Những người này được nhà họ Tả thuê, bọn họ đều là tinh nhuệ có tiềm lực.
Người dẫn đầu dán mắt về phía trước mà vẫn kh2ông thấy ai. Người phía sau nói với giọng khinh thường: “Không hiểu bà Ngụy nghĩ gì mà lại phái đội tinh nhuệ như chúng ta ra ngoài chỉ để c7hặn đường một cô bé.” Hai phút sau, Tư Vũ ném những người này xuống cống nước hôi thối, tuy không chết nhưng cũng bị thương nặng, thậm chí còn bị xóa đi ký ức, cho dù thân thể hồi phục thì cũng chẳng bằng một người bình thường.
Nhà họ Ngụy.
Tả Văn đợi hai tiếng đồng hồ vẫn không có tin tức gì của đội tinh nhuệ, bèn gọi điện hỏi thăm tình hình. “Bắt lấy cô ta, đừng làm cô ta bị thương, phải đảm bảo còn sống sót.” Người dẫn đầu chỉ vào Tư Vũ, vội vàng ra lệnh.
Tuy nhiên, một vài người tiến lên còn chưa kịp ra tay đã bị đá văng ra xa, ngã xuống đất không dậy nổi.
Người đứng đầu vẫn đứng yên ở phía sau, trong lòng khẽ run lên khi nhận ra thiếu nữ trước mặt không phải là một cô gái mềm yếu. Tả Văn cực kỳ ghét thái độ của cô ta, nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng vì con gái mình.
Bà ta gượng cười, nói: “Tôi sẽ lập tức cử người đưa cô ta về đây, nhưng phải nhờ bác sĩ Đan giúp cho một việc.”
“Nếu muốn tôi giúp thì chi phí sẽ tăng gấp đôi.” Không đủ sức thì cứ nói sớm.
Cô ta chuẩn bị rời đi.
Tả Văn day hai đầu lông mày, vừa nhìn thấy Đan Thiên Diệu liền nở nụ cười nói: “Bác sĩ Đan chờ thêm một lúc nữa.” “Đợi thê0m một lúc nữa, có lẽ tối nay cô bé tan học muộn.”
“Đúng là phiền phức, cứ đi thẳng đến cổng trường lôi cô ta đi có phải là tốt hơn không?”
Dù sao với địa vị của nhà họ Tả, dẫn người đi cũng không phải vấn đề to tát, nếu nhà trường có hỏi thì cũng sẽ có lý do để lấp liếm. Có khi còn là ma nữ ấy chứ.
“Không, chỉ đơn giản là thích hít thở không khí trong thôn thôi.”
“Ồ, vậy thì anh cứ vào thôn mà hít thoải mái.” Thật ra, Đan Thiên Diệu không phải bác sĩ mà là một phù thủy.
Tất nhiên, cô ta sẽ không tiến hành thay máu cho Ngụy Hân mà chỉ sử dụng bùa chú để hỗ trợ trong quá trình này, còn bác sĩ riêng của nhà họ Ngụy sẽ làm việc đó.
“Tôi đã đợi mấy ngày rồi, hôm nay bà lại bảo tôi đợi thêm mấy tiếng nữa. Vậy người đổi máu đâu? Cô ta đang ở đâu? Nếu trong vòng nửa tiếng nữa mà cô ta không xuất hiện thì tôi sẽ rời đi đấy. Tôi còn rất nhiều việc phải làm, không thể lãng phí thời gian ở chỗ bà được.” Đan Thiên Diệu cau mày, lấy điện thoại ra xem giờ, khó chịu ra mặt. Cô gái này vậy mà lại dùng lời nói của anh để chặn họng anh cơ đấy, đúng là có tiến bộ.
“Nhóc Tiểu Vũ có trở lại thôn Hà Đông không?”
“Có.” Tư Vũ không xen vào những chuyện này, kiếm tiền bằng cách khác còn thoải mái hơn quản lý một công ty.
Hơn nữa, cô khá thích trường học và cảm thấy mình tự do, dễ chịu hơn khi ở trong trường.
“Meo.” Sau khi Vân Diệu đá bay những người đó thì thanh lọc hoàn toàn từ trên xuống dưới.
La Úc Niên và Hồng Mộc Cẩm đã xử lý sạch sẽ những “vết đen” của công ty, cho dù sau này có người khui ra điều gì cũng sẽ không liên quan đến họ.
Ngoài ra, họ còn dự định đổi tên công ty. Con mèo cũng không biết nhiều về chuyện này, nó chỉ biết rằng người đàn ông tên Mallory đã bị bắt cóc.
Tư Vũ không lo lắng về sự sống chết hắn, chỉ hỏi: “Chắc sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu, cứ để hắn chịu khổ mấy ngày trước đã.”
“Meo.” Con mèo cũng đồng ý với điều này. “Cô chủ cần máu của cô gái này, vì thế chúng ta phải đảm bảo tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất.” Người đứng đ7ầu nhìn đồng hồ và nói tiếp: “Sắp đến giờ rồi, sao vẫn không thấy cô bé đó nhỉ?”
“Chẳng phải bình thường cô ta đều xuất hiện vào giờ2 này ư? Tại sao hôm nay đã quá nửa tiếng rồi mà vẫn không thấy đi qua?”
“Sếp ơi, có cần đi xem thử một chút không?” Người dẫn đầu nói: “Suy cho cùng chẳng phải chuyện hay ho gì, tốt nhất nên kín tiếng một chút.”
“Nghe đâu có một bà đồng nói là cô chủ nhà họ Ngụy cần phải thay máu. Sếp ơi, có phải vậy không? Sao chuyện của nhà họ Ngụy mà lại điều động người của nhà họ Tả?”
“Đừng nói nữa, hãy chú ý đoạn đường phía trước kia kìa. Không được để cô bé đó trốn thoát.” Đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới.
Tư Vũ cúi đầu nhìn lướt qua, lập tức nhận ra dãy số này.
Ánh mắt cô có phần nghiêm nghị, ngón tay chạm vào nút nhận cuộc gọi. Sắc mặt hắn tái mét: “Cô là…”
Cây kim bạc chui vào đầu hắn, một luồng năng lượng trong lòng bàn tay đưa cây kim vào cơ thể hắn và di chuyển theo mạch máu.
Người dẫn đầu cảm thấy đầu óc mình run rẩy, không thể cử động, không thể mở miệng nói. “Một cô bé thì có thể trốn đi đâu chứ?”
Bọn họ không hề biết rằng Tư Vũ đang đứng trên tầng ba, lặng lẽ nhìn xuống với vẻ mặt lạnh tanh. Nếu có ai bắt gặp cô lúc này sẽ không khỏi giật thót trong lòng.
Có lẽ do chờ đợi quá lâu mà nhóm người mai phục đã có phần nóng nảy. Con mèo đen ra đón cô bước vào nhà, khẽ kêu lên một tiếng.
“Gia tộc Rollin đã làm chuyện đó à?”
“Meo.” Đôi mắt phượng dài và hẹp nhuốm nét cười yêu nghiệt, thấy cô đứng yên ở đó, anh bèn giơ tay lên vẫy.
Tư Vũ đi tới phía trước anh, hỏi: “Chẳng phải anh đã rời khỏi huyện Tung Sơn rồi ư?”
“Không chào đón anh đây à? Anh nhớ nhóc nên mới đến thăm nhóc đấy.” Hàn Mục Lẫm lại nghẹn họng.
Tư Vũ phớt lờ anh chàng dở hơi này, đi vào biệt thự.
Con mèo đen ló ra nửa cái đầu sau cánh cửa đón cô. Tư Vũ nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu: “Anh rất có hứng thú với điện thờ thì phải?”
Hàn Mục Lẫm mỉm cười, anh không có hứng thú với điện thờ, nhưng phải tìm hiểu nguyên nhân một chút.
Dải lụa vẫn theo anh từ ngày đó đến tận bây giờ giống như âm hồn không tan, thậm chí anh còn nghi ngờ phải chăng yêu ma quỷ quái trong điện thờ đã trốn ra ngoài, đúng lúc thấy anh đẹp trai nên quyết tâm quấn lấy anh. Tả Văn hít sâu một hơi, cố nở nụ cười: “Được.”
***
Bên tai vang lên tiếng bật lửa, Tư Vũ dừng bước, nhìn người đàn ông đang đứng dựa vào tường bên ngoài biệt thự. Giọng nói của Tư Chính vang lên: “Tiểu Vũ, đã kết thúc giờ tự học chưa con?”
“Rồi ạ.”
“Nghe mẹ con nói là con muốn thi vào trường cấp ba ở thành phố Thân.” Phó Nguyên Ngọc vẫn chưa về, chắc hẳn bà đã đến công ty để học tập.
Bà đang nỗ lực học hỏi kiến thức để quản lý tốt một công ty, càng ngày càng về nhà muộn hơn.
Đôi khi bà còn muốn đi theo La Úc Niên và những người khác để học cách vận hành một số việc hoặc xã giao. Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt bà ta bỗng trở nên nặng nề.
Đan Thiên Diệu tạm thời sống ở nhà họ Ngụy. Ba tiếng trước, Tả Văn nói rằng sẽ nhanh chóng đưa người thay máu đến. Kết quả là sau khi bà ta nói chuyện điện thoại xong vẫn chẳng thấy người đâu.
Khả năng làm việc của nhà họ Ngụy thật sự khiến người ta bực mình. “Liệu có phải…”
Còn chưa nói xong thì một bóng người từ trên cao nhảy xuống, khiến bọn họ cảnh giác quay người lại, nhìn chằm chằm vào cô gái đột nhiên xuất hiện.
“Hóa ra là ở đây! Sếp ơi, vừa khéo, chúng ta đỡ phải chạy đi bắt người.” Rõ ràng là Tư Vũ không tin.
“Ăn cơm chiên không?”
“Nóng lắm, không ăn.” “Vâng.”
“Đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân. Nếu thi không đỗ, bố sẽ sắp xếp cho con một trường trung học tốt hơn ở đây.”
“Con sẽ thi đỗ.”
Tư Chính cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Vũ là giỏi nhất! Buổi tối tan học, con về nhà một mình à?”
“Vâng.”
“Tiểu Vũ càng ngày càng giỏi, bố rất tự hào về con.”