Con mèo đen mệt mỏi nằm trên mặt đất.
Tư Vũ cũng bị va đập đến độ choáng váng. Hóa ra, họ đã tìm kiếm sai hướng.
Lương Dịch trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, vừa bước vào nhà liền bắt gặp Đệ Ngũ Lam đang lặng lẽ ngồi ở đó.
“Chú Lương lại giấu cháu ra ngoài làm việc cho nhà Đệ Ngũ à? Chú không cần phải nghe theo lời họ.” “Đừng nói nhảm nữa, lo làm việc của mình đi.”
Hàn Mục Lẫm đuổi cấp dưới đi, sau đó lấy dải lụa từ trong túi ra.
Anh đã thử phá hủy nó nhưng không được, cũng đã thử vứt đi, tuy nhiên không hiểu sao nó vẫn trở lại trong tay anh. Đúng là rất tà đạo. Hai bóng đen lướt qua như một cơn gió, một người nắm lấy cổ hắn nhấc lên một cách dễ dàng.
“Có người đến đấy.”
Người còn lại bỗng thúc giục. Người của gia tộc Rollin không khỏi kinh ngạc nhìn hắn.
Người đứng phía sau nói: “Dẫn hắn theo.”
Gã đã hóa giải thần chú của Mallory, sau đó đánh hắn bất tỉnh. Sau khi dùng một lần, 1không biết mất bao lâu cô mới có thể hồi phục lại.
“Meo.” Mèo đen kêu lên một cách yếu ớt.
Tư Vũ cũng không còn sức 2để ý tới nó. Trước cửa xuất hiện một đôi ủng quân đội.
Thừa Thạc Văn chợt ngẩng đầu nhìn ra ngoài qua ô cửa kính nhỏ.
Hàn Mục Lẫm ấn bộ đàm: “Thừa Hạc Văn nghe rõ không?” “Tiểu Lam, nhà Đệ Ngũ vẫn luôn để mắt đến cháu, nếu họ lấy tính mạng của cháu ra để uy hiếp thì chú vẫn phải làm thôi.”
Đệ Ngũ Lam nghiến răng nghiến lợi nói: “Cháu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí còn mạnh hơn anh Bảy, sau đó sẽ tìm ra bằng chứng chứng minh cái chết của bố mẹ cháu.”
Lương Dịch nhìn cô bé, thở dài nói: “Chúng ta tạm thời không được manh động.” Không lâu sau khi người nọ đi ra, một nhóm người của gia tộc Rollin lén lút lẻn vào đại sứ quán từ phía sau.
Mallory chửi thầm, suýt nữa thì đã trúng kế của bọn họ.
Hắn trở lại vị trí ban đầu, nhìn bọn họ đi vào rồi bí mật vận chuyển thứ gì đó ra khỏi đại sứ quán. Nhà tù dưới nước ẩm thấp tối tăm không thấy ánh mặt trời.
Cánh cổng sắt lớn toát ra hơi thở lạnh lẽo từ từ tách dòng nước ngầm, tạo thành một nhà tù dưới nước chuyên giam giữ những người có năng lực đặc biệt, chẳng hạn như Lôi Bách Đào.
Chào đội trưởng.” Không thể hủy, cũng không thể vứt bỏ.
Muốn tìm ra câu trả lời thì phải gặp sao nam kia mới được.
*** “Đúng, không có bất kỳ dấu vết nào, giống như mọi thứ đột nhiên 2bốc hơi vậy.”
Nghe xong, Đệ Ngũ Thành Tông rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ đồ vật bên trong điện thờ biết di chuyển?
<0br>Nếu đúng như vậy thì sẽ giải thích rõ ràng tại sao rất nhiều người đã tìm kiếm nó trong nhiều năm qua mà không có kết quả. Mỗi phòng giam ở đây đều được làm bằng vật liệu đặc biệt, ngoài ra còn mời cả đại lão công nghệ cải tạo thêm. Bên cạnh đó còn mời cả độc dược sư chế tạo những chiếc bẫy.
Sự kết hợp này khiến cấu trúc nơi đây trở nên rất phức tạp, bất cứ ai bị giam ở đây đều không dám nghĩ đến việc vượt ngục.
Trong phòng giam 308, Thừa Hạc Văn ngồi túm mái tóc ngắn ngủn với vẻ mặt suy sụp. Hình phạt tù này là sự kết thúc đối với tội ác của anh ta. “Không phải lần trước ở huyện Tung Sơn, bọn họ suýt nữa thì bại lộ sao? Đội trưởng, chúng ta có nên đến đó thăm dò không, mấy gia tộc lớn này làm việc bất chấp lắm.” Cấp dưới cảm thấy như vậy sẽ an tâm hơn.
“Không cần, có lẽ điện thờ ở thành phố Lê không có thứ gì đâu.”
“Anh chắc chắn chứ?” Một người đàn ông cao lớn với vẻ mặt dữ tợn đi tới cung kính chào Hàn Mục Lẫm.
Anh ngậm điếu thuốc trong miệng và hỏi: “Sao nam họ Thừa ở đâu?”
“Ở phòng 308.” ***
Đội quét dọn đã rút lui, nhà họ Tư và nhà họ Lôi đã có thể thoải mái hành động.
Họ bí mật cử người vào thôn Hà Đông nhưng chỉ thu được kết quả giống như Lương Dịch. Giọng anh hơi uể oải, nhưng Thừa Hạc Văn có thể cảm nhận được sự đe dọa từ người đàn ông này.
Anh ta nhìn thấy người đàn ông mặc quân phục, nhưng khuôn mặt lại điển trai khôn tả.
Tướng mạo này mà gia nhập làng giải trí thì không ai có thể sánh bằng. Song, anh ta không cho rằng mình đã phạm tội.
Thừa Hạc Văn lờ mờ nhận thấy nơi này không phải nhà tù dành cho những phạm nhân bình thường.
Anh ta không thể tiếp xúc với người khác, chỉ có thể moi tin tức từ người đưa cơm. Ngặt nỗi những người này đã được huấn luyện đặc biệt, sẽ không tiết lộ nửa lời. “Tên này đã nhìn thấy chúng ta.”
“Xử lý hắn đi…”
Mallory sợ hãi, trong lúc hoảng loạn hắn đã sử dụng một số câu thần chú của phù thủy. Trong điện thờ không có gì, kết giới cũng không còn nữa.
Tuy nhiên ở thành phố Lê lại đột nhiên xuất hiện một từ trường kỳ lạ.
Người của nhà Đệ Ngũ bị thương được đưa về nhà, sau đó người của nhà họ Lôi đã đến khám cho họ. Đệ Ngũ Lam ấm ức nói: “Lần sau chú ra ngoài làm việc nhất định phải nói cho cháu biết đấy.”
Lương Dịch khẽ gật đầu.
*** Cùng lúc đó, ở nước láng giềng, Mallory Shelley cải trang thành người dân ở đây, theo dõi sát sao đại sứ quán của quốc gia nào đó.
Khi có người bước ra, hắn liền bám theo.
Người của gia tộc Rollin liên lạc với người của đại sứ quán, rốt cuộc bọn họ đang có âm mưu gì? Hành động của nhà Đệ Ngũ không thể che giấu được nữa.
Đệ Ngũ Thành Tông chủ động nói với hai gia tộc lớn khác ở thành phố Thân rằng ở thành phố Lê quả thật có động tĩnh khác thường.
Vì e ngại đội quét dọn, lần này ba gia tộc lớn lặng lẽ hợp lực tiến vào thành phố Lê một cách ăn ý. Cô chuyển tầm nhìn về phía thôn xóm nhưng không thấy gì.
Lương Dịch chạy đến thôn Hà Đông, thận trọng b7ước vào điện thờ.
Ngoài tấm bảng gỗ không tên, bên trong không có thứ gì đáng giá, càng không có điều gì khác thường.
Thừa Hạc Văn lập tức hoàn hồn hỏi: “Anh là ai?”
Hàn Mục Lẫm chỉ vào quân hàm trên vai mình sau đó đưa điếu thuốc lên miệng: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”