Trong suốt hơn 1 năm vô số binh lính cùng khí tài vật tư lũ lượt tử bốn phương tám hướng tiến về Vijaya,người Chiêm đã tập hợp được một đội quân vô cùng mạnh mẽ.Đứng trên đài cao,sau khi tiếp nhận nghi thức chúc phúc của các Bà La Môn,Chế Bồng Nga chính thức hạ lệnh toàn quân xuất chinh. Hắn leo lên bành voi đích thân dẫn dắt đoàn quân Chiêm khổng lồ gồm ba vạn chiến binh cùng vô số thanh tráng dân phu xếp thành hàng dài rời khỏi thành Vijaya.Cùng lúc đó từ trong bến cảng Vijaya trên hàng trăm chiến thuyền người Chiêm các tay chèo ra sức vận động,buồm căng lên hết cỡ cung cấp động lực cho thuyền nhanh chóng lướt đi Quân Chiêm thủy bộ đồng tiến,trên lục địa đầu người đông nghẹt,dưới mặt sông thuyền xếp chật kín,2 đười đều tiến về phương Bắc,hiển nhiên lần này là nước Chiêm đã dốc toàn bộ chủ lực,quyết tâm hoàn toàn triệt để tiêu diệt tân quân Thanh Hoa.Sau một năm ngưng chiến hòa hoãn, c·hiến t·ranh lại lần nữa bùng nổ
Một buổi sáng tháng 8,Dương Trạch dẫn 5 người trong đội thám mã của hắn giục ngựa dọc theo bờ sông tuần tra,mọi người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên,thần sắc trên mặt hắn trở nên nghiêm nghị, nheo lại mắt hướng bờ bên kia sông nhìn lại,các thủ hạ kỳ quái, cũng đi theo hắn hướng bờ bên kia ngóng nhìn, thì thấy ước hai dặm ngoại là một mảnh rừng rậm, trong rừng đàn chim bị chấn kinh bay lên,thú rừng tứ tán bôn đào.Ngay sau đó, bọn họ thấy được từ bên trong rừng một đám người đóng khố làn da ngăm đen,tay cầm giáo ngắn nhanh chóng lao ra ngoài,hơn nữa số lượng càng lúc càng nhiều.
-Là bọn giặc Chiêm,chúng ta đi phong hỏa đài,phải mau chóng báo động
Chỉ chạy ra bảy tám dặm, một tòa gò đất xuất hiện trước mắt, trên đỉnh kiến tạo một tòa phong hỏa đài, đây là tòa phong hỏa đài cách Indrapura xa nhất về mặt nam trú binh vô cùng ít ỏi chỉ có Dương Trạch chỉ huy 10 người đóng quân.Hắn lao lên phong hỏa đài,hạ lệnh cho binh sĩ lưu thủ
-Mau đốt khói lửa báo động,đốt 3 cột khói lửa
Binh sĩ lưu thủ rõ ràng 3 cột khói lửa đại biểu đại lượng quân địch đột kích,tình thế nguy cấp,nhanh chóng đốt lên khói lửa.Thấy khói lửa đã đốt lên,phía xa xa phong hỏa đài tiếp theo nhận được báo động cũng hương ứng bốc lên khói lửa,Dương Trạch lập tức ra lệnh:
-Các anh em chúng ta mau chóng rút lui
Các thám mã nhận được mệnh lệnh lập tức lên ngựa đi theo Dương Trạch bỏ chạy về phía Bắc.Tin tức quân Chiêm đột kích cũng theo khói lửa truyền về Indrapura.Thành trì nhận được tin tức lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu,trong thành tráng đinh qua lại như nước chảy,vật tư quân sự được khuôn vác lên tường thành.
Ngô Xuyên cùng Phan Chấn dân phu vận chuyển một mấy xe đạn pháo tiền lên. Hai người bọn họ là thanh niên Hóa Châu bị người Chiêm bắt làm nô lệ đầu năm ngoái,cứ ngỡ đời này không còn cơ hội trở về cố quốc,không ngờ quân Thanh Hoa đánh thắng người Chiêm bọn họ mới được theo điều kiện đàm phán thả về.Được q·uân đ·ội bổn quốc giải cứu bọn họ với quân Thanh Hoa cùng Trần Nhật Thanh tướng quân của cái đội quân này là mang ơn đội nghĩa,nên khi quân Thanh Hoa tuyển mộ thanh tráng phục vụ q·uân đ·ội họ tự nguyện ở lại Indrapura ứng danh không trở về Hóa Châu,đồng thời còn đứng ra thuyết phục rất nhiều đồng hương lưu lại.Nhờ vào cống hiến,họ được Trần Nhật Thanh nhâm mệnh làm quản lý toàn bộ thanh tráng trong thành.
Hai người nhìn thấy các binh sĩ tân quân Thanh Hoa kiểm tra bảo dưỡng súng ống,trên người ăn mặc áo đỏ cùng quần dài trắng tinh trông vô cùng hùng dũng khí phách trong lòng không khỏi sinh lòng hướng tới.Ngô Xuyên không nhịn được thốt lên:
-Nam nhi nên như thế,thật hâm mộ bọn họ,thật hi vọng chúng ta có thể có một ngày được như vậy
Phan Chấn nghe bạn chí cốt cảm thán thì lắc đầu nói:
-Ngươi nghĩ quá dễ dàng,ta nghe nói bọn họ đều là mỗi người đều là ngàn chọn vạn tuyển,lại là đồng hương phủ Thanh Hoa của tướng quân,thân cận căn bản không phải chúng ta người ngoài này có thể chen chân,ngươi vẫn là hết hi vọng đi
Ngô Xuyên nghe vậy mặt mũi tiu nghỉu,hiện ra không cam lòng .Phán Chấn thấy bạn mình thất vọng liền cười:
-Ngươi không cần như thế,trở thành như bọn họ hiện tại tạm thời là không có khả năng cơ mà chưa chắc sau này không thể.Ta ngẫu nhiên có quen biết kết bạn được với một lính Thanh hoa nghe bảo tướng quân đã có kế hoạch mở rộng binh mã,chiến dịch này qua đi sẽ thiết lập phòng giữ quân phụ trách phòng thủ hậu phương để lính Thanh Hoa có thể tập trung chiến đấu trên tuyến đầu. Nhân tuyển sẽ chọn trong những người biểu hiện tốt trong chúng ta,cố gắng kiếm được công lao,chưa chắc không thể có 1 ngày được được như bọn họ
Ngô Xuyên ánh mắt sáng lên, dò hỏi:
-Tin tức chuẩn xác chứ,sao ta không nghe công bố gì?
-Đương nhiên là thật còn vì sao giờ chưa công bố vì bây mới chỉ là dự định của tướng quân thôi,chỉ mới bàn bạc cùng các sĩ quan trong quân Thanh Hoa cũng ít người biết đến nếu không phải người kia vừa lúc là có anh trai là sĩ quan phụ trách quan sát đánh giá nhân tuyển thích hợp thì cũng không được biết đâu,chờ đánh xong trận này sẽ công bố
-Vậy tốt quá,nhờ ngươi hỗ trợ sắp xếp giới thiệu ta với người kia
-Ngươi cần gì phải thế,lấy địa vị hai chúng ta chẳng lẽ có thể rớt tuyển hay sao?
-Có quen biết vẫn chắc hơn, mà lại nói cho dù không dùng đến,phát triển chút quan hệ sau này trong quân có chuyện gì cũng dễ nhờ vả,không phải sao?
-Ngươi nói cũng đúng,được rồi để ta sắp xếp hen gặp
-Phiền ngươi rồi,ta không biết làm gì để cảm ơn nữa
-Không có gì chúng ta là bạn chơi từ bé cùng nhau lớn lên,lây quan hệ chúng ta chút chuyện nhỏ này ta chẳng lẽ còn không giúp được ngươi sao
Hai người trò chuyện hăng say, tin tưởng tràn đầy,căn bản không lo lắng trận chiến sẽ thất bại.Lấy bọn họ xem ra tướng quân lần trước đã gọn gàng lưu loát đánh cho quân Chiêm toàn diệt một lần thì ắt hẳn sẽ làm được lần thứ hai,lại nói là bọn họ ở vi trí này cũng từng được có duyên nhìn quân Thanh Hoa diễn tập, quân Thanh Hoa sở hữu hỏa khí uy lực mạnh mẽ cỡ nào,họ cũng là biết đến,có gì để lo lắng chứ.
Cuối cùng sau nhiều ngày hành quân đjai quân người Chiêm đã đến trước thành Indrapura,đứng trên bành voi nhìn tường thành so với trong trí nhớ đã trở nên hoàn toàn khác biệt trở nên cao dày hơn rất nhiều,cầu treo đã bị kéo lên cao Chế Bồng Nga sắc mặt hơi trầm xuống, hắn có chút bất ngờ vì chỉ trong một năm mà ngươi Việt có thể cải tạo thành trì này trở nên kiên cố đến vậy.Bất quá hắn cũng không lo lắng có ưu thế binh lực tuyệt đối đông gấp mấy chục lần quân Việt đối với đánh chiếm Indrapura vẫn là có nắm chắc.
Hắn hạ lệnh cho binh lính ở ngoài thành xây dựng doanh trại đem thành trì vây chặt như nêm cối. Hắn cũng không vội vàng mà hạ lệnh binh lính vào rừng đốn gỗ chế tác khí giới công thành chuẩn bị sẵn sàng,chờ khi thủy quân đến sẽ lập tức lấy ưu thế áp đảo phát động công thành,hoàn toàn tiêu diệt nhánh quân Việt đáng hận này.