyên chỉ về hướng thôn Hà Đông: “Mặc kệ điện thờ đó à?”
Ngay cả “thứ đó” còn tồn tại nữa là ma thuật hắc ám của Tây Âu.

“Có vẻ như dải lụa đó không chứa ma thuật hắc ám. Chắc là thứ gì khác.” Về phần đó là thứ gì thì anh lại không thể nói ra được.

“Xem ra cần phải tiếp tục điều tra kỹ về Thừa Hạc Văn.”
Những lời ông ta nói ở nhà chẳng qua là để ngăn cháu trai của mình biết được chân tướng sự việc, điều đó sẽ khiến địa vị của ông ta giảm sút nghiêm trọng.

Tuy nhiên, Trình Tụng vừa quay người đi đã ném luôn chuyện của ông nội mình ra sau đầu.

Hôm nay anh ta đã “câu” được một cô ả. Vừa khéo mấy ngày nay phải “kìm nén”, anh ta cần tìm một người để chơi đùa và “giải tỏa”.
Mallory khấp khởi mừng thầm. Bởi vì cuối cùng hắn đã thoát khỏi chủ nhân của mình.

Cô gái đó đã tự tử, không còn liên quan gì đến hắn nữa.

Hắn rất vui vẻ, đang định rời đi thì con mèo từ phía sau đi tới trước mặt, gườm gườm nhìn hắn.
“Anh Trình à, em gặp một người quen.”

“Ồ, người quen à? Ở đâu?”

Trình Tụng ôm Chu Tịnh rồi lùi lại, nhìn theo ánh mắt cô ta, sau đó đôi con ngươi không khỏi sáng lên, nghĩ bụng, cô gái kia xinh thật đấy!
Có điều, ma thuật hắc ám thật sự tồn tại ư?

Anh nhớ lại chuyện chiếc bình xanh ngày hôm qua, bắt đầu có những nghi ngờ khác.

Có lẽ, trên đời này thật sự có ma thuật.
“Nơi đó hơi kỳ quái, cổ võ giả bình thường không thể vào được. Có lẽ mấy gia tộc ở thành phố Thân sẽ không lãng phí sức lực của cổ võ giả để tiếp tục xông vào đó đâu.” Cổ võ giả vốn dĩ rất quý hiếm, các gia tộc lớn sẽ không dễ dàng cử người tới thôn Hà Đông thám thính nữa.

Họ cũng không có nhiều người đến vậy.

“Hình như anh nói cũng đúng, lúc đó tôi suýt nữa...” Vừa nhắc đến chuyện này, Cừu Tây Nguyên liền cảm thấy tò mò: “Lần đó, anh lấy thuốc chữa trị ở đâu ra vậy?”
Người đàn ông ngồi đối diện nhướng mày.

“Bên kia đã có tin tức.” Anh ta mở giao diện điện thoại ra, một tin nhắn hiện lên.

“Dải lụa mà anh muốn điều tra hình như có nguồn gốc lịch sử nào đó, hơn nữa còn được ban cho năng lượng đặc biệt, giống như một loại ma thuật hắc ám.” Nói đến đây, bản thân anh ta cũng không dám tin.
Từ một người bạn.”

Tư Vũ không đơn giản như vẻ bề ngoài, chưa biết chừng sau lưng cô có người khác làm hậu thuẫn.

***
“Con mèo chết tiệt này từ đâu tới hả? Cút đi!”

“Meo.” Nó hung dữ nhe răng với hắn.

Nhìn con mèo này, Mallory chợt nhớ ra điều gì đó.
“Là mày, mày chính là con mèo đó.”

Ôi trời, sao hắn có thể quên mất rằng con mèo đen này là thú cưng của chủ nhân.

Hắn vỗ đầu một cái: “Tao không giết chủ nhân của mày, cô ta tự nhảy xuống, tao muốn cứu nhưng cô ta không cho tao cơ hội.”
Chập tối, anh ta lái chiếc Ferrari, ôm cô ả gợi cảm mới “câu” được xuống xe, bước vào quán bar.

Chu Tịnh biết thân phận của Trình Tụng, vì thế sau một dịp gặp anh ta, cô ta ăn mặc rất gợi cảm. Quả nhiên, cậu công tử bột nhà họ Trình đã cắn câu.

Cô ta liếc nhìn, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Mọi người không để ý nhiều đến chiếc bình màu xanh bởi vì họ không nhìn thấy nó nữa, tuy nhiên, những ông già trong làng cổ vật đã cảm thấy có gì đó không ổn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chiếc bình màu xanh lam ấy là một hiện vật lịch sử có thật, là món đồ có giá trị nhất trong số rất nhiều cổ vật.

Ở huyện Tung Sơn có một gia tộc am hiểu đồ cổ nổi tiếng. Đó là nhà họ Trình. Sau khi xem tin tức, ông cụ Trình rất tức giận, lập tức gọi điện cho người ở thủ đô. Sau khi cúp máy, ông ta liền chuẩn bị đi đến vùng biển kia.
Nhìn vẻ mặt của Trình Tụng, Chu Tịnh cắn môi, mềm nhũn ngả vào ngực anh ta, ỏn ẻn nói: “Anh Trình, nó chính là người đã hại em thê thảm mà lần trước em đã kể đấy. Anh Trình đã nói là sẽ giúp em đòi lại công bằng mà.”

Trình Tụng hắng giọng ho khan, ngay lập tức bị người đẹp mềm mại trong vòng tay làm cho mê mẩn, tinh trùng lên não.

“Bản thiếu gia đã nói rằng sẽ đòi lại thể diện cho em thì chắc chắn sẽ làm được. Đi nào, chặn nó lại.”

“Em cảm ơn anh Trình.” Chu Tịnh nũng nịu nói.

Trình Tụng nhìn cô ta, cảm thấy toàn thân tê dại, chỉ ước gì có thể kê một chiếc giường ngay tại chỗ để “làm việc”.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.