Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 98: Tôi tìm ông để nghiên cứu



Lại một tiếng “ầm” vang lên.

Chiếc xe bị biến dạng thành hình thù kỳ dị. Lư Bách Phương cầm một tập tài liệu đi vào. Thấy chồng mình nhíu mày, bà ta liền bước tới xoa ấn đường cho ông ta: “Có chuyện gì khiến anh phiền lòng à?”

“Còn ai ngoài Tả Văn nữa.”
Cao Mai được đẩy ra ngoài, lại chửi ầm lên, hàng xóm xung quanh đều hóng chuyện từ xa.

Ngày nào cũng nghe thấy bà ta chửi rủa rất chướng tai, hàng xóm cũng muốn chạy đến giáng cho mấy cái bạt tai.
Ông ta thật sự không muốn thừa nhận Tả Văn là em gái của mình.

Nghe xong, Lư Bách Phương lại càng chán ghét Tả Văn hơn.
Chó con màu xám ngửi thấy mùi người lạ liền nhảy ra khỏi ngưỡng cửa và bắt đầu sủa.

Tiếng sủa không lớn nhưng rất rõ ràng.
Bà ta cười khổ: “Xem ra số em xung khắc với huyện Tung Sơn.”

Trong một tháng ngắn ngủi mà bà ta đã phải chạy đến đó mấy lần, hơn nữa còn chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cho cam.
Ngụy Hành cau mày.

Cuối cùng ông ta vẫn đến muộn một bước.
“Cậu ấy là bạn của con, nhưng… Cậu ấy nói rằng mẹ con muốn lấy máu của cậu ấy, có lẽ chuyện này liên quan đến Ngụy Hân. Bố, chắc chắn là mẹ lại làm điều gì đó.”

Tư Vũ rời đi theo hướng khác.
Mãi cho đến tận hôm nay, từ sau khi dọn ra ngoài sống, mặc dù sắc mặt Phó Lăng Trí và Tôn Ưu không được tốt cho lắm nhưng tinh thần lại khá thoải mái.

Hiện giờ trong tay có một khoản tiền nên họ vẫn có thể duy trì cuộc sống.
Nếu người chết rồi thì sẽ không thể lập hồ sơ vụ án.

“Chú cảnh sát, trong xe là người nhà của cháu, các chú có nhầm lẫn không vậy?” Mặc dù Ngụy Nguyên không thích hành vi của Tả Văn nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ cậu.
“Nguyên Ngọc, cô cho mẹ mình sống ở một nơi như này à? Các người nghĩ gì vậy hả, nếu có kẻ trộm thì chẳng phải sẽ bị mất sạch ư?” Tôn Ưu đến khu chung cư, đi vào lầu một, không khỏi phàn nàn khi nhìn thấy điều kiện sống ở đây.

Phó Nguyên Ngọc đáp: “Lầu một thuận tiện đi lại, khu chung cư này chưa bao giờ xảy ra trộm cắp. Chị dâu không cần lo lắng, mẹ sống ở đây một mình, không có đồ đạc gì quý giá đâu.”
Thôn Hà Đông.

Lôi Bảo Tuệ xuất hiện ở cổng thôn, sau đó né tránh dân làng, đi đến nhà cũ của nhà họ Phó.
Lần này ngay cả con trai cũng bị ăn chửi.

“Mẹ ơi, lần này anh cả đến đón mẹ đến nhà anh ấy.”
“Ngụy Hành gọi điện thoại cho anh nhờ em đến huyện Tung Sơn phẫu thuật cho nó.”

Lư Bách Phương không muốn đi nhưng Tả Văn là em gái ruột của chồng mình, nhà họ Ngụy cũng đã mở lời nên bà ta đành phải đi một chuyến.
“Nghe nói là đột ngột xảy ra tai nạn sau vụ bắt cóc, đúng là khiến nhà họ Tả mất hết mặt mũi.”

Sắc mặt Tả Việt rất khó coi.
Ngay sau đó, đồng nghiệp của anh ta chỉ về phía trước: “Chính là chiếc xe đó.”

“Ơ! Quả báo đến nhanh thật đấy, mau cứu người trong xe ra đi.”
Đúng vậy, chẳng có thứ gì đáng tiền cả.

Tôn Ưu nghẹn họng nhìn chồng mình.
Ông ta đã hiểu ra điều gì đó qua lời của Tư Vũ và viên cảnh sát trước mặt.

Tả Văn lại gây thêm rắc rối cho nhà họ Ngụy.
“Anh đi cùng với em.”

***
“Cô ấy làm sao?”

“Đưa người của nhà họ Tả đến huyện Tung Sơn gây chuyện, kết quả bọn họ chẳng những bị thương nặng, còn bị xóa trí nhớ. Bây giờ lại dẫn pháp sư đi bắt cóc người nào đó, định làm phép đổi máu cho Ngụy Hân. Loại phép thuật xấu xa bị cấm mà nó vẫn dám động vào, đúng là chán sống đây mà.”
Ngụy Nguyên hơi sửng sốt khi nhìn thấy cô: “Tư Vũ?”

Cô liếc nhìn cậu rồi chỉ vào trong xe: “Mẹ anh muốn lấy máu của tôi.”
“Mẹ ơi!”

Ngụy Nguyên xuống xe, chạy về phía đó, vừa đaến gần liền nghe thấy tiếng động từ bên kia. Cô gái đứng sau chiếc xe chậm rãi bước ra với vẻ mặt vô cảm.
Phó Lăng Trí bước vào với vẻ mặt lạnh lùng, Phó Bạc Thao đi theo sau.

Cao Mai vừa mắng chửi điều dưỡng thì nhìn thấy con cái mình xuất hiện, miệng lại ngứa ngáy: “Chúng mày là đồ bất hiếu, có ai đối xử với mẹ mình như chúng mày không? Chúng mày không sợ ông trời bắt đi hả, một lũ vô ơn, đúng là uổng công tao sinh ra, uổng công tao nuôi dạy chúng mày.”
“Bố ơi, hình như mẹ con bị thương rất nặng.”

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Hôm nay là ngày đến lượt vợ chồng Phó Lăng Trí chăm sóc Cao Mai.

Các con của bà ta sẽ thay phiên nhau chăm sóc bà ta một tuần.
Sau khi bình tĩnh lại, Ngụy Nguyên lập tức chạy đến bên cạnh chiếc xe xem xét tình hình, những người bên trong đều đã bị thương nặng.

Nếu không được cấp cứu kịp thời thì có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
***

Nhà họ Tả nhận được tin tức khi Tả Văn được đưa vào bệnh viện.
Vì thế, lúc này dù bà ta có làm ầm ĩ thế nào cũng không nhận được sự đồng cảm từ họ.

Có những bà già rất ghê gớm, nằm trên giường không cử động được mà vẫn chửi rủa người khác.
Đúng lúc đó, Ngụy Nguyên và Ngụy Hành chạy ktới và chứng kiến cảnh tượng bi thảm.

Vì tránh dòng xe cộ nên Tả Văn dặn dò tài xế đi đường tắt ít người đi qua, bởi lẽ đó,c khi xe họ xảy ra tai nạn, trong chốc lát không ai phát hiện.
Tả Việt cau mày nói: “Tả Văn đã xảy ra tai nạn cách đây một tiếng đồng hồ.”

Lư Bách Phương hơi ngạc nhiên.
Phó Trác vẫn dành phần lớn thời gian để canh giữ điện thờ như trước.

Vì sợ ông cô đơn nên Phó Nguyên Ngọc đã đi chợ chọn mua một con chó con để bầu bạn với ông.
Ngụy Nguyên gật đầu.

Ngụy Hành nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt và hỏi Ngụy nguyên: “Con quen cô bé này à?”
Ngụy Hành hơi ngạc nhiên, nghĩ bụng bọn họ đến nhanh thật, không ngờ tốc độ của cảnh sát huyện Tung Sơn còn nhanh hơn cả thành phố Thân.

Cảnh sát đi đến trước mặt Ngụy Hành, giơ thẻ ngành lên rồi nghiêm giọng nói: “Chúng tôi nhận được cuộc gọi báo tin có một chiếc xe phiên bản dài bắt cóc học sinh của trường Tung Sơn.”
Lư Bách Phương không thích cô em chồng này, nếu không phải vì chồng mình thì bà ta cũng không thèm quan tâm đến Tả Văn.

Vừa nãy anh nói là bị xóa trí nhớ, chuyện này là thật sao? Liệu có giống em lần trước không? Có lẽ cô ấy đã động vào người của đội quét dọn. Việt à, tốt nhất anh nên gọi người của mình về đi, nếu động vào đội quét dọn thì nhà họ Tả chúng ta cũng sẽ gặp rắc rối đấy.”
Bị liệt là đáng đời!

***
“Tao không đi, chúng mày đưa tao về nhà ngay, không, tao phải ở biệt thự.” Cao Mai nhìn Phó Nguyên Ngọc: “Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đẩy tao ra ngoài, tao sinh mày ra, mày phải phụng dưỡng tao…”

Phó Nguyên Ngọc ngó lơ bà ta, quay sang nói với Phó Lăng Trí: “Việc chăm sóc mẹ, giao cho anh đấy.”
Tuần trước Phó Bạc Thao đến căn nhà thuê Phó Nguyên Ngọc đã thuê cho Cao Mai ở. Vợ chồng họ thường xuyên đến thăm nhưng bà ta cứ mắng chửi suốt, Hà Yến San bực mình nên đã trả một nửa số tiền, thuê luôn điều dưỡng mà Phó Nguyên Ngọc đã thuê để thay họ chăm sóc Cao Mai.

Phó Nguyên Ngọc cũng cảm thấy người khó chiều như Cao Mai cần phải tránh xa con cháu, nên rất ăn ý với Phó Bạc Thao, không đến đó thăm bà ta nữa.
Mặt Ngụy Nguyên chợt biến sắc, nghĩ thầm chuyện này vậy mà lại thật sự liên quan đến Tư Vũ.

“Tiểu Nguyên, bố đã gọi cho cảnh sát, họ sẽ đến điều tra rõ ràng, con đừng động vào chiếc xe.” Ngụy Hành đi tới nhắc nhở con trai mình.
Lôi Bảo Tuệ cau mày, không thích con chó sủa mình.

Phó Trác đi tới gần, hơi sững sờ khi nhìn thấy người phụ nữ đứng trước cửa: “Bác sĩ Lôi.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.