Chu Tịnh nhếch miệng cười đắc ý, nghĩ thầm một con nhóc ngu xuẩn mà cũng dám đối đầu với cô ta, hại cô ta mất chức 1ở văn phòng bất động sản ban đầu. Trình Tụng muốn chơi đùa với cô ả trong tay rồi mới chơi đùa với giai nhân tuyệt sắc trước7 mặt.
Anh ta ra hiệu cho các vệ sĩ. Họ đi theo anh ta đã lâu, lập tức hiểu được ý cậu chủ nhà mình, nhanh chóng bước tới, mời Tư Vũ đi cùng7. “Tiểu Tịnh, đầu óc bạn em có vấn đề thì phải?” 2
Chu Tịnh cười đáp: “Anh Trình nói đúng rồi đấy, đúng là đầu óc nó có vấn đề, còn là vấn đề lớn nữa cơ.” Tiểu Vũ, mau lại đây nào. Đây là bạn học của mẹ ở huyện Tung Sơn, con chào dì Nguyễn đi.”
Tư Vũ khẽ gật đầu với vị khách đến chơi nhà. Tâm trạng của hắn lúc này khá phức tạp.
“Không cần, anh không đủ sức đấu với những gia tộc như nhà Rollin đâu.” Một lát sau, nó xuất hiện ở bệ cửa sổ, Tư Vũ ném cho nó một tờ giấy.
Con mèo dùng móng vuốt “viết” các chữ số trên tờ giấy. Đi lấy số điện thoại di động của hắn về đây.”
Con mèo quay đầu, thoáng cái liền biến mất trong bóng tối. Phó Trác lắc đầu: “Ông nội còn phải về thôn trông điện thờ. Sau này các cháu phải chăm chỉ học hành nhé, đừng gây phiền toái cho bố mẹ.”
“Vâng ạ.” Phó Bạc Thao vẫn chưa về, nghe nói ông đang tìm việc ở đây, năm nay không có ý định ra ngoài làm việc.
“Ông ngoại.” Con mèo đen nhảy vào qua cửa sổ.
“Meo.” Giống như những anh hùng trên tivi, ngầu không để đâu cho hết.
Cô bé cũng muốn học võ nhưng gia đình không có điều kiện. ***
Buổi trưa, Phó Lâm Hãn lại chờ Tư Vũ tan học, sau đó hai người đi đón Phó Lâm Nguyệt rồi đi về nhà cậu. “Thế nào, không muốn ông đến nhà cháu à?”
“Muốn chứ, đương nhiên là cháu rất muốn rồi. Ông ơi, sau này ông đến đây sống cùng gia đình cháu đi ạ.” Phó Lâm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh ông nội mình, nũng nịu nói. Phó Lâm Hãn buông cặp sách xuống: “Ông thật sự trở về thôn ạ?”
“Ông đã nói rồi đấy thôi. Lần trước chẳng qua là bất đắc dĩ, lần này ông đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi.” “Cô bé may mắn lắm đấy, vừa xinh xắn lại vừa khéo được anh Trình để mắt.”
“Bốp.” Tư Vũ tung cú đá. Nguyễn Như Cẩn nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, tấm tắc khen ngợi: “Nguyên Ngọc, con gái cậu thật xinh xắn. Mình vừa nhìn đã thấy thích con bé rồi. Tuổi tác cũng hợp với con trai mình, chi bằng chúng ta kết làm thông gia nhé!”
Phó Nguyên Ngọc cười đáp: “Tiểu Vũ vẫn còn nhỏ, con trai cậu năm nay chắc cũng phải hai mấy tuổi rồi.” Tại một góc khuất.
“Cô bé, đừng phản kháng vô ích. Sau khi hầu hạ anh Trình, khiến anh ấy cảm thấy thoải mái, sau này tha hồ hưởng vinh hoa phú quý ở huyện Tung Sơn.” ***
Trong căn nhà đi thuê của Phó Bạc Thao, Phó Nguyên Ngọc và Hà Yến San đang rửa rau, Phó Trác đang xem tivi trong phòng khách. Ông trơ mắt nhìn gia đình mình tan vỡ mà không làm gì được, cảm thấy hơi bất lực.
Căn nhà kia đã được bán, vợ chồng Phó Lăng Trí lấy tiền đó để trả nợ, số còn lại, mọi người chia nhau. “Hắn đâu?” Tư Vũ vừa mở máy tính vừa hỏi.
“Meo.” Nguyễn Như Cẩn cười nhẹ: “Nhà họ Trình cũng chẳng tốt đẹp như cậu nghĩ đâu. Chẳng qua là gia tộc nhỏ có chút tiền, nhưng cũng rất nhiều chuyện vụn vặt.”
Tuy than phiền, song giọng điệu lại xen lẫn sự khoe khoang. “Chị ơi, vài ngày nữa em sẽ tham gia thi đấu quyền Anh, chị sẽ đến xem chứ?”
Phó Lâm Nguyệt trợn tròn mắt: “Em tham gia giải quyền Anh nhi đồng hả?” Phó Nguyên Ngọc đáp qua quýt: “Ừ.”
*** Đệ Ngũ Lam gật đầu: “Chẳng qua là một giải quyền Anh nhỏ, em chỉ tham gia cho vui thôi.”
Những đứa trẻ đó không phải đối thủ của cô bé. Mallory mua một chiếc điện thoại di động mới và nhận được một cuộc gọi.
“A lô.” Giọng hắn hơi run rẩy. Phó Nguyên Ngọc khéo léo đáp: “Chuyện này mình không thể quyết định được, chúng ta cứ đợi thêm một thời gian đi. Tư Vũ nhà mình hơi khác biệt.”
Mắt Nguyễn Như Cẩn lóe lên: “Trách mình quá nôn nóng, vậy cứ chờ thêm một thời gian nhé. Nhưng sau này “kén rể”, cậu phải nghĩ đến người chị em này trước đấy nhé!” Ngoài Tư Vũ ra, Đệ Ngũ Lam hoàn toàn không quan tâm đến việc ai tới xem thi đấu.
Phó Lâm Nguyệt hơi buồn khi bị ngó lơ. Nếu có người nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ sợ chết khiếp ngay tại chỗ.
Con mèo đen vậy mà lại biết viết! Khi về đến nhà thì thấy Phó Nguyên Ngọc đang tiếp bạn học trước đây của bà tới chơi.
Người phụ nữ ngồi trên sô pha trong phòng khách ăn mặc quý phái, mặc dù mọi cử chỉ đều cố bắt chước theo lễ nghi của người thủ đô, nhưng không hiểu sao trông khá kệch cỡm. Ở trường tiểu học, cô bé chỉ thích tham gia những cuộc thi “làm màu” như vậy.
“Chị bận rồi.” Trình Tụng cười tít mắt, nâ0ng cằm cô ta lên, trao một nụ hôn sâu ngay trước cửa quán bar.
Chu Tịnh xấu hổ, nép vào ngực anh ta. Sau đó, cô ta nể mặt cô mà cô còn không chịu đến mua nhà.
Bây giờ có chỗ dựa, ánh mắt khinh thườn2g của Chu Tịnh càng thêm ngang nhiên trắng trợn. Hai gã vệ sĩ ăn hại ngã thẳng cẳng xuống đất, không dậy nổi.
Sau đó, cô bình thản rời đi. Các cháu đi học về rồi đấy à.”
“Ông ơi, sao ông lại tới đây ạ?” Phó Lâm Nguyệt vui mừng chạy tới. “Hãy để mắt tới những cổ vật đó. Nếu có động tĩnh gì thì báo cáo ngay.”
“Có cần phải hành động không?” Mallory biết rằng “chủ nhân” của mình chưa chết. Hắn vẫn phải tiếp tục làm người hầu cho cô. “Năm nay vừa tròn hai mươi, hai đứa cách nhau bốn, năm tuổi, vừa đẹp đôi.”
“Trước đây, thành tích học tập của cậu rất tốt, mình còn tưởng rằng cậu sẽ đến thủ đô học đại học, không ngờ cậu lại gả vào nhà họ Trình.” “Chỉ bằng nửa tiết học thôi mà.” Đệ Ngũ Lam ỉu xìu thất vọng.
“Chị sẽ đi xem.” Phó Lâm Nguyệt rất ngưỡng mộ những người biết võ. Trình Tụng liếc về hướng vệ sĩ rời đi, lửa dục vọng dâng lên trong lòng, nghĩ bụng, “chơi” một cô gái ngốc nghếch sẽ càng thú vị hơn.
*** Tư Vũ không có hứng thú với cuộc trò chuyện tâm sự của họ, bèn để chiếc túi trong tay xuống rồi đi lên lầu.
Nguyễn Như Cẩn lại nhìn Tư Vũ lần nữa, chân thành nói: “Nguyên Ngọc, cậu hãy cân nhắc về đề nghị của mình nhé. Nếu hai nhà chúng ta kết thông gia, sau này cậu cũng không cần phải lo lắng về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Hai chúng ta đã thân thiết lại càng thân thiết hơn. Bây giờ cứ cho hai đứa trẻ đính hôn trước, đợi đến khi con gái cậu đủ tuổi thì tổ chức lễ cưới.” Giọng nói lạnh lùng vô cảm truyền vào tai hắn, khiến hắn sợ đến mức đánh rơi điện thoại, sau đó cuống quýt nhặt lên, dè dặt bày tỏ lòng trung thành: “Thưa chủ nhân, chắc chắn chủ nhân đã bị con yêu tinh nhỏ nào đó lừa gạt rồi. Không có chuyện như vậy đâu. Thượng đế có thể chứng giám cho lòng trung thành của tôi dành cho chủ nhân.”
Tư Vũ thờ ơ nói: “Tốt nhất là như thế.” “Bảo hắn trông chừng ở đó.”
“Meo.” Dọc đường, Đệ Ngũ Lam giống như một chiếc máy hát mở liên tục không ngừng.
Làm gì còn vẻ “ngầu lòi” lúc bình thường? Đệ Ngũ Lam vừa nhìn Tư Vũ liền hồ hởi chạy tới: “Chị ơi!”
Phó Lâm Nguyệt nhìn Đệ Ngũ Lam với ánh mắt kỳ lạ, đây là chị của cô bé, không phải chị của Đệ Ngũ Lam. Có điều, thấy Tư Vũ không phản bác, cô bé cũng không dám nói gì. Phó Bạc Thao và Phó Nguyên Ngọc đều đã lập văn bản, nếu sau này Phó Lăng Trí lật lọng thì văn bản này sẽ được dùng làm bằng chứng.
Vợ chồng Phó Lăng Trí và con trai cũng đi thuê nhà. Phó Lâm Hâm phải vào trại cải tạo thiếu niên, sau này sẽ không có cơ hội vào trường trung học chính quy nữa, chỉ có thể vào một trường dạy nghề, tương lai cũng trở nên mờ mịt. Khó có thể nói là cậu ta không căm giận Tư Vũ, ít nhiều vẫn có oán hận trong lòng.
“Tiểu Vũ, cháu lại đây xem tin tức này...” Phó Trác bật kênh tin tức: “Trông những cổ vật trên tivi có giống những chiếc bình, chiếc lọ đặt trong điện thờ nhà chúng ta không?”