Tư Chính hơi sửng sốt, thật bất ngờ khi con gái ông hỏi ông câu này. Nghe vậy, Phó Nguyên Ngọc đứng lên được nửa chừng đột nhiên nhìn Tư Vũ, kinh ngạc hỏi: “Bố con đã gọi điện cho con à? Tiểu Vũ, con đã biết chuyện gì rồi phải không?”
“Bố con đã nói gì?” Sự ngưỡng mộ và cuộc sống tốt đẹp mà ông ta từng được hưởng thụ trước đây đều không còn liên quan đến ông ta nữa.
Giang Kính không bỏ cuộc, lại gửi một tin nhắn khác cho “Vùng tối dưới đèn”. “Dù bà lỡ lời hay là nghĩ sao nói vậy thì nếu bà không tìm được người thay máu, tôi cũng chẳng làm được gì với tình trạng của cô Ngụy đâu.”
Sắc mặt Tả Văn tối sầm lại. Ông có cảm giác dườnkg như cô đã biết điều gì đó.
Tư Chính nắm điện thoại di động, thở dài đáp: “Là ý của gia tộc.” Đan Thiên Diệu kiểm tra vết thương cho họ rồi lắc đầu: “Không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào. Có lẽ não bộ của họ đã bị kiểm soát thông qua y thuật. Về vấn đề y thuật thì phải tìm bác sĩ. Tôi đến đây chỉ để giúp nhà Ngụy phá giải lời nguyền mà thôi.”
Những điều này nằm ngoài tầm hiểu biết của cô ta. Đây đều là những vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ Tả, nếu gia tộc biết chuyện này, bà ta sẽ gặp rắc rối.
Bây giờ bà ta chỉ muốn khôi phục ký ức của họ, rồi tìm ra kẻ đứng đằng sau. Xinh đẹp thì có thể nhìn một chút cho bổ mắt.
Có điều, nếu nói đến “bổ mắt” thì chẳng phải Hàn Mục Lẫm còn đẹp hơn sao? Gần đây, Giang Kính đã tái phát nhiều lần.
Sau khi từ điện thờ ở huyện Tung Sơn trở về, đây là lần thứ tám chân khí của ông ta bị tắc. Xem ra, ông ta cần phải tìm hiểu thêm về tình hình ở huyện Tung Sơn.
“Chắc chắn là do pháp sư đó rồi, bà ta nói rằng Ngụy Hân bị trúng tà, mấy ngày nay cứ ở trong phòng trừ tà cho con bé.” Hàn Mục Lẫm nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, ngón tay hơi gập lại: “Cử người của chúng ta xuống biển.”
“Vâng, tôi sẽ lập tức bố trí thợ lặn tới đó.” Từ lúc ông nhận được cuộc gọi, Ngụy Hành đã biết cuộc gọi này hơi bất thường.
Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra với những cổ vật đó? Ông ta đăng nhập vào trang web WORLD, tìm bài đăng mà mình vô tình nhìn thấy lúc trước.
Giang Kính đăng nhập ẩn danh, trừ khi hacker cố tình thăm dò, nếu không sẽ không có ai biết người ngồi trước máy tính là ông ta. “Cả đội vệ sĩ đều bị đánh trọng thương và mất hết toàn bộ ký ức.”
Ngụy Hành càng chau mày hơn: “Mất hết ký ức?” Ba mươi triệu còn chẳng đủ để trả một nửa tiền dược liệu, cô không phải người làm từ thiện.
Lần này không nhận được câu trả lời, Giang Kính cau mày. Lúc này, Hàn Mục Lâm đang ngồi trong căn hộ đi thuê, sờ cái mũi hơi ngứa ngáy của mình và tự hỏi không biết ai đang thầm nghĩ đến mình thế nhỉ?
“Đội trưởng Hàn, người nằm vùng ở gia tộc Rollin đã trả lời. Toàn bộ số cổ vật ngày hôm ấy đã biến mất, có lẽ đã bị người nào đó phá hỏng. Linh lực được cất giữ trong chiếc bình cũng không còn.” ***
Hôm nay Phó Nguyên Ngọc nhận được điện thoại của Tư Chính khi ở công ty. Ngoài ra, dược sư số một cũng không có loại thuốc khôi phục được sức mạnh của cổ võ giả, nếu có thì đã công khai rao bán từ lâu rồi.
Ông ta đã nghiên cứu “Vùng tối dưới đèn”, có vẻ như người này có thể điều chế ra mọi loại thuốc. Nhà họ Ngụy ở thành phố Thân.
Ông cụ Ngụy đặt điện thoại đang kết nối xuống, lạnh lùng nhìn con trai Ngụy Hành của mình. Được lắm, bà ta lại dám trở mặt với cô ta.
Tả Văn chợt bừng tỉnh, nén giận xin lỗi: “Cô Đan bỏ quá cho, tôi nhanh mồm nhanh miệng nên lỡ lời…” “Nghe đâu đội quét dọn có năng lực đặc biệt, có thể xóa đi ký ức của một người chỉ trong nháy mắt. Bố đang lo người của nhà họ Tả đã gặp phải đội quét dọn.”
“Chẳng phải đội quét dọn đã rời khỏi huyện Tung Sơn rồi ư?” “Bề ngoài là rời đi, nhưng không có nghĩa là họ thật sự rút lui. Trước khi vợ anh phạm sai lầm lớn hơn thì hãy đi dẫn người về đi. Nói với Ngụy Nguyên một tiếng, bảo thằng bé hãy để mắt đến mẹ nó.”
Qua giọng điệu của ông cụ Ngụy, có thể thấy được rằng ông không ưa cô con dâu này cho lắm. Đội tinh nhuệ của nhà họ Tả chẳng qua là khai phá nâng cao tiềm lực, chứ không phải cổ võ giả thật sự.
Nhà Ngụy cũng bồi dưỡng một đội ngũ tinh nhuệ như vậy. Có tin đồn nhà trường sẽ cho đoàn làm phim thuê địa điểm để quay phim.
Không chỉ có tin đồn mà còn có rất nhiều phóng viên cắm chốt ở gần đó. Nhất là các loại thuốc chữa trị những căn bệnh đặc biệt, thậm chí có thể chữa khỏi bệnh ung thư, chưa biết chừng còn có thể chữa khỏi vết thương của ông ta.
Tư Vũ đăng nhập vào trang web và đọc được tin nhắn. Lần này, ông có một cảm giác kỳ lạ sau khi nói chuyện với con gái mình, nhưng lại không thể diễn tả được bằng lời.
*** Ngụy Hành gật đầu: “Con sẽ đích thân đi dẫn về. Ngặt nỗi, tình hình vùng biển biên giới hơi phức tạp, nếu chúng ta không ra mặt, liệu có được không?”
“Đã có các chuyên gia trong nước lo liệu, nhà họ Ngụy chúng ta không nên nhúng tay vào. Ba gia tộc lớn ở thành phố Thân chắc chắn đã nhìn chằm chằm vào số cổ vật ấy từ lâu, nhà họ Ngụy chúng ta có muốn cũng không được.” Lần này, anh đến huyện Tung Sơn là để tìm hiểu rõ sự thật về dải lụa rách này.
*** Anh không biết thứ đó được cất giữ trong chiếc bình như thế nào và ai đã làm việc ấy.
Hàn Mục Lẫm lấy dải lụa ra rồi tiện tay ném lên bàn. Sau đó, Ngụy Hành lại kể với cậu những việc Tả Văn đã làm ở huyện Tung Sơn.
Ngụy Nguyên thoáng sững sờ: “Bố ơi, gần đây mẹ con rất lo lắng cho Ngụy Hân, còn mời một pháp sư tới nhà. Liệu có phải pháp sư này đã giở trò gì sau lưng không?” “Chị ơi, Lôi Tân Khê thật sự đỉnh lắm, vừa xinh đẹp lại vừa tốt tính. Nghe nói cô ấy rất chiều các fan của mình còn thường xuyên mua đồ ăn thức uống cho fan.”
Tư Vũ không có hứng thú theo đuổi các ngôi sao thần tượng. Vẻ mặt của Giang Kính cứng đờ khi nhìn thấy câu trả lời.
Ngay cả hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan, chẳng lẽ sau này ông ta thật sự phải làm một người bình thường sao? Sau khi đọc những công dụng của thuốc mà “Vùng tối dưới đèn” đăng lại lần nữa, ông ta cắn răng gửi tin nhắn.
Ông ta cần thần dược khôi phục cổ võ, nhưng không dám mua thuốc từ bài đăng của dược thần “Bất lưu hành”. Những người tương tác với bài đăng đó, nếu không phải con em các gia tộc lớn thì cũng là gia tộc nhỏ, hoặc những người có tiền bạc và địa vị. Khoảnh khắc trở thành người bình thường, ông ta cảm thấy toàn thân chìm trong nỗi sợ hãi.
Đáng lẽ Giang Kính có cơ hội trở thành kẻ mạnh, nhưng chuyến đi đến huyện Tung Sơn đã khiến ông ta rơi từ trên cao xuống. “Vợ anh dẫn theo đội vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ Tả đến huyện Tung Sơn hành động và đã thất bại.”
Ngụy Hành cau mày: “Tả Văn đã làm gì ở huyện Tung Sơn?” Phó Nguyên Ngọc gượng cười nói: “Tiểu Vũ đã về rồi à, có đói không con? Để mẹ đi làm bữa khuya cho con nhé!”
“Mẹ đã nhận được cuộc gọi của bố con à?” Có điều, chi phí đào tạo quá đắt, bình thường một đội có hơn mười người như thế đã rất đáng gờm rồi.
Những người bị thương nặng được đưa về nhà họ Ngụy lúc nửa đêm. Nếu không tìm ra được dấu vết, điều đó chứng tỏ rằng đối phương đã dùng cách khác.
Tả Văn có phần nôn nóng: “Hai người mau nghĩ cách chữa trị đi chứ!” “Thật kỳ lạ, chẳng phải phim học đường nên quay ở trường cấp ba hoặc đại học ư? Sao lại chạy đến trường cấp hai?”
Có gì lạ đâu, hình như nữ chính trong phim là giáo viên dạy cấp hai, như thế chẳng phải sẽ quay ở trường cấp hai à?” Một khi có dấu vết hoạt động của ông ta trên đó, người khác có thể lần theo và tìm ra vị trí của ông ta, sau đó mọi người sẽ biết chuyện ông ta đi đường tắt để tìm kiếm thuốc.
Hơn nữa, ông ta không có chút tự tin nào, bây giờ chẳng qua là “có bệnh thì vái tứ phương” mà thôi. “Chẳng phải cô là pháp sư à? Sao lại bó tay? Cô không chữa được cho con gái tôi đã đành, bây giờ một chút chuyện nhỏ này mà cũng không xử lý được. Tôi thấy, cô chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to.”
Đan Thiên Diệu sầm mặt: “Bà Ngụy, tôi không phải người hầu của bà nhé.” Nghe xong, Tả Văn không hề thất vọng.
Chỉ cần chắc chắn rằng não bộ của họ không bị ảnh hưởng bởi những thứ kỳ quái thì có thể khôi phục trí nhớ của những người này. Những người khác thi nhau gật đầu.
Để không ảnh hưởng đến việc chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh trung học sắp tới, đoàn làm phim tránh các hoạt động trong tòa nhà giảng dạy của khối 9. Ngụy Hành bực bội nói: “Vớ vẩn, mẹ con nghĩ gì mà lại mời một người như thế đến nhà giả thần giả quỷ?”
“Con không vào phòng nên không rõ, nhưng nghe mẹ con nói thì Ngụy Hân gần như đã khỏi rồi.” “Mẫu thân con đã biết những gì?”
Tư Chính nhất thời cảm thấy lạ lẫm trước cách xưng hô của Tư Vũ, ông ôn tồn nói: “Bố sẽ nói rõ với mẹ con.”
Tư Vũ khẽ đáp “vâng”.
Sau khi cúp máy, Tư Chính đặt tay lên góc bàn, trầm tư nhìn màn đêm bên ngoài.
Tư Vũ gõ bốn từ “lực bất tòng tâm” rồi gửi đi, sau đó xóa tin nhắn. Đối phương trực tiếp đưa ra cái giá ba mươi triệu.
Cô lại xóa đi. Bác sĩ tư nhân cũng tới làm một số kiểm tra đơn giản đối với những người vẫn luôn bất tỉnh, nhưng không phát hiện ra dấu vết gì: “Không phải là xóa bỏ ký ức bằng can thiệp y học mà rất thể do ngoại lực gây ra.”
Đan Thiên Diệu nhíu mày: “Nếu là ngoại lực gây ra thì tôi đã phát hiện ra rồi.” Lôi Tân Khê chinh phục khán giả mọi lứa tuổi, không phân biệt giới tính với kỹ năng diễn xuất tốt và ngoại hình bắt mắt.
“Chúc mừng em.” “Chưa biết chừng đó là một pháp sư còn mạnh hơn cô đấy.”
“Không thể nào, ở một nơi nhỏ bằng cái mắt muỗi như huyện Tung Sơn này, làm sao có pháp sư mạnh hơn tôi được?” Đan Thiên Diệu luôn cho rằng cô ta mới là pháp sư mạnh nhất. Cách đây vài tháng, cô ta đã đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Phó Lâm Hãn đi theo Tư Vũ, phấn khích đến độ mặt đỏ bừng: “Chị ơi, chị biết không? Lớp em đã được chọn đấy. Em còn được tiếp xúc gần với ảnh hậu nữa cơ. Ôi chao, nghĩ đến thôi cũng thấy háo hức rồi.” Chuyện đã đến nước này, bà ta biết ăn nói thế nào với nhà họ Tả bây giờ?
Đan Thiên Diệu thờ ơ nói: “Tôi bó tay rồi.” Các khách sạn và các địa điểm ăn uống khác đều tất bật hẳn lên.
Toàn bộ đoàn làm phim đã đến huyện Tung Sơn để quay một phân cảnh hoài niệm. “Không phải chứ? Cậu nghe tin đồn này ở đâu vậy?”
“Bạn của chị gái tớ làm việc lặt vặt ở trường quay nên hóng hớt được tin này. Nhưng các cậu đừng nói cho ai biết nhé. Nếu bạn của chị tớ mà bị phát hiện thì sẽ kết cục sẽ tồi tệ lắm đấy.” Chiếc bình màu xanh đó quả thực chứa một loại sức mạnh, hay còn được các cổ võ giả gọi là linh lực.
Hiện giờ nhà họ Ngụy không có cổ võ giả nào, nhưng nhà họ Tả thì lại có một, hai người. “Sáng mai bố sẽ đến huyện Tùng Sơn.”
*** Anh tắt video trò chuyện, lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng, theo bản năng đánh bật lửa vài cái, nhưng không châm lửa.
Nếu nó đã thật sự bị mất thì nó sẽ đi đâu nhỉ? “Đến lúc đó, em sẽ xin chữ ký cho chị.” Phó Lâm Hãn cười không ngậm được miệng.
“Không cần.” “Pháp sư à?”
Ngụy Hành chau mày, vậy mà vợ ông ta lại không nói cho ông ta biết chuyện này. Ông cụ Ngụy luôn tự biết lượng sức mình.
Bởi vì nhà họ Ngụy hoàn toàn không thể chống lại ba gia tộc lớn. Trực giác mách bảo ông ta rằng người này có thể làm được, chỉ cần ông ta sẵn sàng trả giá cao thì “Vùng tối dưới đèn” nhất định sẽ tìm ra cách giúp ông ta.
Tư Vũ lại mở tin nhắn ra đọc. ***
Ngụy Nguyên nói chuyện điện thoại với bố mình, được biết những con em chi thứ nhà họ Hàn đã trở về thủ đô an toàn, lúc bấy giờ mới cảm thấy gia đình mình đã hoàn toàn thoát khỏi chuyện này. Buổi tối về nhà, nét mặt bà hơi ủ rũ.
Tư Vũ bước vào nhà, ngồi đối diện với mẹ mình.