Tổng Giám Đốc Truy Thê Vô Độ

Chương 22: Xem Mắt



“Phó thiếu, tôi thật sự không cố ý, tôi có thể xin lỗi, nhưng anh cũng không thể như vậy mắng tôi, tôi là khách của Phó lão gia tử.”

Cô muốn mượn Phó lão gia tử để Phó Dịch Xuyên nể mặt một chút.

Trong vườn hoa, mỹ nhân gương mặt quật cường lại ủy khuất, nếu bình thường đàn ông nhìn đến đều lòng đầy thương hoa tiếc ngọc.

Đáng tiếc, người trước mặt Lý Nhã Tình lại là thái tử gia Phó gia, một kẻ không có lòng thương hoa tiếc ngọc.

Cũng có thể là có, nhưng mà đúng đối tượng, nếu như là Cố Yến Tang, hắn mới để tâm.

“Cô đừng quá tự đánh giá cao bản thân, cho dù là nâng lên ông nội tôi thì cũng không có gì khác biệt. Lời xin lỗi nếu như hữu dụng thì còn cần cảnh sát làm gì. Tôi không muốn nghe cô nói nhảm, tôi cảnh cáo cô, mặc kệ bất cứ ai mời cô tới, mời cô quản tốt cái chân của mình, nơi không nên tới thì đừng có chạy loạn, nếu không, đừng có trách tôi không khách khí.”

Phó Dịch Xuyên cảnh cáo xong, không muốn mất thêm thời gian với cô ta, nhấc chân rời đi.

Lý Nhã Tình chưa từng bị đối xử như vậy, mặt lúc trắng lúc đỏ, thẹn quá hóa giận gọi lại: “Phó thiếu, anh không cảm thấy anh đối xử với một cô gái như vậy rất là không có lịch sự, chỉ một việc nhỏ như vậy mà tính toán chi li.”

Phó Dịch Xuyên nhếch môi cười: “Tôi là người như vậy, chịu không được thì hiện tại có thể đi về.”

Dứt lời, hai tay Phó Dịch Xuyên đút túi, quay đầu đem người ném ở sau lưng.

Lý Nhã Tình há miệng muốn nói lại nhưng lại sợ anh ta còn nói ra thêm lời nào khiến người khác khó chịu.

Đối với người đối với mình như thế, hẳn là nên chán ghét, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Phó Dịch Xuyên từng chút từng chút tan vào trong trời chiều, kim quang vây quanh anh tuấn mỹ đẹp mắt đến mức không rời mắt được, Lý Nhã Tình cảm thấy người kia cũng không đáng ghét lắm, giống như một người như thế dù có làm cái gì cũng xứng đáng được tha thứ.

Cô gặp nhiều những người đàn ông tao nhã, tính tình tốt, nhưng hôm nay gặp được Phó Dịch Xuyên, lại cảm thấy những người kia quá phổ thông, không bằng người đàn ông có sức mê hoặc trí mạng này.

Nếu như cô được người này thích, nhất định sẽ rất hạnh phúc, anh ta chỉ là một dây đu lại giữ gìn như vậy, huống hồ là người anh để trong lòng. (1

Phó Dịch Xuyên không biết ngay lúc anh đi, tâm lý của cô gái sau lưng lại chuyển biến dữ dội như vậy.

Anh vừa đi vào trong nhà, Phó lão gia tử liền đứng trước mặt anh, nhìn về phía sau thăm dò: “Sao chỉ có mình con, Lý tiểu thư đâu?”

Rõ ràng mọi người đều thấy Lý Nhã Tình đi theo Phó Dịch Xuyên hướng về vườn cây.

Phó Dịch Xuyên biết ý định của ông nội gọi về ăn cơm là gì, liền lười biếng nói: “Không biết, có lẽ rơi xuống hồ.”

Ba mẹ Lý Nhã Tình vừa định tới chào hỏi vị thái tử Phó gia này, nghe xong lời này liền biến sắc.

Phó lão gia tử họ nhẹ một cái: “Tiểu tử này con nói đùa cái gì. Lão Lưu, mời Lý tiên sinh và phu nhân vào trong sảnh ngồi một chút, lão Vương, cậu ra vườn hoa xem Lý tiểu thư có phải lạc đường không?”

Hai vợ chồng Lý gia rời đi, Phó lão gia tử đập mạnh gậy xuống đất: “Cái thằn nhóc bất hiếu này, nói hươu nói vượn cái gì, có thể đứng đắn không.c

Phó Dịch Xuyên cởi hai nút áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh, xoa xoa lông mày: “Nếu không nội không mang mấy người lộn xộn kia về nhà, con nhất định ngồi đàng hoàng ăn cơm với ông nội.

Phó lão gia tử lén lút bày ra buổi xem mắt này, bị cháu trai nhìn thấu liền chột dạ, chép miệng: “Được rồi, dù thế nào thì một lát nhớ biểu hiện cho tốt một chút, còn dám nói lung tung, cẩn thận ông đây đánh con răng rơi xuống đất.”

Nói xong, Phó lão gia tử xoay người đi vào tiếp khách.

Phó Dịch Xuyên nhìn theo Phó lão gia tử, sờ sờ khóe miệng, hừ một tiếng.

Vương thúc rất nhanh đưa Lý Nhã Tình quay về, chính Lý Nhã Tình nói là vườn cây quá đẹp mê người cho nên tự mình đi lạc.

Phó lão gia tử thấy cô gái này tính tình không tệ, bề ngoài cũng tốt, hiền lành cười với cô, còn nói nếu như thích, về sau có thể thường xuyên đến Phó trạch dạo chơi. (7)

Lý Nhã Tình nghe xong, thẹn thùng liếc nhìn Phó Dịch Xuyên.



Phó Dịch Xuyên rất là không thích ông nội nhận người lung tung, hắn trừng mắt liếc qua một cái, cô gái kia vậy mà dùng ánh mắt ẩn ý đưa tình với anh, cảm thấy toàn thân một trận ác hàn, sắc mặt đen đi.

Phó lão gia tử làm sao không nhìn ra cháu trai mình bài xích, nhanh chóng mời mọi người vào ăn cơm.

Trên bàn cơm, Phó lão gia tử hỏi nhiều về Lý Nhã Tình, biết Lý Nhã Tình biết nấu ăn, Phó lão gia tử rất hài lòng, ông không quan tâm gia thế, trình độ, miễn là có thể chăm sóc cháu trai của mình, ông liền không có gì bắt bẻ.

Mà Lý gia lại cảm thấy Phó Dịch Xuyên tuy tính tình không tốt nhưng cử chỉ ưu nhã, lại còn là người thừa kế duy nhất của Phó gia, về mặt này liền ghiền ép tất cả hào môn ở Chu thành, càng nhìn con rể này, lại càng hài lòng.

Phó Dịch Xuyên nghe một màn này, cảm giác sự kiên nhẫn đều cạn kiệt.

Anh nhàn nhạt mở miệng: “Lý tiểu thư nói biết làm cơm, vậy món Súp Vi Cá Tứ Bửu, Phật Thủ Hải Sâm, Tôm Rang Mãn Phúc Lầu có biết làm không?”

Lý Nhã Tình vẫn len lén nhìn Phó Dịch Xuyên, thấy anh chủ động nói chuyện, vội vàng để đũa xuống, đoan trang hiền thục nhìn anh, nhưng nghe xong sắc mặt lại biến hóa: “Những món này, tôi không biết”

Phó Dịch Xuyên nghe vậy thở dài một hơi: “Tôi còn tưởng Lý tiểu thư món gì cũng biết, là tôi đường đột.”

Phó lão gia tử tức đến đau răng, những món kia đều là ngự yến, người bình thường ai mà làm.

Lý Nhã Tình vội trả lời: “Không sao, nếu anh thích, tôi có thể học.”

Phó Dịch Xuyên nhíu mày: “Những món đó tôi không thích, chỉ hỏi bừa thôi.”

Lý Nhã Tình: “

Phó lão gia tử biết Phó Dịch Xuyên cố ý, răng càng đau.

Phó Dịch Xuyên phớt lờ ánh mắt của ông nội Phó, tiếp tục hỏi: “Lý tiểu thư học tài chính?”

Lý Nhã Tình gật đầu, cô ta học tài chính, hẳn sẽ có tiếng nói chung với Phó Dịch Xuyên: “Tôi muốn trở thành một người phụ nữ độc lập, cho nên sau khi tốt nghiệp, tôi ở công ty của ba hỗ trợ”

Lý phu nhân phụ họa: “Đúng vậy, Nhã Tình rất có thiên phú, bây giờ ở công ty có rất nhiều dự án đều là con bé đảm nhiệm, chúng tôi luôn cảm thấy, ai cưới được con bé chính là có phúc.

Phó lão gia tử gật đầu tán dương: “Còn trẻ như vậy mà đã có thành tựu, rất lợi hại.”

Lý Nhã Tình bị thổi phồng đến mức ngượng ngùng nhìn Phó Dịch Xuyên, thầm nghĩ anh ta cũng cảm thấy cô tốt hơn nhiều so với những cô gái bình hoa di động.

Phó Dịch Xuyên giật giật khóe môi, chậm rãi mở miệng: “Lý tiểu thư năng lực thật xuất sắc, chỉ là tôi cho rằng, nữ nhân quá hiếu thắng không tốt, nếu tôi lấy vợ, tôi hy vọng cô ấy sẽ có thể làm những gì cô ấy thích, không có gì làm thì ở trong nhà vẽ tranh, cắm hoa, nuôi chó nuôi mèo đều được, chém giết ở thương trường, vẫn giao cho đàn ông là được.”

Lời lẽ rõ ràng, chính là anh không có nguyện ý kết thân mối này.

Lý Nhã Tình bị từ chối như vậy, cứng ngắt nói: “Phó thiếu nói như vậy, để người khác không khỏi ao ước tương lai có thể trở thành vợ của anh”

Phó Dịch Xuyên cười như không cười.

Bỗng nhiên nhớ tới Cố Yến Tang, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nha đầu đáng chết kia không có nghĩ như vậy.

Bầu không khí ngưng trọng, sắc mặt Lý gia khó coi, nhưng không dám khiêu khích Phó gia.

Phó lão gia tử sắc mặt nghiêm nghị, trách cứ: “Thằng nhóc này, nói cái gì đó, còn không nhanh xin lỗi Lý tiểu thư

Phó Dịch Xuyên nhún vai, cà lơ phất phơ nhìn Lý Nhã Tình nói: “Xin lỗi, tôi chính là người như vậy, miệng không che đậy, Lý tiểu thư đừng trách”

Lý Nhã Tình cười miễn cưỡng: “Không sao”

Phó lão gia tử muốn giáo huấn lại bị Phó Dịch Xuyên nói trước: “Ông nội, ông quên giáo huấn Phó gia sao, ăn không nói, ngủ không nói.”

Phó lão gia tử bị nghẹn, chỉ có thể mời khách: “Chúng ta cũng đừng chỉ có nói chuyện, đồ ăn muốn nguội, mọi người ăn nhân lúc còn nóng.



Bữa cơm như vậy trôi qua, chỉ sợ ngoài Phó Dịch Xuyên, không có ai muốn ăn.

Đợi Lý gia rời đi, Phó lão gia tử tức giận đùng đùng, nhìn Phó Dịch Xuyên chuẩn bị lên lầu gào lên: “Thằng nhóc khốn nạn, đứng lại cho ta.

Quản gia Lưu vội khuyên: “Lão gia tử đừng tức giận, tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, ngài bĩnh tĩnh nói chuyện cùng thiếu anh, thiếu gia sẽ nghe.”

“Nếu nó biết nghe sẽ không làm ta khó xử ở bàn cơm.” - Phó lão gia tử hừ lạnh: “Thằng nhóc này, có phải một ngày không đánh liền không biết nghe lời.

Phó Dịch Xuyên dựa vào ghế, không mặn không nhạt đáp: “Ông nội, con không còn là đứa trẻ, ông không nên hở một tí là đánh con, lại nói, con không có ý định xem mắt, ông cũng đừng tự ý sắp xếp nữa”

“Dịch Xuyên, không phải ông nội nhiều chuyện, con đã lớn rồi, cũng phải có một người chăm sóc con, ông nội còn không phải vì con mà nghĩ.

Phó Dịch Xuyên có chút đau đầu: “Ông nội, mấy năm nay con ở một mình

cũng rất tốt, ông không cần nhọc lòng.”

Phó lão gia tử không từ bỏ ý định: “Một mình tốt, thế nhưng nhiều người nhà sẽ náo nhiệt, con không cảm thấy Lý tiểu thư tính tình rất tốt, con gặp con bé nhiều một chút, có lẽ liền thích”

Phó Dịch Xuyên bình thản: “Con không thích.”

Phó lão gia tử nhíu mày: “Sao con lại có địch ý với Lý tiểu thư như vậy?”

Đây là lần đầu tiên gặp mặt.

Bị hỏi phiền, Phó Dịch Xuyên dùng đầu lưỡi đè chút quai hàm: “Cô ta đụng vào khung dây đu.”

Phó lão gia tử cổ quái nhìn anh: “Dịch Xuyên, con có phải là còn muốn Tang Tang."

Phó Dịch Xuyên mím môi, không đáp.

Không cần đáp, nhìn bộ dạng này Phó lão gia tử cái gì không rõ.

Trong bốn năm, ông không nghe cháu trai nhắc đến Tang Tang, ông cho rằng chuyện này đã xong. Lúc đầu ông còn muốn Phó Dịch Xuyên đem Tang Tang quay về, về sau ông cũng từ bỏ ý nghĩ đó trong lòng đầy oán trách. Bây giờ xem ra, là ông còn chưa đủ hiểu cháu trai mình.

“Năm đó ta cực lực tác hợp các ngươi, con không lĩnh tình, còn khiến Tang Tang tổn thương đến mức phải bỏ chạy, đoạn duyên phận này là bị chính con đánh mất. Con trước kia có mà không trân quý, bây giờ muốn nhặt lại, không cảm thấy quá muộn sao?”

“Dịch Xuyên, không phải ông nội đả kích con, nếu Tang Tang còn chút tình cảm nào với con thì đã không im lặng biến mất nhiều năm như vậy. Con hãy nhìn về phía trước, đừng nên u mê quá khứ, nói không chừng sẽ gặp được người thích hợp.

Phó Dịch Xuyên như bị nói trúng trọng tâm, trầm tĩnh nói: “Ông nội, con không nhìn về phía trước được, có lẽ người thích hợp rất nhiều, nhưng con chỉ cần Tang Tang."

Phó lão gia tử nhìn cháu trai, Phó Dịch Xuyên không để mắt Lý Nhã Tình cũng đúng, so với Tang Tang còn kém quá xa.

Tang Tang nấu ăn ngon, vẽ tranh đẹp, thích cắm hoa, có lòng nhân hậu, trọng yếu là con bé rất được lòng tất cả người ở Phó gia, là cháu dâu Phó gia hài lòng nhất.

Phó lão gia tử thở dài một hơi: “Thôi, ông nội không xen vào hôn sự của con, nếu như trước khi ta xuống mồ, con đem Tang Tang quay về là tốt nhất”

Phó Dịch Xuyên trầm thấp lên tiếng: “Vâng”

Phó Dịch Xuyên muốn nói Cố Yến Tang đã trở về, nhưng nghĩ tới trạng thái hiện tại của hai người, vẫn nên tạm thời giấu giếm.

Chờ anh đem cô quay về bên cạnh, lại cho ông nội một kinh hỉ.

Anh nghĩ như vậy.

Nhưng mà vạn lần không nghĩ tới, hiện thực phũ phàng, hắn còn thất bại dài dài.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.