Một giờ đêm, ngoại trừ cú đêm, những sinh vật còn thở đều đã ngủ say.
Một cảnh sát trẻ mặc đồng phục vỗ mạnh vào cánh tay mình một cái, không ngoài dự đoán, thu được cả bàn tay đầy máu: "Muỗi ở đây dữ quá, nếu lão K còn không đến, chắc chúng ta thành vật hiến tế hết."
Có người từ phía sau thò cổ ra nhìn về phía trước: "Anh Tống đâu?".
Cảnh sát trẻ bĩu môi: "Đang mai phục trong ruộng ngô bên đường kìa."
"Vậy chẳng phải bị muỗi ăn thịt sao?"
"Nghe nói hồi anh ấy còn trong quân đội, có lần diễn tập mang theo súng bắn tỉa, nằm mai phục trong rừng ba ngày ba đêm, chỉ uống vài chai nước."
"Giỏi thật! Cho nên chỉ có anh Tống nhận tiền thưởng là tôi mới không ghen tị thôi."
"Suỵt, đừng phân tâm." Cảnh sát Tiểu Trương cắt ngang cuộc trò chuyện nhỏ giọng của mấy cảnh sát trẻ. Anh ta ra hiệu im lặng, ai cũng rụt người lại, nép sát vào chân tường.
Âm thanh vào ban đêm luôn bị phóng đại, dù người đến đã bước rất nhẹ nhàng.
Trong màn đêm mờ mịt, tiếng giày giẫm lên nền đất cát vang lên trước, sau đó một bóng người gầy gò dần dần xuất hiện từ trong bóng tối. Dưới sự che chắn của màn đêm, không nhìn rõ mặt người đó, nhưng cái đầu lại to bất thường, giống như đầu của Doraemon gắn trên một thân hình cò hương.
Tất cả các cảnh sát đang mai phục đều nín thở, súng đã lặng lẽ lên nòng. Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, cảnh sát Tiểu Trương - tổ trưởng tổ hai đã giơ súng lên ngang mặt. Hai chữ "hành động" ngậm trong miệng, sẵn sàng ra lệnh bắt giữ bất cứ lúc nào.
"Meo!"
Đột nhiên một tiếng mèo kêu thảm thiết xé toạc bầu không khí căng thẳng. Người đi đêm đột nhiên dừng bước, cúi gập người xuống. Con mèo hoang lao vút qua chân hắn như mũi tên, khiến hắn suýt ngã ngồi xuống đất.
"Hắn ta không phải lão K." Bên cạnh Tiểu Trương đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp. Anh ta quay phắt lại, là Tống Thành Nam.
Con mèo hoang là do anh dùng đá ném vào để dọa. Nhân lúc người đi đêm phân tâm, anh nhanh chóng di chuyển đến đây, đưa tay ấn súng của Tiểu Trương xuống: "Đừng đánh rắn động cỏ."
Người đi đêm nhìn theo con mèo hoang rời đi, thở hổn hển vài hơi, sau đó nhìn xung quanh một lượt rồi mới tiếp tục đi tiếp. Đi đến một ngôi nhà đổ nát, hắn chỉ cách các cảnh sát đang mai phục một góc cua. Ở khoảng cách gần mới thấy, cái đầu to lớn của hắn là do đội mũ bảo hiểm xe máy, cũng chính vì chiếc mũ bảo hiểm này, dù đã đến gần như vậy cũng không nhìn rõ mặt hắn.
Hắn lấy chìa khóa từ trong người ra, nhẹ nhàng mở khóa cửa, rồi bước vào sân.
Đây chính là thời cơ tốt để bắt giữ, Tiểu Trương quay đầu nhìn Tống Thành Nam, trừng mắt hỏi. Tống Thành Nam bình tĩnh lắc đầu, lần nữa mấp máy môi "không phải lão K". Thân là tổ trưởng, Tiểu Trương suy nghĩ một chút rồi quyết định án binh bất động.
Mười mấy phút sau, cánh cổng sắt lại phát ra tiếng động, người đàn ông đội mũ bảo hiểm ra khỏi nhà, khóa cửa lại, rồi lặng lẽ biến mất trong màn đêm theo đường cũ.
"Thật sự không phải lão K sao?" Tiểu Trương cất súng hỏi.
Tống Thành Nam nhíu mày: "Không phải, người này chắc là chú họ của lão K."
"Hắn đến lấy đồ cho lão K à? Vậy chúng ta nên bí mật theo dõi, xem khi nào hắn gặp lão K."
Tống Thành Nam dùng chân đá vào viên đá nhỏ trên mặt đất, viên đá ma sát phát ra tiếng động nhỏ: "Nếu chúng ta theo dõi sẽ bị hắn phát hiện. Con đường làng này chỉ có một lối ra, bảo đồng nghiệp tổ khác đang mai phục ở đường làng theo dõi, phải bám sát, không được để đứt manh mối."
Gọi điện thoại sắp xếp xong, Tiểu Trương phủi bụi trên vai, khoác vai Tống Thành Nam: "Anh Tống, sao anh biết người đó không phải lão K? Tôi thấy dáng người rất giống mà."
"Dáng người đúng là giống." Tống Thành Nam gạt tay Tiểu Trương xuống, đưa tay gãi vết muỗi đốt trên cổ, "Trước đây khi đi điều tra, tôi đã phát hiện chú họ của lão K có dáng người khá giống hắn, nhìn từ xa gần như không thể phân biệt được. Nhưng chú họ của hắn lớn tuổi rồi, hay có một số thói quen của người trung niên. Vừa rồi khi đi qua ruộng ngô, tôi thấy người đó kéo quần lên rất cao, thắt lưng gần như ở nách, đây là cách ăn mặc của người trung niên ở nông thôn, lão K chưa đến 30 tuổi không thể ăn mặc như vậy."
Vừa dứt lời, điện thoại của Tiểu Trương sáng lên, anh ta trượt nút nghe, là đồng nghiệp tổ khác đang mai phục ở đường làng gọi đến.
"Người đàn ông đội mũ bảo hiểm đã vào làng Tiểu Trang, đi lòng vòng trong làng một lúc rồi cuối cùng vào nhà Trương Quyền."
Trương Quyền chính là chú họ của lão K.
"Anh Tống, anh đúng là thần thánh." Tiểu Trương lại mặt dày mày dạn khoác vai Tống Thành Nam, "Hèn gì sở trưởng Phương không thả anh đi, nếu là tôi, tôi cũng không thả."
"Cút." Tống Thành Nam đá Tiểu Trương ra.
Mọi người trở về thị trấn, đã gần hai giờ rưỡi sáng. Khi xe chạy vào sân đồn cảnh sát, đúng lúc gặp Tần Kiến vừa đi chơi về.
Tiểu Trương thò đầu ra khỏi cửa sổ xe: "Tần Tiểu Kiến, đi đâu chơi bời mà giờ này mới về?"
Gió đêm mùa hè thổi bay cái nóng, mang theo hơi mát. Bốn cửa sổ xe đều được mở hết cỡ, như thể bày tỏ sự tôn trọng và chào đón gió đêm. Tần Kiến nhìn thấy Tống Thành Nam đang ngồi bên trong, cậu vừa nhìn anh vừa trả lời cảnh sát Tiểu Trương: "Đến quán bar của bạn ngồi một lúc, ngày mai cuối tuần, tối nay thư giãn một chút."
Mọi người ùa xuống xe, Tiểu Trương chạy nhanh đi vệ sinh, vừa chạy vừa nói: "Lát nữa chúng tôi đến quán mì lão Vương đối diện ăn mì. Tần Kiến, cậu cũng đến ăn lót dạ nhé."
"Đi không?" Tống Thành Nam theo thói quen muốn lấy thuốc lá ra hút, khi đi đến bên cạnh Tần Kiến, anh ném bật lửa cho cậu.
Tần Kiến bắt lấy, bật lửa xoay một vòng đẹp mắt trên tay cậu, rồi đá lửa mới bị cọ xát, tạo ra ánh lửa nhảy múa đưa đến trước mặt Tống Thành Nam.
Anh cúi người châm thuốc, phả ra một hơi khói rồi gãi vết muỗi đốt trên người: "Đến 'Trần Nhưỡng' sao? Ông chủ ở đó vẫn là cái người họ Cao à? Hôm trước cậu ta và Sở Vân làm ầm ĩ một trận, nghe nói cậu ta đã rời khỏi Tân Phát rồi."
Tần Kiến nhìn chằm chằm vào vết muỗi đốt một lúc, rồi mới hỏi: "Anh ấy và Sở Diêm Vương có thể gây ra chuyện ầm ĩ gì?"
Tối nay cậu đã gặp Cao Trình. Người đàn ông đó vẫn mặt hoa da phấn, lòng dạ như cáo, chỉ có điều cậu luôn cảm thấy có gì đó khác lạ, mờ mịt không thể nhìn thấu được.
"Anh nghe người ta nói, hình như lúc Sở Vân kết hôn, ông chủ họ Cao đó đã đến phá đám."
Tần Kiến nhướng mày, có chút ngạc nhiên. Với sự kiêu ngạo và trưởng thành của Cao Trình, dù anh ta thật sự có gì đó với Sở Diêm Vương cũng không thể nào đi phá đám cưới người ta được.
Nhưng cậu cũng không nhiều chuyện, đè nén nghi vấn định rời đi: "Tôi không đi đâu, mọi người cứ đi ăn đi."
Vừa quay người, cổ tay thanh niên bỗng nhiên nóng ran. Nhiệt độ nóng bỏng làm nóng mạch máu đang lạnh lẽo, sự giao thoa giữa nóng và lạnh khiến cậu dừng bước. Cậu từ từ nhìn sang, một bàn tay to lớn gân guốc đang nắm lấy cổ tay cậu.
"Tối nay em có uống rượu không? Đi uống một bát canh nóng để giải rượu đi." Lời quan tâm rất bình thường, chỉ có Tống Thành Nam mới biết anh đã lo lắng như thế nào khi thốt ra câu nói đó.
Một câu hỏi rất dễ trả lời, nhưng Tần Kiến lại im lặng suốt 15 giây. Lực đạo trên cổ tay lúc mạnh lúc nhẹ, lặp đi lặp lại hai lần, cậu mới trả lời: "Tôi về ký túc xá thay đồ rồi đi."
Tống Thành Nam "Ừ" một tiếng, chỉ một âm tiết cũng có thể nghe ra sự vui mừng. Anh phả ra hơi thuốc cuối cùng, dùng ngón tay búng tàn thuốc đi: "Được, anh đợi em ở quán mì đối diện."
Khi Tần Kiến đến, mì đã được dọn lên bàn, chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Tống Thành Nam, trong bát mì trên bàn trước mặt đã rắc một lớp rau ngò thái nhỏ.
Đây là cách ăn mà Tần Kiến thích.
Thanh niên đặt một túi ni lông lên bàn, bên trong có mấy tuýp thuốc mỡ.
"Thuốc trị muỗi đốt, bôi vào sẽ đỡ hơn." Cậu nói.
Mấy cảnh sát trẻ do Tiểu Trương dẫn đầu lập tức ồn ào, đặt bát mì xuống tranh nhau lấy thuốc mỡ. Trong nháy mắt, quán mì nhỏ tràn ngập mùi bạc hà the mát.
"Sao chủ nhiệm Tống không bôi?" Tần Kiến dùng đũa gắp mì, hơi nóng bốc lên tạo thành một không gian yên tĩnh, "Không ngứa sao?"
"Ăn mì trước đã." Tống Thành Nam không ngẩng đầu lên, húp một miếng mì lớn.
Người đàn ông lúc nào cũng ăn rất nhanh, vài đũa mì đã hết sạch. Sau bữa ăn, hút một điếu thuốc là thói quen cố định. Anh rời khỏi chỗ ngồi, tìm một góc khuất bên ngoài quán mì.
Hút vài hơi thuốc, tâm trạng Tống Thành Nam mới bình tĩnh lại một chút, từ khi thanh niên thờ ơ đặt mấy tuýp thuốc mỡ lên bàn, lòng anh đã rối bời. Tối nay Tần Kiến chỉ nhìn thấy vết muỗi đốt trên người anh, thuốc mỡ này mua cho ai không cần phải nói.
Sau khi gặp lại, Tần Kiến quá lạnh lùng, lạnh đến nỗi khiến Tống Thành Nam rùng mình. Ánh mắt thờ ơ, lời nói nhẹ bẫng, nụ cười cũng vừa đủ, không hơn không kém, đối xử với người thường thế nào thì đối xử với anh cũng vậy. Sự thiên vị rõ ràng trước đây đã biến mất, dưới dáng vẻ lạnh lùng ẩn giấu sự dịu dàng mà chỉ có anh mới thấy, cũng đã dựng lên một lớp phòng thủ.Tuy không muốn thừa nhận, nhưng thực tế là anh và Tần Kiến đã không còn khả năng thân thiết như trước nữa. Dạo này hút thuốc hơi nhiều, Tống Thành Nam cảm thấy vị đắng trong miệng như lan đến tận đáy lòng. Đôi khi anh thậm chí còn nghĩ thà rằng Tần Kiến hận mình, có lẽ cảm giác đó còn dễ chịu hơn bây giờ nhiều.
Nhưng mùi bạc hà tối nay lại khiến tro tàn trong lòng Tống Thành Nam nhen nhóm lên tia lửa nhỏ, máu lạnh dần dần ấm lên. Khoảnh khắc đó, anh như cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt của mình đã được chiếu sáng bằng một tia nắng ấm.
"Hút thuốc nhiều dữ vậy?" Tần Kiến đi ra, tấm lưng cậu che khuất ánh sáng, phủ bóng lên người Tống Thành Nam.
Người đàn ông cứng người, dùng ngón tay cái gạt tàn thuốc: "Ừ, đi làm nhiệm vụ sợ buồn ngủ nên hút nhiều hơn một chút."
"Đi làm nhiệm vụ cũng không biết đuổi muỗi sao?" Giọng thanh niên nhàn nhạt, không biết là trách móc hay quan tâm.
Tống Thành Nam không nói gì, ánh mắt dời sang chỗ khác.
Tần Kiến dường như cũng không nhất thiết phải nghe câu trả lời. Cậu xắn tay áo anh lên, bôi thuốc mỡ mát lạnh lên vết sưng đỏ. Mùi bạc hà tỏa ra, hòa quyện với mùi thuốc lá, cay nồng và the mát.
Thanh niên chỉ bôi một vết, rồi đóng nắp tuýp thuốc mỡ lại, cậu nhét tuýp thuốc mỡ dẹt vào túi quần Tống Thành Nam.
"Ngứa thì bôi, không bôi thì vứt."
Sau đó cậu mỉm cười chào tạm biệt mọi người, bước đi dưới ánh đèn nhạt.
—----
Tác giả: Chủ nhiệm Tống rất biết cách theo đuổi người ta, chỉ là vẫn chưa bắt đầu.. ha ha