Trở Về Thế Kỉ 14

Chương 57: Lựa chọn của Chế Bồng Nga



Chương 57:Lựa chọn của Chế Bồng Nga

Ngoài thành Indrapura,

Trong đại doanh quân Chiêm trong lều lớn Chế Bồng Nga ngồi trên chủ vị sắc mặt ngưng trọng,từ lúc hắn dẫn đại quân đến vây hãm tòa thành này đến nay đã qua đi nửa tháng,trải qua thời gian dài chờ đợi,thủy quân vẫn không đến như dự kiến làm trong lòng hắn dâng lên một dự cảm không lành.Lúc này lính gác hớt hải chạy vào báo cáo:

-Bẩm đại vương,trinh sát báo về tình huống khẩn cấp truyền đến từ phía Nam, thủy quân đã ta toàn quân bị diệt, quân Việt đi theo đường biển đổ bộ công hãm Amaravati.

Chế Bồng nghe được báo cáo,con măt trợn tròn gầm thét dữ tợn:

-Ngươi nói cái gì ? Thủy quân toàn quân bị diệt, Amaravati thất thủ. Tin tức là chuẩn xác?

Thấy Đại vương nổi cơn thịnh nộ,tến lính gác trong lòng sợ hãi cắn răng hồi đáp:

-Bẩm đại vương,hoàn toàn chính xác,trinh sát dọc theo bờ biển phát hiện rất nhiều mảnh gỗ vụn dọc bờ biển cùng người chạy nạn từ Amaravati.

Chế Bồng Nga sắc mặt lúc xanh lúc trắng,giận dữ mắng mỏ:

-Po Rome,tên phế vật đáng c·hết,ta thật mắt mù mới đem thủy quân giao cho ngươi

Sắc mặt lúc xanh lúc trắng,Chế Bồng Nga hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh,ra lệnh:

-Thông báo tất cả tướng lĩnh đến lều lớn nghị sự

Rất nhanh các tướng lĩnh Chiêm đã tập hợp trong lều lớn,thấy Đại vương thần sắc nghiêm trọng vội liền nghi hoặc dò hỏi:

-Chẳng hay Đại Vương gọi chúng thần tới là có chuyện gì?



Chế Bồng Nga trả lời:

-Phía Nam vừa báo về thủy quân của ta đã bị tiêu diệt hoàn toàn,quân địch đã từ phía sau đổ bộ chiếm lĩnh Amaravati,đường lui của quân ta đã bị cắt đứt.

Các tướng lĩnh Chiêm nghe được tin này đều lộ ra khuôn mặt không thể tin tưởng.Thấy chúng tướng phản ứng,Chế Bồng Nga cũng nghiêm túc:

-Ta cũng rất khó tin nhưng thông qua xác minh đây hoàn toàn là sự thật.Ta gọi các ngươi đến đây là muốn nghe ý kiến,như thế nào giải quyết khốn cảnh hiện giờ.

Các tướng nghe Chế Bồng Nga hỏi thăm ý kiến một người đứng ra đề nghị nói:

-Tâu Đại vương kế sách hiện giờ theo thần thấy quân ta lập tức quay đầu trở về, tái chiếm Amaravati khai thông lương đạo.

Hắn vừa nói xong đạt được một số lớn tướng lĩnh phụ họa,liên tục

Lúc này một giọng nói trầm ổn hữu lực lên tiếng :

-Đại vương, thần cho rằng tuyệt không thể làm vậy.

Chế Bồng Nga nhìn người vừa lên tiếng:

-Ko Ceng ngươi có cái nhìn bất đồng gì ?

Ko Ceng đứng ra nói:

-Thưa Đại vương cùng chư vị, có lẽ mọi người không để ý lắm nên đã quên từ kinh đô xuất phát chúng ta mang theo lương thảo thật sự không nhiều lắm,đã vây thành hơn nửa tháng.Thần đã tìm hiểu qua bây giờ chúng ta chỉ còn đủ 5 ngày lương.



Chế Bồng Nga nghe Ko Ceng nhắc đến chuyện này thì liền nhìn về hướng từ đầu vẫn đang im lặng quan quân lương:

-Ngươi nói cho ta,Ko Ceng nói phải chăng là thật?

-Tâu Đại Vương, tướng quân Ko Ceng nói không sai,tình hình thực tế là chúng ta chỉ còn lại 5 ngày lương,vốn dĩ thần hôm nay muốn báo cáo với Đại Vương chuyện này.

Ko Ceng lại tiếp tục:

-Trong khi đó chúng ta từ đây hành quân về Amaravati nhanh nhất cũng phải tốn 10 ngày đường .Đại quân của chúng ta căn bản không thể toàn bộ mang trở về.Muốn lui lại nhất định phải làm ra lựa chọn lấy hay bỏ, lưu lại một bộ phận đoạn hậu.Ta hỏi chư vị ở đây,ai trong chư vị nguyện ý lưu lại đoạn hậu ?

Ko Ceng quét mắt qua từng người,ai nấy đều lộ ra thái độ né tránh,rõ ràng không ai trong số họ muốn làm người đoạn hậu.Bọn họ biết rõ trong tình cảnh lương thảo thiếu thốn hiện tại Chế Bồng Nga lui lại sẽ đem đi đại đa số lương thực,quân lưu lại đoạn hậu căn bản sẽ không có bao nhiêu lương thảo,căn bản không chống được bao lâu,lúc đó quân Việt trong thành g·iết ra,kết cục không cần nói cũng biết,nhẹ nhất là thành tù binh quân Việt,càng có khả năng hơn là bỏ mạng.

Chế Bồng Nga thấy chúng tướng không một người xung phong đứng ra, liền phất phất tay:

-Thôi được rồi, các ngươi tạm lui ra ngoài, ta cần chút thời gian suy xét

Chúng tướng rời khỏi lều lớn,Chế Bồng Nga xoa xoa huyệt thái dương,lâm vào trầm tư.Một lúc sau,hắn trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết,lòng thầm hạ quyết tâm

Lúc này trong thành Indrapura,Trần Nhật Thanh đãn theo các sĩ quan đứng trên đầu thành nhìn về đại doanh quân Chiêm phía xa xa.Một sĩ quan lên tiếng:

-Tướng quân,sáng nay chúng ta phát hiện thấy được có trinh sát quân địch bộ dang hớt hải từ phía Nam mà đến,chắc hẳn đại đội phó đã thành công.Bọn chúng đã bị căt đứt lương đạo có lẽ rất nhanh thôi sẽ rút quân,chỉ là đại đội phó bên kia nguy hiển

Trần Nhật Thanh lắc lắc đầu:

-Các ngươi sai,hắn sẽ không rút quân,ngược lại sẽ lập tức phát động công thành.



-Sao có thể,dưới tình thế q·uân đ·ội đã bị bao vây cắt đứt lương đạo hắn sao có thể không tìm cách phá vây mà ngược lại lại tiếp tục công thành?

Nhìn thấy các sĩ quan có vẻ nghi hoặc Trần Nhật Thanh mỉm cười gợi ý:

-Các ngươi nghĩ đi,bọn giặc đã vây thành bao lâu rồi?

-Nửa tháng,chẳng lẽ...

Thấy các sĩ quan bừng tỉnh đại ngộ,Trần Nhật Thanh cười cười

-Đúng thế,tính toán giờ chúng sắp cạn lương thực,bây giờ chúng muốn rút lui đã không thể nào.

Chợt một sĩ quan nghi đến điều gì đó vội nói:

-Nhưng thưa tướng quân, chúng có thể vứt bỏ q·uân đ·ội chỉ mang một bộ phận binh mã phá vây thoát thân, ở lại công thành trong tình trạng cạn lương chẳng phải quá mạo hiểm,có nguy cơ toàn quân bị diệt.

Trần Nhât Thanh gật đầu:

-Ngươi nói chính xác,nếu là người bình thường đích xác sẽ không dám mạo hiểm nhất định sẽ suy xét phá vây,nhưng Chế Bồng Nga không phải người bình thường,hắn là vương nước Chiêm,một kẻ tham vọng,hắn tuyệt đối sẽ không làm như thế.Nhất là khi ta đang ở trong thành

-Tướng quân,đây chẳng lẽ là nguyên nhân tướng quân kiên quyết không rời đi.

Trần Nhật thanh gật gật đầu:

-Đúng thế,muốn câu cá nhất định phải có mồi câu đủ hấp dẫn,mà cái mạng của ta chính là mồi câu cho con cá lớn này.Nếu ta rời đi đến nơi an toàn như các ngươi nói,Chế Bồng Nga nhất định sẽ lựa chọn cắt đuôi cầu sinh,chờ ngày phục khởi,nhưng ta ở đây liền không giống nhau.Chỉ cần công phá nơi này,bắt lấy được ta,quân ta chắc chắn sụp đổ.Đây gọi là tìm đường sống trong chỗ c·hết.

-Nhưng thưa tướng quân lấy thân mạo hiểm như vậy đáng giá sao,nếu tướng quân xảy ra bất trắc thì chúng tôi c·hết cũng không hết tội

Trần Nhật Thanh sắc mặt nghiêm túc:

- Trong đạo dùng binh nào có sách lược vẹn toàn,trên chiến trường chiến cơ chớp mắt mà qua để lấy được chiến thắng chịu một chút nguy hiểm thì có đáng gì.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.