Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 93: Dải lụa không thể vứt bỏ



Hàn Mục Lẫm lấy dải lụa ra.

Thừa Hạc Văn liền lao về phía cửa, nhìn chằm chằm vào dải lụa và hỏi: “Sao dải lụa lại ở tro1ng tay anh?”

“Anh có chắc đây là đồ của anh không? Không phải lấy cắp từ chỗ khác đấy chứ?” Hàn Mục Lẫm tiện tay ném dả2i lụa vào thùng rác phía sau, chất bẩn bên lập tức dính vào dải lụa, trông hơi kinh tởm. Người đại diện lật xem lịch trình rồi trả lời: “Ở khách sạn gần trường cấp hai đó, nếu cô còn muốn làm chuyện gì nữa thì để tôi sẽ sắp xếp chỗ khác.”

“Tôi chỉ đi đóng phim thôi.” Lôi Tân Khê không muốn người đại diện làm điều gì quá nổi bật.

Cô ta chỉ tiện đường đến tìm hiểu sự thật. Lúc trước người của nhà họ Lôi bị thương ở huyện Tung Sơn, bố của Lôi Tân Khê đã nói với cô ta chuyện này và muốn cô ta đi thăm dò một chuyến.
“Anh còn khẳng định dải lụa này là của mình nữa không?”

“Sao có thể như thế được, anh đã làm gì với dải lụa?”

“Anh nghĩ tôi rảnh rỗi vậy à? Anh muốn giữ dải lụa rách này thì cứ cầm đi, nhưng phải xem anh có giữ được nó hay không đã.” Hàn Mục Lẫm phất tay, có người tinh mắt liền chạy tới mở ô cửa nhỏ ngày thường dùng để đưa cơm cho tù nhân.
Cuộc chiến tranh giành quyền lực trong gia tộc rất khốc liệt, nhất là con cháu hậu duệ chính thống. Họ đưa người của mình vào mọi lĩnh vực chứ không riêng gì y thuật.

“Ngày mai sẽ tham gia đoàn phim, tối nay cô có thể đến thẳng chỗ đó.”

“Tôi sẽ nghỉ ở đâu?”
Người nọ đáp lại một tiếng rồi tiễn anh ra ngoài.

***

“Đội trưởng Hàn.”
“Nghĩ kỹ lại thì từ sau chuyện anh Văn, tôi cảm thấy Tư Vũ rất đáng ngờ.”

“Có người đoán rằng nhà họ Tư đã sai người giao anh Văn cho…”

“Suỵt, cẩn thận kẻo Tư Vũ nghe thấy thì người biến mất tiếp theo sẽ là cậu đấy.”
Lô cổ vật vẫn chưa bị mất, phía nước Hoa vẫn ra sức giành lại.

Sau khi cổ vật được nước láng giềng trục vớt và đăng lên mạng, họ không sợ thu hút kẻ trộm chỉ muốn tuyên bố rằng những thứ này là của mình.

“Các cậu nghe tin gì chưa? Sắp có người nổi tiếng đến trường chúng ta quay phim đấy, chẳng phải việc này sẽ ảnh hưởng đến chặng nước rút của chúng ta ư?”
“Tôi sợ quái gì nó.”

Tuy mạnh mồm nhưng giọng cũng nhỏ hẳn đi.

Tư Vũ nằm bò ra bàn ngủ gật, không thèm để ý đến xung quanh.
Mấy ngày nay Tư Vũ tốn khá nhiều sức lực nên hiện giờ rất buồn ngủ.

Ngay cả con mèo đen cũng lười biếng nằm ngủ ở nhà, không livestream.

Những người khác không khỏi lắc đầu và cười thầm khi thấy Tư Vũ vẫn còn ngủ được trong thời điểm quan trọng này.
***

Sau khi nhận được lời mời tham gia bộ phim nhỏ này, Lôi Tân Khê liền bảo người đại diện đồng ý.

Đạo diễn chọn bối cảnh tại huyện Tung Sơn, đi thẳng đến nơi mà cô ta muốn.
“Chẳng phải mọi việc ở Tung Sơn đã xử lý ổn thỏa rồi ư?”

“Tôi đi giải quyết việc riêng.”

Nói đoạn, Hàn Mục Lẫm ngồi lên chiếc xe đậu phía trước.
Cấp dưới đứng sau lưng Hàn Mục Lẫm hồi lâu, không kìm được bèn cất tiếng gọi.

Đồ vật được mang ra từ huyện Tung Sơn, anh cảm thấy mình nên đến đó để tìm câu trả lời, rồi tìm cách phá hủy dải lụa quỷ quái này.

“Các cậu tự quản đội nhé, tôi phải đến huyện Tung Sơn một chuyến.”
Hàn Mục Lẫm kéo dải lụa xuống, nghiêng đầu nhìn Thừa Hạc Văn đang trợn tròn mắt kinh ngạc: “Bây giờ anh biết tôi muốn hỏi gì rồi chứ?”

“Sao lại có thể như vậy được!” Chuyện này quá ảo diệu.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta còn không biết là dải lụa đó có thể tự di chuyển.
“Chờ một chút!”

Thừa Hạc Văn đang định gọi anh lại thì bộ đàm đã bị tắt.

Hàn Mục Lẫm lấy dải lụa xuống bỏ vào trong túi: “Tiếp tục thẩm vấn.”
Mặc dù có tin tức về thành phố Lê, nhưng Lôi Tân Khê chắc chắn rằng ở huyện Tung Sơn vẫn có điều đáng ngờ đang chờ cô ta khám phá.

***

Y đường nhà họ Lôi.
“Thật hay giả đấy? Là ngôi sao hạng mấy? Nếu chọn trường chúng ta để quay phim thì có lẽ cũng chỉ là ngôi sao bình thường.”

“Liệu có phải anh Văn biến mất đã lâu không?”

“Cậu mơ ngủ à?”
***

Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh trung học, học sinh khối 9 càng ôn tập căng thẳng hơn.

Mọi người đều không có thời gian để ý đến chuyện khác, chẳng hạn như những chuyện lớn nhỏ trên Weibo và những người như Đào Hinh Nhiễm…
Một số người không cần chăm chỉ cố gắng mà vẫn có thể đạt điểm tuyệt đối các môn.

Có khi nhà họ Tư đã chuẩn bị đáp án cho cô, cô chỉ cần học thuộc lòng đáp án mỗi ngày, không cần phải học hành vất vả như họ.

Đã mấy ngày rồi Tư Vũ không có tin tức của tên người hầu, không biết tình hình bên đó thế nào.
Lôi Bảo Tuệ nói với Lôi Khải Thiên một vài suy nghĩ của mình, chỉ chờ ông ta gật đầu đồng ý.

“Có rất nhiều bệnh nhân đang chờ cháu ở thành phố Lê, vậy mà lúc này cháu lại muốn chạy đến huyện Tung Sơn để tìm một người có thể không tồn tại, việc này sẽ làm lỡ kỳ thi sát hạch tiếp theo của cháu đấy, cháu vẫn muốn đến đó sao? Bây giờ mặc dù đội quét dọn đã rời đi, nhưng ai mà biết được bọn họ sẽ bất ngờ quay trở lại lúc nào.”

Lôi Khải Thiên cũng muốn biết ai là người đầu tiên đã sử dụng “Quỷ môn thập tam châm”.
Lần trước Lôi Bảo Tuệ giúp đỡ Tư Duệ, muốn dùng cuốn “Thập tam châm” để trao đổi, tuy nhiên người mà họ cử đi đã thất bại. Tư Duệ còn lật mặt nói rằng không cần thiết phải giết người. Cuối cùng, cô ta thậm chí còn chẳng lấy được bí kíp “Thập tam châm”.

Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc người của đội quét dọn rời khỏi huyện Tung Sơn, cho nên Lôi Bảo Tuệ muốn nắm lấy cơ hội này để đi tìm người đó.

Chỉ cần cô ta tìm được người đó và học được bí kíp châm cứu “Thập tam châm” đã thất truyền, có lẽ ngay cả ông cố của cô ta cũng phải lau mắt nhìn.
Thừa Hạc Văn nhìn thấy dải lụa được ném vào phòng giam, không khỏi phấn khích cầm lên, rồi nắm chặt lấy báu vật bị mất mới tìm lại được và thở phào nhẹ nhõm.

Có điều, khi Hàn Mục Lẫm quay người rời đi, dải lụa tuột khỏi tay Thừa Hạc Văn một cách khó tin, không biết nó chui ra ngoài từ chỗ nào mà thoắt cái đã nằm gọn trên vai Hàn Mục Lẫm.

Thừa Hạc Văn lại trợn tròn mắt.
Trong tương lai, vị trí người thừa kế cũng sẽ thuộc về cô ta.

Các gia tộc lớn không kiêng kỵ việc người nắm quyền là phụ nữ, điều kiện tiên quyết là phải có cống hiến lớn lao cho gia tộc và có năng lực phi thường.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.